[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 80 : Phiên ngoại [Nặc Lôi và Morris] 9

Ngày đăng: 22:58 21/04/20


Gió bên biển rất lớn, Morris lau khô nước mắt trên mặt, hơi nhắm mắt lại, thân thể nghiêng về phía trước.



Nặc Lôi, thực xin lỗi.



Nhưng khi nhìn ta sống mệt mỏi như vậy, ngươi có lẽ cũng sẽ không đành lòng đi?



Trong tích tắc rơi vào mặt biển, trước mắt như nở đầy hoa anh túc xinh đẹp, từng mảng từng mảng, lan tràn khắp Ma giới.



Rất đau, nhưng không hối hận.



Thân ái, ngươi xem, ta không kiên cường cũng không dũng cảm, cho nên nếu như kiếp sau còn có thể gặp được nhau, ngươi nhất định phải nắm chặt tay ta.



Ngày hôm đó, biên cảnh rơi xuống một trận mưa lớn nhất từ trước tới nay, sấm chớp rạch xé bầu trời, mây đen đè thấp, như muốn cắn nuốt toàn bộ Ma giới.



Thế nhân nói bên dưới Ma giới, chính là vô biên luyện ngục, nơi đó có hồng liên (sen đỏ)quanh năm không tàn, nở đầy trên con đường luân hồi.



Cho tới giờ chưa từng nghĩ, bị mênh mông biển lửa nuốt trọn, mình cư nhiên vẫn còn sống.



Khi lần nữa tỉnh lại, đã về tới phòng ngủ quen thuộc, chung quanh đứng một vòng người.



Lê Tiểu Đặc ghé vào bên giường, duỗi ra bàn tay nhỏ bé mập mạp sờ mặt y.



Từng cơn đau đớn truyền đến, Morris không khỏi nhíu mày.



"Mặt có chút vết phỏng, bất quá không sao." Tây Mặc đem tay Lê Tiểu Đặc lấy ra, "Nặc Lôi đem kết giới phòng hộ của hắn đều cho ngươi, nên không có chuyện lớn gì, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi."



Morris không nói nửa lời, mỏi mệt nhắm mắt lại.



Chết mà cũng khó đến thế sao?



Biển dung nham và Nộ hà tương liên, là ngư dân phát hiện kết giới phòng hộ hơi mờ bên cạnh bờ, bên trong còn có một nam tử trẻ tuổi đang hôn mê.



Tuy trên mặt bị tổn thương, cánh đen xinh đẹp cũng đã chật vật không chịu nổi, nhưng mọi người vẫn liếc một cái liền nhận ra, người này là đúng là Morris.



Cư nhiên vì Nặc Lôi đại nhân tự tử, đây quả thực là tình tiết chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết!



Mọi người cảm động nước mắt lăn tăn, còn ồn ào biểu thị, mình lại bắt đầu tin vào tình yêu!



Rất nhiều tiểu phóng viên trắng đêm canh giữ trước Vong Linh thánh điện, hy vọng có thể có cơ hội chụp được Morris, bất quá Tây Mặc hạ lệnh tăng cường phòng thủ, đừng nói là phóng viên, mà ngay cả ruồi cũng không có con nào bay qua lọt.



"Chúng ta đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?" Freddy không có đầu mối, cả người sắp phát điên, "Morris hiện tại cơ hồ hoàn toàn phong bế chính mình, không ăn không uống không nói lời nào, cứ tiếp tục như vậy, thế nào cũng chết đói!”



"Ngươi cho ta chút yên tĩnh đi!” Tây Mặc bị hắn ầm ĩ nhức cả đầu.



"Đổi lại, nếu ta mất đi Lê Tư Đặc, ta cũng sẽ rất thống khổ... Ủa, Lê Tư Đặc đâu?!" Freddy nhìn bốn phía, sao không thấy vợ đâu hết?!




"Không được!" Freddy nóng nảy, "Ngươi không được trở về, cũng đã có nhi tử với ta rồi!!"



"Ta mang luôn nhi tử về." Lê Tư Đặc nhìn hắn mở miệng.



“Ta thì sao?” Freddy đáng thương sắp té xỉu.



“Kệ ngươi ~.” Lê Tư Đặc khiêu mi, thong thả đi ra ngoài tìm nhi tử chơi.



"Bảo bối ngươi không nên làm ta sợ..." Freddy lẽo đẽo phía sau chân tay luống cuống, "Ngươi đang nói giỡn đi? A? Nói giỡn phải không a?”



Lê Tư Đặc không để ý tới hắn, hướng nhi tử nhăn mặt: "Tới ôm."



Lê Tiểu Đặc hoan hô, mở cánh nhỏ, lảo đảo nhào vào lòng Lê Tư Đặc.



"Bảo bối ngươi nói chuyện a..." Freddy ôm lấy Tiểu Freddy, vẫn còn ai oán vô cùng truy vấn.



Tiểu Freddy thở dài, cha ngốc muốn chết hà!



Lễ mừng rất long trọng, nhân vật chính lại không tham gia.



Bất quá đối với điểm này, mọi người đều biểu thị có thể thông cảm, tình cảm kịch liệt cỡ nào, thân mật còn không kịp, ở đâu ra thời gian rảnh tới uống bia?!



"A, quả thực quá tình sắc.” Nhóm tiểu phóng viên một bên miêu tả, một bên cầm khăn tay chùi máu mũi.



Dân chúng xem xong tin tức, nhao nhao cảm động lệ nóng doanh tròng, này căn bản chính là thần thoại! Thậm chí so câu chuyện của thân vương cùng tiểu Manh Manh còn mộng ảo hơn!



Tại cửa phòng ngủ trong thành bảo, cũng ngồi xổm một đống lớn nữ hầu chuẩn bị nghe tường thuật trực tiếp, bất quá đến tận khi các nàng ngồi đến tê chân, cũng không nghe được bất luận động tĩnh gì.



Trong phòng ngủ, Morris tựa vào ngực Nặc Lôi, ngủ vô cùng ngọt ngào.



Nhìn hai đầu lông mày y giấu không được mỏi mệt, tay phải còn nắm chặt áo mình, Nặc Lôi cảm thấy trong lòng một trận đau.



Người ngốc như thế, mình làm sao có thể cam lòng buông tay.



Những năm tháng chợt nhìn lại đã thấy mất đi, những tổn thương đã gây cho nhau, nghĩ lại thôi cũng thấy ngực bị đè ép.



Nhưng thật may mắn, còn có thể có cơ hội bắt đầu lại từ đầu.



Cho nên bảo bối, con đường kế tiếp, xin ngươi nhất định nhất định, cùng ta nắm tay nhau đi.



Ta sẽ dùng thời gian còn lại, đến trọn đời trọn kiếp, yêu ngươi.



-Toàn văn hoàn-