[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 37 : Phấn hồng manh manh thủ hộ đoàn

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


*Thủ hộ đoàn: Đội bảo vệ



Đến tận ba ngày sau, Tây Mặc mới trở lại tòa thành, Lâm Cảnh đang tìm Đặc Đặc trong hoa viên vừa nghe tin này, lập tức chạy vội về phòng ngủ.



Hầu gái xung quanh nhao nhao nâng gò má, ai nha hảo yêu nhau…Thật là làm cho người ta hâm mộ.



Trong phòng, Tây Mặc đã nằm trên giường ngủ, ngay cả áo khoác cũng không cởi.



Có thiếu đạo đức không! Vừa về đến đã ngủ! Không biết tôi rất hiếu kỳ sao?! Lâm Cảnh ngồi ở bên giường, phẫn hận dùng ngón tay chọt mặt hắn, chọt cả buổi cũng không chọt tỉnh, vì vậy dứt khoát cưỡi lên người hắn, “Anh tỉnh lại cho tôi!"



Tây Mặc nhíu mày, bất đắc dĩ mở mắt.



"Nói mau, chuyện gì xảy ra!" Lâm Cảnh mấy ngày nay một mực khó chịu, thật vất vả mới có cơ hội cầu chân tướng, vì vậy nắm cổ áo hắn không buông tay!



"Không có gì, chỉ là lập một chút kế hoạch tác chiến." Tây Mặc cầm tay cậu, “Chiến tranh sắp bắt đầu rồi."



"Nhanh như vậy?" Lâm Cảnh cả kinh, "Nhưng không phải trước đây có nói, Ma giới sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh sao?"



"Quang Minh chi vực thức tỉnh Khôi lỗi thú (thú bù nhìn, con rối) bị phong ấn, đã vi phạm ước định Thần Ma nhị giới lập ra trước đây.” Tây Mặc xoay người đem Lâm Cảnh áp dưới thân, cúi đầu hôn hôn đôi mắt cậu, “Sắp tới anh phải đến Thần giới một chuyến, cùng họ liên hợp xuất chiến, em có muốn đi cùng không?”



“Tôi có thể sao?” Lâm Cảnh kích động trừng to mắt.



"Đương nhiên." Tây Mặc mỏi mệt cười cười, "Tốt rồi bảo bối, anh thật sự rất mệt rồi a, đến tối lại nói với em, được không?"



"Ngủ đi." Lâm Cảnh lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, còn được khuyến mãi thêm cơ hội có một chuyến du lịch một ngày đến Thần giới, vì vậy cảm thấy mỹ mãn muốn xuống giường, lại bị Tây Mặc ôm trong lòng không thả.



"Làm gì!" Lâm Cảnh giãy dụa.
“Anh đang nghĩ gì?” Lâm Cảnh lắc lắc tay trước mặt Tây Mặc.



“… Hình như em  luôn có thể mang cho anh may mắn.” Tây Mặc niết má cậu.



"Bắt được Grint chính là Dật Phong, phát hiện dấu chân khôi lỗi thú cũng là Dật Phong." Lâm Cảnh bĩu môi, “Liên quan gì tới tôi?”



“Anh nói có là có! ” Tây Mặc nhu nhu tóc cậu, “Đi ăn chút gì đi, ăn xong anh mang em đến Thần giới."



“Đi ban đêm?” Lâm Cảnh ngạc nhiên.



"Thần giới vĩnh viễn luôn là ban ngày." Tây Mặc kéo vai Lâm Cảnh qua, “Mấy ngàn năm trước, Ma giới cũng vĩnh viễn luôn là hắc ám, hiện tại Ma giới nhật nguyệt tinh thần (mặt trời, mặt trăng, sao), đều là các trưởng lão Ma tộc vĩ đại dùng ma pháp tinh thuần nhất chế tạo ra đó.”



“Vậy vì cái gì Thần giới không tạo ra đêm tối? Luôn là ban ngày, phiền chết.” Lâm Cảnh khó hiểu.



"Bởi vì thần chỉ yêu ánh sáng, bọn họ đều cho rằng hắc ám chỉ thuộc về ma quỷ, là thấp hèn và tà ác.” Tây Mặc cười cười, "Nhưng anh lại cho rằng, vì bọn họ sợ chết, dù sao nếu như muốn thay đổi quy luật vốn có, cần hao phí rất nhiều tinh lực."



"Có ý gì?" Lâm Cảnh khó hiểu.



“Các trưởng lão Ma tộc để tạo ra nhật nguyệt tinh thần, cũng tiêu hao hết tất cả ma pháp họ có, mất đi ma pháp che chở, bọn họ so với nhân loại bình thường còn dễ dàng tử vong hơn." Tây Mặc thu hồi thần tình trêu đùa, chỉ vào một ngọn tháp ở phía Đông, “Bọn họ sau khi chết, được Ma Vương an táng trong tòa tháp đó, họ mới là Ma giới anh hùng."



Lâm Cảnh nhìn ngọn tháp như ẩn như hiện kia, nhớ tới trước đây Tây Mặc đã từng nói qua một câu.



Nơi đây so với Thiên Đường còn khiến cho người lưu luyến hơn.



Hiện tại xem ra, đích thật là vậy.