[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc
Chương 24 : Ma pháp nguyên tố
Ngày đăng: 22:57 21/04/20
Lâm Cảnh thân thể gầy khí lực nhỏ, thình thịch nửa ngày chẳng những không chế phục được Tây Mặc, ngược lại bị sờ sờ niết niết chiếm đi rất nhiều tiện nghi, vì vậy càng thêm phẫn nộ, tiểu vũ trụ thiêu đốt chỉ số một đường tăng vọt, mắt thấy sắp bộc phát, kết quả bị Tây Mặc một câu giội tắt.
“Cậu có muốn học ma pháp không?”
"Cái gì?" Lâm Cảnh trừng to mắt, "Lập lại lần nữa."
“Nếu cậu nghe lời một chút, tôi sẽ dạy cậu ma pháp nguyên tố.” Tây Mặc búng tay “tách” một tiếng, trên đầu ngón tay lập tức xuất hiện một đốm lửa, "Có học hay không?"
"Học!" Lâm Cảnh không cần nghĩ ngợi một lời đáp ứng, ngao ô… ngao ô…, kích động không chịu nổi!
"Cao hứng như vậy?" Tây Mặc nhìn đôi mắt cậu sáng long lanh, cảm thấy có chút buồn cười.
"Không cho anh đổi ý!" Lâm Cảnh túm cổ Tây Mặc hung hăng, “Tôi muốn học vút vút bay tới bay lui! Còn muốn học jiu một cái là đốt lửa!”
Tây Mặc rất sảng khoái, hết thảy gật đầu đáp ứng.
"Chúng ta đi đâu học?" Lâm Cảnh kích động.
"Vong linh thánh điện." Tây Mặc từ trên giường ngồi dậy, “Đi thôi, mang cậu đi ngay bây giờ.”
Lâm Tiểu Cảnh cười ngây ngô, ngoan ngoãn đi theo Tây Mặc ra cửa, chưa chạy được hai bước đã gặp con chó địa ngục khổng lồ kia trên đường.
"Phillip." Tây Mặc vẫy nó.
Chó bự nằm rạp trên mặt đất bất động, con mắt thỉnh thoảng liếc qua bụi cỏ một bên, biểu tình rất ai oán.
"Ô ô." Tiểu bạch cẩu từ trong bụi cỏ chạy đến, nhảy lên ngực Lâm Cảnh ủn ủn.
“Tụi mày cãi nhau?" Lâm Cảnh xoa xoa đầu tiểu cẩu.
"Gâu Gâu!" Cún con quẫy quẫy đầu, nhảy vào túi áo Lâm Cảnh, đem mình giấu đi.
Đại cẩu buồn bã, ỉu ỉu xìu xìu theo đằng sau.
Tầng cao nhất Vong linh thánh điện là một gian phòng lớn, trống trải không có bất kỳ trang trí gì, chỉ có trên sàn nhà vẽ một đồ án Lục mang tinh cực lớn.
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?" Lâm Cảnh nhìn bốn phía.
“Anh tên khốn nạn này!” Lâm Cảnh che miệng kêu thảm thiết.
“Cho tôi xem.” Tây Mặc mạnh mẽ kéo tay cậu xuống, chỉ thấy môi Lâm Cảnh nguyên bản màu sáng biến thành màu đỏ thẫm, hơn nữa còn có xu thế sưng lên.
“Chết tiệt!” Tây Mặc lôi kéo Lâm Cảnh đi tìm tên chủ quán kia, “Chuyện gì đây?!!”
"Cái này... Đây là kẹo đùa giỡn.” Chủ quán đáng thương run rẩy, ngay cả cánh cũng đang run, “Mấy đứa nhỏ dùng để chỉnh người, ăn rồi sẽ phát sinh các loại chuyện kỳ quái, không, không thể biết trước... Bất quá không có nguy hiểm, qua một đêm sẽ khỏi.”
“Sao ngươi không nói sớm!" Tây Mặc cáu kỉnh.
“Ta cho rằng ngài biết." Chủ quán bị sợ cơ hồ ngất đi.
“Anh tên khốn nạn này!” Lâm Cảnh che miệng bi phẫn, "Anh nhất định là cố ý!”
"..." Tây Mặc cảm giác đầu mình đau vô cùng.
Sau khi trở lại tòa thành, Lâm Cảnh cự tuyệt cùng Tây Mặc nói chuyện, che miệng ngồi trong phòng ngủ hờn giận.
"Muốn ngủ chưa?” Tây Mặc đứng tại cửa ra vào hỏi cậu.
Lâm Cảnh miệng sưng như lạp xưởng, lại còn vừa đau vừa ngứa, vì vậy phẫn hận quay người, nói rõ không muốn thấy hắn.
Tây Mặc thở dài, phất tay tạo ra một cái thụy miên (giấc ngủ) kết giới trong suốt, nhẹ nhàng đem Lâm Cảnh bao vào bên trong.
Người nào đó trúng ma pháp rất nhanh đã ngủ, mơ mơ màng màng ngã vào lòng Tây Mặc, gương mặt vốn thanh tú xinh đẹp bây giờ trông buồn cười vô cùng.
Tây Mặc tuy rất muốn đồng tình với cậu ta, bất quá vẫn rất không có đạo đức cười ra tiếng, vừa cười vừa nhét cậu ấy vào chăn.
Tiểu bạch cẩu phóng lên giường hiếu kỳ, kết quả bị tạo hình quỷ dị của Lâm Cảnh dọa sợ “ngây cẩu”.
"Này, tiểu đông tây.” Tây Mặc xách đuôi tiểu cẩu lên, “Ngươi đang giận Phillip?”
"Gâu Gâu!" Tiểu cẩu dốc sức liều mạng giãy dụa.
“Tiểu đông tây không nghe lời!” Tây Mặc nắm tiểu cẩu đi ra cửa, "Phillip, lại đây tặng cho ngươi một lễ vật!"