[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 8 : Chó tử thần đến từ địa ngục

Ngày đăng: 22:57 21/04/20


Ăn tối xong, Lâm Cảnh lấy cớ chưa làm xong việc, sớm trốn vào thư phòng, ôm một quyển sách rất chịu khó chăm chú xem.



Tây Mặc ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhìn cửa thư phòng đóng chặt, miệng nhếch một nụ cười khẽ khó mà nhận thấy.



Nhẹ nhàng búng tay một cái, trên bàn lập tức xuất hiện một cái ly đế cao, bên trong là chất lỏng đỏ nhạt, tản mát ra hương rượu thản nhiên, pha lẫn một chút mùi hoa hồng.



Mà trong lâu đài nơi xa, Quỷ hút máu bá tước bề ngoài nhã nhặn tuấn mỹ đang nằm dựa vào tường cạnh lò sưởi, vừa nâng lên rượu đỏ trong tay, đột nhiên thấy cái ly trước mặt thình lình biến mất, vì vậy trợn mắt há hốc mồm.



Ba giây sau, người hầu gái tựa cửa ngủ gật bị một tiếng gào thét làm tỉnh lại.



"Vô liêm sỉ! Đó là Bordeaux 69 năm của lão tử!”



Tây Mặc bưng rượu đỏ trong tay nghiền ngẫm cười cười, còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải lấy cớ gì đi quấy rối tên nhân loại ngốc nghếch kia, đột nhiên nghe được có người nhẹ nhàng... Đạp cửa.



Ách, đúng vậy, tuyệt đối là đạp cửa, nhưng mà rất cẩn thận, cũng không thô lỗ, hẳn là đang cầm đồ trên tay, không tiện nhấn chuông.



Tây Mặc nhíu mày, thả ly rượu trong tay xuống, ra phòng khách mở cửa.



Ngoài cửa đứng một thiếu niên tóc đen xinh xắn, hai tay nâng một khay bánh lớn.



"Thân vương." Đường Đường nằm mơ cũng không nghĩ tới người mở cửa lại có thể là Tây Mặc, vì vậy bị dọa cho hồn phi phách tán.



"Không được kêu!" Tây Mặc kịp thời đón được cái khay bị rơi xuống từ tay Đường Đường, thần sắc bình tĩnh uy hiếp.



"Vâng." Đường Đường không dám nói gì nữa.



"Ngươi tới làm gì?" Tây Mặc nhíu mày nhìn thứ đang cầm trong tay.



"Chủ... Chủ nhân làm bánh xốp nướng ô mai, bảo tôi đem một ít tới.” Đường Đường cúi đầu.



“Đem về.” Tây Mặc nâng cằm Đường Đường, đôi mắt nheo lại hung ác nhìn cậu, “Có biết phải nói với họ Hàn thế nào không?”



“Dạ biết.” Đường Đường trong mắt phiếm lệ quang, "Tôi đến gõ cửa, không có người."



“Đi đi.” Tây Mặc nhét lại cái khay vào tay cậu, "Nói sai một chữ, ta sẽ hủy ngươi."



Đường Đường bưng khay, vội chạy đi.



Tây Mặc lạnh lùng cười, xoay người đóng cửa.



"Vừa rồi có người?" Lâm Cảnh nghe được động tĩnh, từ thư phòng thò ra nửa cái đầu.



“Hình như vậy, có điều anh mở cửa lại không thấy ai.” Tây Mặc cười cười với cậu, "Có muốn ăn trái cây không?”




“Dạ.” Danny gật đầu, thấp giọng mở miệng, "Bị Freddy đại nhân đuổi ra không chỉ có tôi, tất cả sủng vật bá tước đại nhân sở hữu đều bị đuổi ra ngoài, tôi không có chỗ đi.”



“À, vậy ngươi cứ ở lại đây đi.” Tây Mặc hiển nhiên tâm tình rất tốt, cũng không truy cứu thêm.



"Cảm ơn thân vương." Danny cắn môi dưới, lấy hết can đảm hôn môi bàn tay phải Tây Mặc.



"Hôm nay không có thời gian." Tây Mặc vỗ vỗ đầu cậu, “Đi gọi tiến sĩ tới, nói là ta có việc.”



Lâm Cảnh ở nhà cùng cún con chơi nguyên một buổi chiều, bất tri bất giác đã đến bảy giờ tối.



“Sao đã muộn vầy rồi mà vẫn chưa trở lại.” Lâm Cảnh lầm bầm lầu bầu, đem cún con đang ngủ đặt vào một cái giỏ lót vải bông.



Chờ mãi cũng chán, hay là…mình thử làm đồ ăn?



Vì vậy chờ khi Tây Mặc trở về, chỉ thấy trong bếp đèn đuốc sáng trưng, Lâm Cảnh đang tay chân vụng về đứng bên cái nồi xào rau.



“Không phải đã nói để anh làm cơm?" Tây Mặc tiến đến tiếp nhận cái vá trong tay cậu.



“Tự tôi cũng biết làm…” Lâm Cảnh nhỏ giọng lầm bầm.



“Phải, anh biết em biết làm.” Tây Mặc mắt nhìn rau xanh đã cháy vàng trong nồi, buồn cười nhìn cậu.



"... Nhất thời sơ suất." Lâm Cảnh thanh minh cho mình.



“Anh hiểu.” Tây Mặc cười vẻ mặt ôn nhu, “Đi chơi với cún con đi a.”



“Nó cứ ngủ hoài.” Lâm Cảnh cởi dây tạp dề, “Đợi cơm nước xong chúng ta ra ngoài đi, mua cho nó cái ổ nhỏ với thức ăn cho cún.”



“Được.” Tây Mặc muốn nói lại thôi, "Tiểu Cảnh, anh…có thể xin em một việc không?”



"Chuyện gì?" Lâm Cảnh hỏi hắn.



“Chuyện anh ở đây, đừng để người khác biết, ý anh là, đừng nói cho bất luận kẻ nào." Tây Mặc nhìn có vẻ có chút xấu hổ, “Anh không muốn ai biết hết.”



“ Tôi chưa có nói cho ai hết, Dật Phong cũng không biết." Lâm Cảnh hướng hắn cười, “Anh đừng sợ, tôi sẽ không để cho người khác biết anh ở đây.”



"Cảm ơn em.” Tây Mặc vẻ mặt cảm kích.



"Khách khí làm gì.” Lâm Cảnh đứng bên cạnh bồn rửa giúp hắn rửa đồ ăn, tai tự dưng có chút nóng lên.



Đang ở nhà mình, chính là Quỷ hút máu ôn nhu nhất trên thế giới.