[Dịch]Ma Ngân
Chương 110 : Đánh bậy đánh bạ!
Ngày đăng: 03:27 07/09/19
- Là như vầy: Dựa theo quy định, năm nay Học viện Tây Tân Ma Văn chiêu mộ học sinh là 3000 người, vốn là có tên của Tiêu Hoằng này, nhưng ngay ngày hôm qua, tứ công tử Cốc Vĩnh Bác của Cốc trưởng ty Ty Xây Dựng Thành Phố khu Tây Tân, hy vọng có thể vào nhập học Học viện Tây Tân Ma Văn. Ngài cũng biết đấy, tuy rằng chúng ta không e ngại Cốc trưởng ty, nhưng dù sao có thể không đắc tội thì sẽ không đắc tội, vì thế, ta đã loại bỏ Tiêu Hoằng, dành danh ngạch cho Cốc công tử.
Hạ Duẫn Chi nói rõ đầu đuôi.
- Như vậy à!
Sài Tang khẽ gật gật đầu, chấp nhận cách thực hiện của Hạ Duẫn Chi, rồi hỏi tiếp:
- Tên Tiêu cái gì Hoằng kia có bối cảnh gì?
- Mười tám tuổi, Ngự Đồ cấp tám, không có bối cảnh, tự mình mở một nhà tiểu điếm, tư liệu không ghi cha mẹ, phỏng chừng tám phần là cô nhi.
Hạ Duẫn Chi tiếp theo đáp lại.
- Ngự Đồ cấp tám, còn có thể được. Tuy nhiên, ta xem ra cũng không có chỗ nào xuất chúng, loại thì đã loại rồi, người như vậy, Học viện Tây Tân Ma Văn còn có nhiều.
Sài Tang phi thường lạnh nhạt nói. Hiển nhiên, chỉ vẻn vẹn là một học sinh còn không nhập vào pháp nhãn của Viện trưởng hắn, nếu mỗi một học sinh đều hỏi qua một lần, vậy thì hắn còn làm Viện trưởng làm gì.
- Viện trưởng! Ngài nghe ta nói, Tiêu Hoằng này tuy rằng chỉ là Ngự Đồ cấp tám, nhưng thật sự là không tầm thường. Chúng ta hiện tại bỏ qua hắn, tương lai thực rất có thể sẽ hối hận.
Hàn Thần ít nhiều tỏ ra tận tình khuyên bảo.
- Ta hối hận? Hàn chủ nhiệm nghiêm trọng rồi! Chỉ vẻn vẹn là một học sinh mà thôi, dù có ưu tú thì ưu tú đến mức nào chứ? Muốn cho ta hối hận, trừ phi tên Tiêu cái gì Hoằng kia, là chân thân của Quyền Tàng, nhưng ngài nghĩ xem điều này có thể sao?
Sài Tang tỏ vẻ có chút khinh thường nói.
- Nhưng...
- Được rồi, Hàn chủ nhiệm! Học viên đã định rồi, không cần nói gì nữa, đi làm công tác của ngài đi!
Không đợi Hàn Thần ở tiếp tục nói tiếp, Sài Tang cắt lời Hàn Thần lên tiếng nói.
Tuy nhiên, một phen nói chuyện này, lại bị Viện trưởng Trình Thiếu Vĩnh của Phân viện Tây Tân Ma Văn, ngồi trong góc nghe rõ mồn một. Hắn vốn tới đây đưa tư liệu về liên khóa giữa Phân viện Tây Tân Ma Văn cùng Học viện Tây Tân Ma Văn. Cái gọi là tư liệu liên khóa, chính là chương trình học liên hợp của học sinh hai học viện.
Rất nhanh giao tư liệu cho trợ thủ của Sài Tang, Trình Thiếu Vĩnh cũng không có nói chuyện nhiều với Sài Tang, liền tùy ý rời khỏi văn phòng Viện trưởng. Sau đó ở bên trong hành lang, rất nhanh liên hệ với trợ thủ, căn dặn: “Phải tận dụng hết khả năng, không tiếc hết thảy cái giá phải trả, tranh thủ lôi kéo Tiêu Hoằng vào Phân viện Tây Tân Ma Văn.”
Đúng vậy, tân sinh Ngự Đồ cấp tám ở Học viện Tây Tân Ma Văn chỉ có thể miễn cưỡng xem như ưu tú, nhưng đối với Phân viện Tây Tân Ma Văn lại là nhân tài kiệt xuất khó kiếm.
Mà trọng yếu hơn là, hắn giống như Hàn Thần, đều chính mắt nhìn thấy khí phách tiềm ẩn, cùng lực thống trị chiến trường của Tiêu Hoằng kia.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đi trong Học viện Tây Tân Ma Văn, sắc mặt không dễ chịu lắm. Hôm nay sau khi phát sinh chuyện như vậy, Tiêu Hoằng xem như hoàn toàn triệt để sinh ra oán hận mãnh liệt đối với Học viện Tây Tân Ma Văn.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin trong túi Tiêu Hoằng lại bỗng nhiên truyền đến một tràng rung động, lấy ra nhìn, thấy là dãy số của Hàn Thần.
- Chuyện gì vậy?
Vừa nối được liên lạc, Tiêu Hoằng tức giận hỏi. Là con người đều có tính khí, Tiêu Hoằng cũng không ngoại lệ.
- Chuyện đó, thật có lỗi! Làm cho ngươi một chuyến đi không. Tuy nhiên, xin yên tâm, ta sẽ hết sức tranh cãi lấy một cái danh ngạch cho ngươi!
Hàn Thần đầy vẻ áy náy nói.
- Không cần làm phiền! Học viện Tây Tân Ma Văn thôi đi, ta sẽ không đi nữa.
Nói xong, Tiêu Hoằng trực tiếp cắt liên lạc. Đương nhiên, đối với Hàn Thần hắn cũng không có nói lời gì quá kích.
Lại lần nữa cho Ma Văn thông tin vào túi, Tiêu Hoằng liền cố giữ vẻ tự nhiên đi ra ngoài học viện. Tuy nhiên, đúng lúc này, hai tiếng còi Ma Văn Xa bỗng nhiên vang lên bên cạnh Tiêu Hoằng, quay đầu nhìn, đúng là Ma Văn xe thể thao của Mộ Khê Nhi.
Ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa dừng bước, Cầu Cầu liền tiên phong từ Ma Văn Xa chạy ra, nhảy thẳng lên vai Tiêu Hoằng, giụi cái đầu nhỏ cọ đến cọ đi trên mặt Tiêu Hoằng.
Vài ngày không thấy, Cầu Cầu vốn thân thể đã béo phì, lại mập thêm một vòng lớn, bộ lông trên người cũng đậm màu hơn không ít.
Nhìn thấy Cầu Cầu, sắc mặt vốn khó coi của Tiêu Hoằng mới hơi có điều dịu đi, tiếp theo giơ ngón tay gãi gãi dưới cằm Cầu Cầu.
- Tiêu Hoằng! Sao huynh lại ở chỗ này? Không phải đã bắt đầu báo danh rồi sao?
Ngừng xe một bên, Mộ Khê Nhi bước nhanh xuống, đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, thân thiết hỏi.
- Đúng vậy, bắt đầu rồi! Tuy nhiên, ta bị loại rồi!
Tiêu Hoằng hơi chua chát, nhưng vẫn làm ra một bộ dáng không có việc gì nói. Tuy nhiên, từ trong lời nói vẫn có thể nghe được ít nhiều có chút tức giận.
- Cái gì? Huynh bị loại bỏ? Chẳng lẽ bọn họ không biết huynh sẽ lập tức trở thành Ngự Giả sao?
Mộ Khê Nhi ít nhiều cảm thấy có chút khó tin nói. Đương nhiên, nàng đã từ trong lời nói của Tiêu Hoằng, nghe ra mùi vị căm hận, bởi vậy nói chuyện rất nhẹ nhàng ôn hòa. Dĩ nhiên, đối với phản ứng của Tiêu Hoằng như vậy, Mộ Khê Nhi cũng có thể hiểu được, tự nhiên bị loại một cách khó hiểu, chuyện như vậy đổi lại bất cứ là ai, trong lòng cũng sẽ có oán hận.
- Ta sao biết được! Ngay cả cửa cũng không cho ta đi vào, đã đá ta ra.
Tiêu Hoằng đáp.
- Không được! Ta xem ra nhất định bọn hắn thao tác sai lầm rồi! Đi! Huynh theo ta đi, ta thật không tin, bọn họ ngay cả mặt mũi của ta cũng không cấp.
Mộ Khê Nhi kéo ống tay áo Tiêu Hoằng nói.
- Thôi quên đi! Họ không cần ta, ta còn níu kéo làm gì. Học viện Tây Tân Ma Văn là rất giỏi sao!
Tiêu Hoằng lên tiếng, giọng điệu quả quyết.
- Vậy...
Mộ Khê Nhi ít nhiều có chút tiếc hận, Tiêu Hoằng không đến, một mình nàng vào Học viện Tây Tân Ma Văn, trong lòng vẫn là rất không cam lòng, muốn an ủi vài câu, rồi lại không biết làm sao mở miệng.
- Xin hỏi, ngài là Tiêu Hoằng, Tiêu tiên sinh phải không?
Đúng lúc này, bên cạnh Tiêu Hoằng đột nhiên xuất hiện một người nữ dáng không cao, đại khái chỉ chừng hơn một thước năm, dáng người hơi béo, mặt đeo mắt kính gọng đen, xem ra chừng hai mươi bảy hai tám tuổi.
- Có chuyện gì?
Hơi đánh giá một chút nữ nhân bên cạnh, Tiêu Hoằng mở miệng hỏi.
- À! Là như vầy: Ta là trợ lý của Viện trưởng Phân viện Tây Tân Ma Văn, ta tên là Hạ Lộ, Viện trưởng chúng ta phi thường cảm thấy hứng thú đối với ngài, nên muốn phát ra lời mời ngài. Ngài yên tâm, để tỏ thành ý, chúng ta sẽ dành cho ngài đãi ngộ của đặc quyền sinh, miễn học phí toàn bộ, đồng thời có thể khóa hệ học tập.
Người nữ trợ thủ tự xưng là Hạ Lộ này, thật khách sáo nói.
Tiêu Hoằng không có lập tức đưa ra trả lời thuyết phục, mà lại lần nữa đánh giá một chút vị nữ trợ thủ trước mắt. Phân viện Tây Tân Ma Văn, Tiêu Hoằng tự nhiên biết, tuy rằng cùng Học viện Tây Tân Ma Văn chỉ khác có một chữ, nhưng hai bên lại hoàn toàn bất đồng: bất kể là danh tiếng, hay là chất lượng học sinh, thường thường chính là thuộc về Học viện Tây Tân Ma Văn. Còn thừa lại về bên Phân viện Tây Tân Ma Văn, nếu bên Phân viện bồi dưỡng lên, còn có thể bị Học viện Tây Tân Ma Văn tuyển về lại.
- Xem ra Tiêu tiên sinh cũng không phải vì danh dự cái gì mới đi học, mà là vì đạt được thực học. Kỳ thật luận riêng lực lượng thầy giáo, Phân viện Tây Tân Ma Văn cũng không kém so với Học viện Tây Tân Ma Văn, mà lại có rất nhiều chương trình học là Học viện Tây Tân Ma Văn cùng Phân viện cùng học chung, hy vọng Tiêu tiên sinh có thể cân nhắc một chút.
Hạ Lộ nói tiếp, đồng thời hơi liếc nhìn Mộ Khê Nhi một cái. Tuy nhiên lúc này Mộ Khê Nhi đang đội một cái mũ lưỡi trai, đeo kính mát lớn, kiểu tóc cũng không xỏa ngang vai giống như trên sân khấu, mà cột thành một cái đuôi ngựa, không nhìn kỹ rất khó nhận ra.
Những lời này có thể nói xem như nói thấu lòng dạ Tiêu Hoằng. Đúng vậy, quả thật hắn không phải vì cái gì gọi là danh giáo mà đến học, sở dĩ hắn tuyển chọn Học viện Tây Tân Ma Văn, chỉ có hai mục đích: Một là, điên cuồng học tập, tìm kiếm cách tự cứu mình; mục đích thứ hai chính là tiếp xúc nhiều hơn với Mộ Khê Nhi.
Hiển nhiên cho dù vào Phân viện, hai điểm này dường như cũng có thể thỏa mãn.
- Ngươi hẳn không phải cũng muốn đùa giỡn ta chứ?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Mà bỗng nhiên Tiêu Hoằng thốt ra những lời này, quả thực cũng làm cho Hạ Lộ đầu đầy hắc tuyến, hiển nhiên, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện vừa xảy ra ở Học viện Tây Tân Ma Văn.
- Điều này Tiêu tiên sinh có thể yên tâm, chỉ cần ngài gật đầu, hiện tại ta có thể đại biểu Viện trưởng của Phân viện Tây Tân Ma Văn, trước thời hạn tuyển chọn ngài.
Hạ Lộ lên tiếng nói tiếp.
Nghe cách nói của Hạ Lộ kiên quyết như vậy, Tiêu Hoằng ngẫm nghĩ cẩn thận một chút: cái danh từ đặc quyền sinh này, Tiêu Hoằng cũng biết rất rõ, có thể nói là có rất nhiều ưu đãi, giống như Sài Sương, đó là đặc quyền sinh của Học viện Tây Tân Ma Văn, có được quyền lợi gần như ngang bằng với lão sư.
Mộ Khê Nhi đã có một ít hiểu biết về Tiêu Hoằng, biết rõ bằng vào tính cách của Tiêu Hoằng, nếu lại đi vào Học viện Tây Tân Ma Văn, gần như đã là chuyện không có khả năng. Còn đi làm một đặc quyền sinh của Phân viện Tây Tân Ma Văn, dường như cũng là một lựa chọn rất tốt. Đương nhiên, vào Phân viện Tây Tân Ma Văn dường như so với cùng học bên kia cũng không có khác biệt gì lớn lắm.
Có ý nghĩ như vậy, Mộ Khê Nhi liếc mắt nhìn Cầu Cầu một cái, khẽ chỉ chỉ Tiêu Hoằng.
Cầu Cầu đã ở chung một đoạn thời gian với Mộ Khê Nhi, cộng thêm có thể nói nó là linh thú thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên hiểu được ý của chủ nhân. Nó nhẹ nhàng dùng móng vuốt nhỏ nhỏ cào nhẹ Tiêu Hoằng, sau đó chỉ chỉ vào Mộ Khê Nhi, rồi bắt đầu tùy ý dùng cái đầu nhỏ cọ đi cọ lại trên mặt Tiêu Hoằng lấy lòng.
Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được ý của tiểu tử kia, dường như nó muốn nói cho Tiêu Hoằng, nó muốn ở cùng một chỗ với Mộ Khê Nhi, còn muốn có thể thường xuyên nhìn thấy Tiêu Hoằng.
- Được rồi!
Không có do dự thêm nữa, Tiêu Hoằng dứt khoát gật đầu đáp ứng. Dù sao chính mình cũng không có gì tổn thất, đi nhìn thử một lần cũng tốt, không thích thì rời đi cũng không sao. Dù sao đặc quyền sinh có hạn độ tự do lớn nhất.
Thấy Tiêu Hoằng gật đầu, thần sắc vốn đang căng thẳng của Hạ Lộ rốt cục trở nên thoải mái đi rất nhiều. Đối với Tiêu Hoằng, nàng ta hiểu biết không nhiều lắm, nhưng đây chính là nhiệm vụ Viện trưởng giao cho, hoàn thành nhiệm vụ tất nhiên đáng để cao hứng.
- Tốt lắm! Vậy ta thay mặt Viện trưởng trước thời hạn tuyển chọn ngài, theo lý thuyết, ba ngày sau là ngày chúng ta báo tin nhận tân sinh, nhưng ngài có thể không đến, chỉ cần một tuần sau, đúng giờ đến đi học là được.
Hạ Lộ nói xong, vì để biểu lộ thành ý, trực tiếp ngay tại hiện trường, tuyển chọn Tiêu Hoằng.
- Tốt lắm! Hiện tại coi như là một nửa cùng học rồi.
Thấy Hạ Lộ vui mừng rời đi, Tiêu Hoằng quay nhìn Mộ Khê Nhi, cười khổ nói.
- Như vậy tốt nhất rồi! Ít ra Cầu Cầu sẽ không cần mỗi ngày quấy rầy ta muốn đi gặp huynh.
Mộ Khê Nhi mỉm cười nói, tiếp theo liền bày ra một bộ dáng quỷ dị:
- À! Phải tặng một phần lễ vật mừng huynh mới đúng!