Ma Đầu Lai Cật Đường - Ma Đầu Đến Đây Ăn Kẹo

Chương 10 :

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Edit: Tịnh



Bên tai tràn ngập những lời nói như vậy.



Hạ Văn Hi há miệng, cuối cùng khép mắt lại.



Hạ Văn Hi muốn nói quá nhiều, nhưng tình cảnh này, lại khiến y một chữ cũng không nói nên lời.



Y muốn nói, Cố Trầm Uyên không quỵt nợ; Thanh gia, Hứa gia, Lý gia căn bản không có bất cứ quan hệ gì với Cố Trầm Uyên, bởi vì lúc ấy Cố Trầm Uyên đang “giết cả một thành”.



Hai nơi cách xa nhau như thế.



Cho dù Cố Trầm Uyên lại không cao hứng nữa, cũng sẽ không liều mạng chạy qua đó để diệt tộc.



Huống chi, Cố Trầm Uyên căn bản không thèm để ý đến thanh danh của mình.



Không thì cũng sẽ không đen đến mức này.



Ngay cả “giết cả một thành”, trên thực tế, cũng không tồn tại. Cụ thể Hạ Văn Hi cũng không biết, chỉ là biết Cố Trầm Uyên lúc trước bị thành chủ đó chọc giận, ngày đó liền giết hết cả một nhà thành chủ.



Cố Trầm Uyên vốn không coi trọng mạng người. Đối với hắn mà nói, người chết không khác gì một con số, tự nhiên cũng sẽ không tránh ngộ thương cho người khác, đánh trúng, đó với hắn mà nói thì là vận khí của ngươi không tốt, chết thì là chết.



Thế cho nên những gia đình ở gần thành chủ cũng bị liên lụy đến.



*Tam nhân thành hổ, vốn chỉ là một người nói Cố Trầm Uyên khủng bố như thế nào, đến sau này trực tiếp thành giết toàn thành, sau này, trở thành giết trong phạm vi ngàn dặm.



(Tam nhân thành hổ là một thành ngữ Trung Quốc.



Theo nghĩa đen là: Ba người nói có hổ, thì cả thiên hạ tin có hổ thật.



Nghĩa bóng: Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải.



Việc này, có lẽ gia chủ các đại gia tộc, toàn bộ Tu Tiên giới đều biết. Hạ Văn Hi y có thể bới ra mọi chuyện, nhưng chưa từng có một ai nhắc tới.



Tam gia (Thanh gia, Hứa gia, Lý gia đó cũng thế, rơi xuống trên đầu đến Cố Trầm Uyên.



Điều này là do Hạ Văn Hi tìm hiểu được.



Vậy nếu như y không tìm thấy thì sao……



Lông mi Hạ Văn Hi run rẩy, Cố Trầm Uyên là ác, là đại ác, hắn cố chấp thành tính, có thù tất báo, tâm tính hung ác như vậy, người khác chỉ cần chọc hắn, không chết cũng mất một lớp da.



Nhưng theo như tư liệu cho biết, trừ khi ngươi trêu chọc hắn, hoặc là ngươi chán ghét hắn, không thì Cố Trầm Uyên tuyệt đối sẽ không xuống tay với ngươi.



Cố Trầm Uyên giết rất nhiều người.



Nhưng theo điều tra, Cố Trầm Uyên diệt tộc, những người chết đó, gần như đều ác, không chết, gần như đều có chút thiện. Nếu không nữa thì, người đó ít nhất cũng có chút ác.




“Tử nhi, chúng ta nên tính sổ thôi.”



Nụ cười trên mặt Cố Trầm Uyên thoạt nhìn khủng bố mà dữ tợn, mà nhũ danh “Tử nhi” chỉ có khi Cố Trầm Uyên đặc biệt tức giận mới có thể gọi ra, tóc gáy trên lưng dường như cũng dựng ngược hết lên, Cố Tiêu không tự giác nuốt nuốt nước miếng.



Chết rồi, lão già tức giận



Cố Tiêu cong lên khóe miệng — không dễ đâu.



Tiểu kịch trường:



Cố Trầm Uyên mang theo Hạ Văn Hi đi ăn, hắn cảm giác gà rừng đặc biệt ngon.



Trong quá trình chờ cơm có hai người vừa nói gì đó vừa ngồi xuống bàn bên cạnh bọn họ, chỉ nghe một người nói:



“Ngươi biết đại ma đầu Cố Trầm Uyên không?”



“Ầy, sao lại không biết chứ? Sao vậy?”



“Nghe nói mặt mũi Cố Trầm Uyên hung tợn, cao một thước tám, rất giống ác quỷ bò từ trong Địa Ngục ra, làm một chuyện không phải là người – giết hết một thành.”



“Há chỉ giết một thành chứ, rõ ràng phạm vi trăm dặm hắn cũng chưa bỏ qua.”



“Ta nghe nói là giết hết trong phạm vi ngàn dặm.”



“Lão huynh các ngươi cũng biết chuyện này sao? Ta còn nghe nói, ở đó máu chảy thành sông, đến nay không có một ngọn cỏ. Bây giờ, còn có thể nghe vô số vong linh kêu rên đó”



Không ít người đều nghe được kia hai người nói chủ đề này, chen vào một câu, có người trực tiếp ngồi lại.



“Nghe nói ở chỗ đó có vài Quỷ Tu đi ra đó”



“Mịa nó Kinh khủng như vậy à? Vậy nó ở đâu?”



“Sao Ngươi hỏi nơi nguy hiểm như vậy làm gì?”



“Ầy, ta hỏi ở đâu, để còn tránh đi đó mà”



“Không biết Nghe người ta nói, xa xa nghe được vong linh kêu rên, chính là nơi đó”



Cố Trầm Uyên: Ha ha.



Hạ Văn Hi: Phụt.



Cố Trầm Uyên:# nụ cười nhẹ của hắc đạo gia quá câu nhân #



Hết chương 10