[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc
Chương 55 : Khu rừng thần thoại
Ngày đăng: 22:58 21/04/20
Dưới sự kiên trì của Tây Mặc, đề nghị của Tát La cuối cùng không được tiếp thu, chiến tranh tuy vẫn theo kế hoạch cũ tiến hành, nhưng đối phó với Phổ Thụy Khắc chỉ còn lại có Tây Mặc và Tát La hai người.
Không ai đối với kết quả này đưa ra dị nghị, Tây Mặc sắc mặt âm trầm như trời sắp mưa, không ai ngu đến mức vào lúc này làm trái ý hắn, huống hồ Tây Mặc và Tát La đẳng cấp ma pháp đều rất cao, liên thủ cũng chưa chắc không phải đối thủ của Phổ Thụy Khắc.
Thiên Sứ quân đoàn đối với kết quả này hiển nhiên cực kỳ bất mãn, hội nghị vừa chấm dứt liền vội vàng ly khai.
Hàn Dật Phong vốn muốn đi đón Đường Đường, không nghĩ tới tiểu gia hỏa cư nhiên tự mình len vào cửa.
"Chủ nhân." Đường Đường chạy đến trước mặt Hàn Dật Phong.
“Sao lại tự mình chạy đến?” Hàn Dật Phong nhíu mày.
"Tiểu Cảnh đang giận không để ý tới em, sau đó em thấy chán.” Đường Đường miệng thì trả lời câu hỏi của Hàn Dật Phong, đầu lại quay qua Tây Mặc.
Tiểu Cảnh đang giận nga! Thật sự đang giận đó nga!
Huyết tộc thân vương bất đắc dĩ đỡ trán.
Hàn Dật Phong hiểu ra, vươn tay nắm tiểu sủng vật của mình muốn đi, lại bị Tây Mặc gọi lại.
“Cậu với cậu ấy cùng nhau lớn lên, có biết khi cậu ấy giận thì làm sao dỗ không?” Tây Mặc đau đầu.
"Cái này..." Hàn Dật Phong sờ sờ cằm.
“Ví dụ như, có thứ gì đặc biệt ưa thích không?” Tây Mặc nhắc nhở.
"Có!" Hàn Dật Phong quyết đoán gật đầu.
Vì vậy nửa giờ sau, Tây Mặc kẹp một búp bê hồ ly* cực lớn dưới cánh tay, sắc mặt xanh mét tiến vào tòa thành.
Mười mấy phóng viên tiểu báo đập cánh nhỏ đuổi theo sau chụp hình, kích động chảy đôi dòng lệ nóng.
Thân vương thật lãng mạn, Manh Manh* thật may mắn!
*Ý nói Lâm Cảnh, nick name bé ấy là Manh Manh mà ~
Trong lâu đài, Lâm Cảnh đang ở phòng ngủ đọc sách hút nước trái cây, đột nhiên thấy Tây Mặc đẩy cửa đi vào, trước ngực ôm con hồ ly đỏ choét dị thường chói mắt.
“Nếu không muốn ngủ, mang em đi chỗ này thú vị.” Tây Mặc lôi kéo cậu dậy, “Có đi không?"
"Đi." Lâm Cảnh gật đầu.
Tây Mặc cười cười, mang theo cậu ra ngoài.
"Không thay quần áo?" Lâm Cảnh cúi đầu nhìn áo ngủ gấu nhỏ của mình, nghi hoặc.
"Không cần, không ai thấy.” Tây Mặc kéo vai cậu qua, thuấn di biến mất.
Trong rừng Hắc ám Ma pháp, có một dòng suối tĩnh mịch, dưới ánh trăng bạc chiếu rọi, nhàn nhạt hửng sáng.
"Tới nơi này làm gì?" Lâm Cảnh đi chân trần giẫm nát lá khô, cảm thấy có chút ngứa.
"Xem thứ thú vị." Tây Mặc cười như một tiểu hài tử.
Lâm Cảnh lần đầu tiên thấy hắn cái dạng này, nhịn không được cũng giương khóe miệng.
Một viên đá ma pháp màu đỏ sẫm bị ném vào trong con suối không bao lâu, trên mặt nước liền chậm rãi mọc lên một nụ hoa lớn bán trong suốt.
“Oa!” Lâm Cảnh trừng to mắt, nụ hoa sau khi nở ra, bên trong cư nhiên là một người be bé có cánh.
"Nàng tiên ngón cái*?” Lâm Cảnh khiếp sợ.
*Là nàng Thumbelina, một nhân vật trong truyện cổ tích Andersen.
“Là tiểu tinh linh sống trong rừng." Tây Mặc vươn tay, đôi cánh tiểu tinh linh vụt sáng, nhẹ nhàng rơi vào trên tay hắn, tóc bạc váy trắng, xinh đẹp vô cùng.
"Tinh linh không nói chuyện, bất quá rất biết điều." Tây Mặc nhìn Lâm Cảnh cười, "Đây là hoa linh, là tiểu cô nương xinh đẹp nhất Ma giới, có muốn cùng cô ấy kết giao bằng hữukhông?"
Lâm Cảnh mở bàn tay, tiểu tinh linh lập tức bay vào lòng bàn tay cậu, trong không khí lơ lửng vài đốm sáng, không lâu sau, một đám lớn đom đóm liền bay tới, quấn a quấn chung quanh Lâm Cảnh.
Trong rừng dây leo uyển chuyển uốn lượn, sàn sạt rung động dệt ra một chiếc võng, đại thụ nở đầy hoa lắc lư một chút, đổ đầy lá non và cánh hoa lên võng, thú một sừng ngân sắc nằm sấp một bên nhàn nhã ngủ gật, trong rừng lẩn khuất truyền đến tiếng ca uyển chuyển, không khí tràn đầy hương hoa hồng, Lâm Cảnh kinh hỉ đứng nguyên tại chỗ, mắt không nỡ chớp cái nào, thế giới thần thoại sao?
"Tặng cho em đó.” Tây Mặc từ phía sau ôn nhu ôm lấy tiểu bảo bối của mình, "Ma giới còn có rất nhiều chỗ thú vị, đợi hết chiến tranh rồi, anh mang em xem từng cái một.”
Gió đêm nhẹ thổi, rừng ma pháp tắm trong ánh trăng, so với mộng cảnh còn xinh đẹphơn.