[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 3 : Rõ ràng là ghét người ta

Ngày đăng: 22:57 21/04/20


Ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, Đường Đường vươn lưỡi, muốn liếm sạch bơ trên ngón tay Hàn Dật Phong.



"Này!" Hàn Dật Phong dở khóc dở cười rụt tay về.



"Dạ?" Đường Đường mở to hai mắt.



Trong quan niệm của bản thân, sủng vật chính là phải làm những việc này… Hay là, mình làm không tốt?



“Cậu bây giờ không phải là sủng vật." Hàn Dật Phong xoa lên khuôn mặt cậu, “Sau này phải học tự mình ăn cơm, tự mặc quần áo, tự mình làm việc, là đàn ông thì không thể luôn làm nũng, lá gan cũng không thể nhỏ như vậy, có biết chưa?"



"... Vâng." Đường Đường cái hiểu cái không.



Hàn Dật Phong biết cậu còn có chút mờ mịt, có điều cũng không quá ép cậu, tiểu đông tây này là sủng vật Huyết tộc tạo ra, có vài thói quen là trời sinh, trong thời gian ngắn không thể bỏ hoàn toàn, chỉ có thể từ từ từng bước.



Sau bữa sáng, Đường Đường nhu thuận thu dọn xong phòng bếp, sau đó chạy tới phòng khách, ôm lấy Hàn Dật Phong đang xem báo cọ cọ, trong mắt có chút chờ mong.



“Vừa rồi đã nói với cậu đàn ông không thể làm nũng.” Hàn Dật Phong quay đầu nhìn cậu, “Mới đó đã quên rồi?”



"Chủ nhân..." Đường Đường ngượng ngùng buông Hàn Dật Phong ra, đứng tại chỗ có chút luống cuống.



“Lại đây.” Hàn Dật Phong vươn tay gọi cậu đến trong lòng mình, “Muốn làm gì?”



"..." Đường Đường do dự một chút, không dám nói chuyện.



Sủng vật không thể hướng chủ nhân yêu cầu bất luận điều gì.



“Đừng sợ, nói xem cậu muốn gì.” Hàn Dật Phong đem tất cả kiên nhẫn mình có trong đời dùng trên người tiểu gia hỏa này.



"Tôi muốn đi ra ngoài." Đường Đường cố lấy dũng khí mở miệng.



“Được. Tôi mang cậu ra ngoài.” Hàn Dật Phong gật gật đầu, “Sau này nếu muốn gì, đều phải như lần này nói ra, chỉ cần có đạo lý, tôi nhất định đáp ứng cậu, có biết không?”



“Vâng.” Đường Đường dùng sức gật đầu.



Hàn Dật Phong cười cười, đứng lên ôm cậu đặt lên ghế, mình thì xuống lầu tìm Lâm Cảnh.



“Tôi không quen tên biến thái anh.”  Lâm Cảnh khóa cửa cự tuyệt tiếp khách.



"..."



Đối đãi tên đồng đảng từ nhỏ cùng nhau lớn lên này, Hàn Dật Phong hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn như vậy, ngay cả chuông cửa cũng lười nhấn lại, trực tiếp rút từ túi quần ra một tấm thẻ bạc nạy cửa.



“Tôi muốn thưa anh đột nhập nhà dân!" Lâm Cảnh giận.



“Cậu còn giữ quần áo hồi trung học không, cho tôi hai bộ.” Hàn Dật Phong trực tiếp chìa tay ra.




"Cảm ơn chủ nhân!" Đường Đường hưng phấn đến sắp ngất.



Hàn Dật Phong tắt đèn bàn, vừa mới chui vào chăn, đã cảm thấy trong ngực mình một cái đầu xù nhỏ dụi dụi.



"..." Hàn Dật Phong có chút bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ đẩy cậu ra.



Mình thật sự không có thói quen ôm người khác ngủ.



“Dạ?” Đường Đường khó hiểu ngẩng đầu.



"Ngủ ngon." Hàn Dật Phong nhéo nhéo mặt cậu.



Tại thế giới Huyết tộc, tác dụng của sủng vật thiếu niên chỉ có một.



Đường Đường tuy chỉ số thông minh so với sủng vật bình thường thì thấp hơn, nhưng những thứ cơ bản thâm căn cố đế vẫn bị truyền vào não.



Dè dặt cởi quần áo, Đường Đường kéo tay Hàn Dật Phong, nhẹ nhàng phủ lên thân thể non mềm của mình.



“Cậu làm gì!” Hàn Dật Phong bị dọa sợ, vươn tay mở đèn bàn.



“Tôi thích chủ nhân.”  Đường Đường sợ hãi trả lời.



"..." Hàn Dật Phong nhìn thiếu niên trẻ trung dưới ánh đèn, lòng đầy vô lực gầm nhẹ, “Mặc quần áo vào đàng hoàng!”



“Chủ nhân không thích tôi?” Đường Đường thực thương tâm, “Tôi ngốc, còn xấu.”



“… Cậu không ngu ngốc cũng không xấu, tôi cũng không ghét cậu.” Hàn Dật Phong kéo chăn qua bao lấy cậu, “Nhưng tôi thu lưu cậu, không phải muốn cậu làm chuyện này.”



“Vậy chủ nhân muốn tôi làm gì?” Đường Đường nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, "Ngoại trừ cái này, tôi cái gì cũng không biết.”



“Không biết cũng không sao, chúng ta từ từ học.” Hàn Dật Phong kéo cậu vào lòng, “Về sau không được tùy tùy tiện tiện cởi quần áo, lại càng không cho phép tùy tùy tiện tiện để người khác sờ cậu, có hiểu hay không?”



“Tôi vừa rồi đâu có tùy tiện cho người khác sờ." Đường Đường nhỏ giọng lầu bầu, “Tôi chỉ cho mình chủ nhân sờ!”



"Đây không phải trọng điểm!" Hàn Dật Phong dở khóc dở cười, "Mặc quần áo tử tế đi ngủ!"



“Ngô…” Đường Đường lần đầu tiên giận dỗi, xoay người không để ý tới Hàn Dật Phong.



Rõ ràng là ghét bỏ mình!



Hàn Dật Phong buồn cười lắc đầu, tắt đèn ngủ.



Thật là một tiểu gia hỏa ngốc nghếch.