[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc
Chương 51 : Một đêm không mộng
Ngày đăng: 22:58 21/04/20
Mấy ngày kế tiếp, Tây Mặc một mực ở nhà dạy Lâm Cảnh ma pháp.
“Tôi thật sự phải ra chiến trường giết giặc?” Lâm Cảnh vừa khẩn trương lại kích động, một đoạn chú ngữ đọc bốn năm lượt còn chưa thuộc.
"Không cần." Tây Mặc gõ gõ đầu cậu, “Em chỉ cần có thể biến ra hỏa cầu, để ký giả chụp được là được."
"Gạt người rất đê tiện.” Lâm Cảnh ghét bỏ.
"Không muốn gạt người? Vậy thì đem những thứ này học thuộc lòng trong vòng ba ngày." Tây Mặc ném cho cậu ta một cuốn sách bìa cứng như cục gạch.
"Ba ngày?!" Lâm Cảnh kinh sợ, "Tôi cũng không phải máy chụp ảnh!"
"Cho nên em bây giờ chỉ cần học được biến ra hỏa cầu." Tây Mặc đem sách để qua một bên, “Chú ngữ dạy em lúc trước còn nhớ không?”
“Quên rồi.” Lâm Cảnh đáp rất dứt khoát.
"..." Tây Mặc hộc máu.
"Chú ngữ dài như vậy!" Lâm Cảnh kiếm cớ.
"Biến không ra được, tối nay đừng mong được ngủ.” Tây Mặc nheo mắt uy hiếp.
“Ngươi cái tên sắc lang! Nghĩ cái khỉ gì vậy chứ!” Lâm Cảnh giận chỉ thẳng, “Đêm nay không được đụng vào tôi! Muốn làm cũng là toi thượng anh! Tôi cũng là đàn ông, mỗi người một lần mới công bình!"
“… Hả?” Tây Mặc biểu tình ban đầu là ngạc nhiên, sau đó càng ngày càng quỷ dị, cuối cùng rốt cục nhịn không được cười phun.
"Cười cái gì!" Lâm Cảnh túm quần áo nhìn hắn chằm chằm.
“Anh chỉ muốn nói nếu em học không xong, đêm nay chúng ta học suốt đêm, không có ý tứ gì khác... Bảo bối em suy nghĩ nhiều quá." Tây Mặc cười ra nước mắt.
"... Không học nữa!” Lâm Cảnh ghét bỏ chính mình, ngao ô… ngao ô…! Xấu hổ chết đi được!
"Tiểu ngốc." Thấy cậu đỏ mặt sắp nhỏ máu, Tây Mặc rốt cục nhịn cười được, lôi kéo cậu dạy từng câu từng câu chú ngữ.
Học đến đêm, Lâm Cảnh rốt cục có chút thành tựu, vì vậy ngồi trên giường nói lẩm bẩm, jiu jiu khắp nơi biến ra mấy đốm lửa chơi.
"Đừng chơi nữa, ngủ đi." Tây Mặc nằm bên cạnh cậu.
"Ngày mai sẽ phải ra chiến trường rồi." Lâm Cảnh rất phấn khởi.
Nặc Lôi ngồi bên giường yên lặng nhìn y, mắt không nỡ chớp.
Morris khi ngủ hàng mi thật dài, so với lúc ban ngày chỉ huy đại quân huấn luyện tưởng như hai người.
Hắn như vậy so với mấy trăm năm trước, dường như không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn như cũ đơn thuần ngây thơ, mang theo chút tự ti, không hề phòng bị đứng trước mặt mình.
Đáng tiếc đoạn thời gian đó, không quay trở lại được nữa.
Gió đêm thổi vào cửa sổ, Nặc Lôi cảm giác trên mặt mình một trận lạnh buốt, sờ lên mới hay chẳng biết từ lúc nào trên mặt đã tràn đầy nước mắt.
"Thực xin lỗi." Nặc Lôi thì thào tự nói.
Morris xoay người, giấu mình vào chăn.
"Bảo bối thực xin lỗi." Nặc Lôi ôm y vào ngực, lòng biết rõ y kháng cự, nhưng vẫn không cách nào buông bỏ.
"Trở về đi." Morris thanh âm nhàn nhạt, “Vốn ta có thể giả vờ như chuyện gì cũng không xảy ra, vẫn có thể lên giường có thể ân ái, nhưng ngươi không nên cứ mãi nhắc nhở ta, đã như vậy, chúng ta về sau —— "
"Đừng.” Nặc Lôi hoảng loạn đánh gãy lời y, sợ nghe được những lời “Không bao giờ gặp mặt nữa”.
"Có ý nghĩa sao?" Morris nhìn hắn.
"Có." Nặc Lôi cầm tay y qua, “Chỉ cần ngươi nguyện ý một lần nữa cho ta cơ hội, chỉ một lần, một lần cuối cùng, được không?"
"Không được.” Giọng nói Morris không mang bất kỳ cảm tình nào.
"Thực xin lỗi." Nặc Lôi đáy mắt có chút tuyệt vọng.
"Trở về đi, ta mệt.” Morris quay đầu.
"... Nghỉ ngơi thật tốt." Nặc Lôi lòng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn bắt buộc chính mình rời khỏi phòng.
Nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng đóng cửa, Morris nhắm mắt lại, rốt cục cũng không ngủ được.
Bàn tay nắm chặt lấy ga giường sớm đã tràn đầy mồ hôi lạnh, lúc buông ra, đã chết lặng không có một tia tri giác.
Đêm nay, dường như ai cũng không có được giấc mộng đẹp.