[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc
Chương 27 : Một câu chuyện tình thê mỹ
Ngày đăng: 22:57 21/04/20
*Thê mỹ: Đẹp buồn
Từ lần trước ở Ma chi dực quậy một trận, mọi người Ma giới đã biết thân vương gần đây rất sủng một tiểu manh manh nhân loại, vì vậy sau đó Lâm Cảnh ra khỏi cửa, phát hiện mình mặc kệ đi tới chỗ nào, ánh mắt mọi người quăng tới không hiểu sao đều tràn đầy một loại ý vị nóng bỏng rất khó nói rõ.
"Đây là có chuyện gì?” Lâm Cảnh hung thần ác sát túm cổ áo Tây Mặc rống, "Mau ra ngoài làm sáng tỏ, cứ nói đó là lời đồn! Tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì!”
“Cậu càng để ý, họ càng hăng say." Tây Mặc khóe miệng câu lên, nắm cằm cậu ta sáp qua hôn một cái, "Không sao, qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ tự động buông tha.”
Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, đợi Lâm Cảnh kịp phản ứng, tiện nghi đã bị chiếm mất rồi!
“Anh tên sắc lang này!” Lâm Cảnh phẫn nộ dùng tay áo lau miệng.
"Thực xin lỗi, kìm lòng không được." Tây Mặc cười vô tội.
“Cách tôi xa một chút!" Lâm Cảnh chỉ vào hắn, "Ba mét!”
"Nhưng hôm nay chúng ta phải học hỏa cầu thuật." Tây Mặc thực khó xử, “Cách xa như vậy, làm sao dạy cậu vẽ ra ma pháp đồ?”
"Cái gì?" Lâm Cảnh mắt sáng ngời, "Cái đó là gì?”
"Ma giới lúc vào trận tác chiến sử dụng một loại ma pháp." Tây Mặc giải thích, "Lợi dụng minh tưởng thuật, lực khống chế cùng lực cảm ứng với hỏa nguyên tố trong không khí, trong đầu vẽ ra Lục Mang Tinh nguyên tố đồ, dùng để triệu tập lửa hội tụ cùng nhau, sau đó công kích trận doanh quân địch từ xa, tính phòng ngự tương đối kém, nhưng lực công kích là nhất lưu."
"Thật? Tôi có thể học?" Lâm Cảnh kích động, tuy là…nghe không hiểu lắm! Nhưng mà! Tưởng tượng thôi cũng rất trâu bò! Giống như Super Mario! Super Mario xài hỏa cầu thuật!
“Cậu đương nhiên có thể học." Tây Mặc lộ ra dáng tươi cười thực hiện được gian kế, “Tốt rồi, cậu ở đây luyện tập triệu tập hỏa nguyên tố một chút, tôi qua chỗ Freddy, rất nhanh sẽ trở lại.”
"Được a!" Lâm Cảnh cuồng gật đầu, ôm sách ma pháp bắt đầu gặm, đọc mệt lại nghĩ đến Super Mario! Trong lòng mặc niệm không thể ngủ! Nhất định phải học được! Học xong rất trâu bò! Về sau nhìn ai không vừa mắt! Liền “oanh” một tiếng phóng cái hỏa cầu! Khoái không chịu nổi có biết không! Có biết không! Có! Biết! Không!
Lâm Cảnh trong phòng một bên chảy nước miếng một bên ảo tưởng kịch liệt bành trướng, đến khi nghe được tiếng mở cửa mới hoàn hồn, sau đó chỉ thấy một người hầu gái đẩy một chiếc xe nhỏ đến.
"Cái gì vậy?" Lâm Cảnh hiếu kỳ.
“Là lễ vật dân chúng Ma giới dâng cho ngài.” Hầu gái trả lời.
Mẹ nó có cần mất mặt vậy không a, Lâm Cảnh nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Hàn Dật Phong cùng Đường Đường đều đang không chớp mắt nhìn mình, vì vậy lại ho khan hai tiếng.
“Cậu là đang tính hát hả?” Hàn Dật Phong khinh bỉ.
“Anh lăn tăn cái gì!" Lâm Cảnh căm tức, “Không được quấy rầy!"
“Được, tôi không quấy rầy, cậu tiếp tục." Hàn Dật Phong rất phối hợp.
Lâm Cảnh xoa xoa mũi, định lấy cớ đi tiểu đi tiểu rồi liếc mắt coi lại sách ma pháp, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cách đó không xa đột nhiên nổ tung một cái hỏa cầu!
“A?” Lâm Cảnh mạc danh kỳ diệu, tình huống gì đây, mình rõ ràng còn chưa có làm gì hết trơn!
"Oa! Tiểu Cảnh thật là lợi hại!" Đường Đường giật mình trừng to mắt.
"Ách, bình thường bình thường, tiểu case.” Lâm Cảnh cười ngượng ngập, “Mấy chuyện gì gì đó, tôi đi toilet trước!”
Nhìn thân ảnh Lâm Cảnh biến mất tại góc cầu thang, Hàn Dật Phong quay đầu nhìn về phía bên kia, lạnh lùng mở miệng: "Anh định ngồi xổm trên tàng cây tới khi nào?"
Cách đó không xa cây cối sàn sạt rung động, từ trong đống lá cây nhảy ra một người.
"Thân vương!" Đường Đường bị dọa, theo bản năng trốn ra sau Hàn Dật Phong, nhưng nghĩ đến phải dũng cảm, vì vậy lại nhích ra một tí xíu.
"Lợi hại." Tây Mặc hướng Hàn Dật Phong khiêu mi, "Không cần bất luận ma pháp gì, cư nhiên có thể cảm giác được sự hiện hữu của tôi, độ nhạy cảm của cậu quả nhiên không tầm thường."
“Anh đang dạy cậu ấy ma pháp?” Hàn Dật Phong sắc mặt thật không dễ coi, “Cậu ấy là nhân loại, học ma pháp rất có thể sẽ bị phản phệ, anh có ý tứ gì?!"
“Chọc cho cậu ấy vui vẻ mà thôi." Tây Mặc nhún nhún vai, "Yên tâm, tôi lập kết giới bảo hộ trên người cậu ấy, chỉ cần ma pháp của tôi không biến mất, thì không có thứ gì có thể tổn hại đến cậu ấy, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?" Hàn Dật Phong truy vấn.
“Hơn nữa cậu ta là đệ tử ngốc nhất của tôi, cho dù thật sự bị phản phệ, chắc cũng chỉ thiêu được lông mi cậu ta.” Tây Mặc cười lắc đầu, "Không nói những thứ này, cùng đi uống một ly thế nào? Thuận tiện mang cậu đi gặp vài gia hỏa thú vị.”