[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 78 : Phiên ngoại [Nặc Lôi và Morris] 7

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


Chiến sự tại biên cảnh Ma tộc lại căng thẳng, Morris đem một phong thư xin ra trận, bỏ qua Nặc Lôi, trực tiếp giao cho Tây Mặc.



Sau khi Nặc Lôi biết, cũng không nói thêm gì, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.



Nửa tháng sau, Morris theo đại quân cùng xuất phát đi biên cảnh, tất cả trong thành bảo hắc sắc, tựa hồ cũng khôi phục bộ dáng một trăm năm trước.



Thư báo tin chiến thắng từ biên cảnh gửi về một lá lại một lá, bản thân Nặc Lôi cũng có chút kinh ngạc, Morris người lúc trước thoạt nhìn có chút yếu ớt, cư nhiên có thiên phú tác chiến đến vậy.



Bắt đầu từ một tiểu đội trưởng, dựa vào chiến tích phiêu lượng, Morris từng bậc từng bậc đi lên, sau cùng trở thành tổng thống lĩnh biên cảnh quân đoàn.



"Hắn là bộ hạ của ta!" Nặc Lôi theo Tây Mặc rít gào, "Muốn đề bạt hắn, cũng phải do ta tự mình ký vào lệnh!!"



“Nếu trên nghị định bổ nhiệm là chữ ký của ngươi, ta đánh cuộc hắn nhất định sẽ thiêu hủy." Tây Mặc khinh bỉ nhìn hắn.



“Thật sự rất đáng giận!” Nặc Lôi tâm tình rất kém.



Rõ ràng là tình nhân của mình, thế mà cuộc sống bây giờ của hắn, mình lại một chút cũng chen không lọt, chỉ có thể vây xem như một người qua đường.



Loại cảm giác bị xem nhẹ này, quả thực tệ muốn chết!



Khó mà nói là xuất phát từ tâm tình gì, Nặc Lôi nóng đầu một cái, cư nhiên cũng đuổi theo ra biên cảnh.



Trấn nhỏ nơi biên cảnh rất hoang vu, Nặc Lôi cũng không làm kinh động chính phủ địa phương, mà một mình tiến vào khách sạn.



Đến tối, Nặc Lôi thay đổi một thân quần áo, đứng trước gương nhìn hồi lâu, rốt cục xác định mình bây giờ nhìn rất tuấn tú!



Đối phương là tình nhân đã ở chung được một trăm năm, hiểu rõ nhau đến không thể quen thuộc hơn, nhưng Nặc Lôi lại có một loại tâm tình của buổi hẹn đầu, ngay cả chính mình cũng không biết là vì cái gì.



Có lẽ là bởi vì... Quá lâu không gặp?



Dường như đã không nhớ rõ, hai người đến cùng đã bao lâu chưa từng gặp mặt.



Nghĩ đến điểm này, Nặc Lôi liền cảm thấy mình hình như càng nôn nóng thêm, sau khi xuống dưới lầu, thậm chí còn có loại cảm giác tim đập rộn!!



Thêm đá vào ly cocktail vừa được bưng ra, bên tai Nặc Lôi truyền đến thanh âm quen thuộc.



Quay đầu nhìn lại, Morris đang cùng một nam nhân xa lạ ngồi ở một góc khuất, hai người cười cười nói nói, thoạt hìn cực kỳ thân thuộc.



"Rất vui được biết ngài." Morris cười nho nhã lễ độ, "Cũng cảm tạ ngài nguyện ý quyên tiền cho quân đội."



"Khách khí." Nam nhân đối diện hướng y vươn tay, “Hợp tác vui vẻ.”



Morris đưa tay phải ra còn chưa kịp nói gì, bỗng một người lao tới, đem tay của người kia giật ra.



"Ngươi chạm đến hắn một cái thử xem!” Ánh mắt Nặc Lôi lạnh như băng.


“Ngươi để tâm.” Nặc Lôi nâng cằm y, nghiến răng nghiến lợi nhìn y, “Ngươi đang giận, ngươi vẫn luôn giận.”



"Ta không có." Morris cùng hắn đối mặt, trong con ngươi như lam bảo thạch, tràn đầy hờ hững.



Nặc Lôi nắm chặt nắm đấm, nhưng vẫn không thể hạ xuống người y.



Morris bọc lấy áo tắm, đẩy hắn ra, đến phòng tắm.



Ngày hôm sau, Nặc Lôi rời khỏi biên cảnh.



Sau đó phóng viên tiểu báo Ma giới kinh hỉ phát hiện, Nặc Lôi quả thực là cái máy tạo tin tức biết thở!



"Hắn đến cùng bị cái gì kích thích?" Freddy nhìn tờ báo gầm rít, “Loại tiệc tùng hạ lưu này cư nhiên cũng tham gia, còn bị phóng viên chụp được! Đến cùng còn có chút tự giác của một người của công chúng hay không?"



“Này thì có là gì.” Tây Mặc quăng cho hắn một chồng báo, “Ngày hôm qua hắn vì một thiếu niên tóc xanh, thậm chí thiếu chút nữa đánh nhau với công tước Radi, quả thực sắp mất hết mặt mũi Ma giới cấp cao.”



"Morris quả thực chính là khắc tinh của Nặc Lôi!” Freddy nổi điên, “Lúc yêu đương, Nặc Lôi nhìn qua hoàn toàn là tên ngốc, giờ thất tình rồi, hắn lại biến thành một tên điên muốn tìm bất mãn, đến cùng lúc nào mới có thể khôi phục bình thường?"



Tây Mặc buông tay, biểu thị mình cũng rất bất đắc dĩ.



Ma giới không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nếu so sánh, Morris với ngũ quan bình thường thật sự không tính là gì.



Nặc Lôi cảm thấy, không mất bao lâu, mình có thể quên hắn, sau đó rất nhanh sẽ có tiểu tình nhân mới thế chỗ.



Đáng tiếc sự thật lại không chìu lòng người, Nặc Lôi phát hiện dù lúc thường mình có điên cuồng hoang đường đến đâu, chỉ cần an tĩnh lại, vẫn nhớ đến Morris đầu tiên.



Nhớ hắn sáng sớm làm bữa sáng cho mình, nhớ hắn luôn nghiêm túc giúp mình mát xa, nhớ hắn cuộn trong lồng ngực mình trò chuyện đùa giỡn, nhớ hắn lúc động tình đôi má đỏ bừng, chủ động sát lại hôn mình.



Dù có mệt mỏi bao nhiêu, chỉ cần ôm hắn, là có thể ngủ rất say rất nồng, dù cho gì cũng không làm, trong lòng cũng sẽ rất thỏa mãn.



Không liên quan đến tình dục, không liên quan sắc đẹp, đơn giản chỉ là rất an tâm.



Không bỏ được, không buông được, không thể chia ly, cũng không thể quên, cảm tình như vậy, phải chăng mới gọi là yêu?



Trong lòng hỗn loạn, Nặc Lôi cảm giác mình chưa bao giờ mỏi mệt như vậy, dứt khoát xin nghỉ ba tháng.



“Yêu đương quả thực rất đáng sợ!” Freddy thở dài, "Chúng ta có nên giúp đỡ Nặc Lôi không? Ta lo lắng hắn sẽ đem mình chuốc cho say chết."



“Ngươi từng yêu đương chưa?” Tây Mặc hỏi.



"Chưa." Freddy lắc đầu.



"Ta cũng chưa.” Tây Mặc buông tay, biểu thị mình lực bất tòng tâm.



Đồ ngốc cũng biết, yêu đương là chuyện của hai người, cho dù người khác muốn giúp, cũng không giúp được.