[Dịch]Ma Ngân
Chương 230 : Diệt môn (6)
Ngày đăng: 03:28 07/09/19
Tuy nhiên, điều khiến Mục An cảm thấy cực kỳ khiếp sợ chính là, Ty Cảnh Sát trực tiếp rõ ràng dứt khoát cự tuyệt mệnh lệnh của Mục An, lý do là hắn đã bị cách chức.
- Điều sao có có thể?
Sau khi Ty Cảnh Sát của Tây Tân vô tình cất đứt liên lạc, Mục An không kìm được phát ra âm thanh này, giọng nói tràn ngập vẻ không tin tưởng nổi.
Hắn đường đường là một trưởng ty Cảnh sát, khi gặp phải nguy hiểm, kết quả là Ty Cảnh Sát khu Tây Tân chẳng những ngồi xem mặc kệ, mà còn trực tiếp rũ sạch tất cả mọi quan hệ với hắn, tất cả những điều này đều rất quỷ dị, dường như là một cơn ác mộng vô cùng khủng bố vậy.
Hơn nữa Mục An đã cảm nhận được, ngay khi Tiêu Hoằng triển khai hành động Diệt môn, dường như có một đôi tay vô hình đang âm thầm trợ giúp Tiêu Hoằng.
Lúc này thì Miêu Đông Thăng còn tâm tư đâu mà quan tâm tới ý nghĩ của Mục An nữa, biệt thự của hắn đã bị bao vây, muốn chạy trốn thì cùng đã không còn kịp nữa rồi, bất đắc dĩ chỉ có thế lấy ra Ma Văn thông tin, chuẩn bị cầu cứu Sài Tang.
Sài Tang ở Học viện Tây Tân Ma Văn, làm sao lại không biết tin Miêu gia đang phải chịu cảnh diệt môn, tất cả đều do một người khởi xướng, đó chính là học sinh bí ẩn của Phân viện mà hắn nằm mơ cũng đều muốn tìm thấy.
Đúng lúc này, Sài Tang chìm trong nỗi khiếp sợ thì cùng lần đầu tiên thấy được khuôn mặt của học sinh bí ẩn của Phân viện, cùng với tên của hắn: Tiêu Hoằng.
Cái tên này khiến cho Sài Tang có chút nghi hoặc, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, tuy nhiên, khi hắn hướng ánh mắt vào Hàn Thần, thì mới trong lòng vừa động, Tiêu Hoằng đúng là tên học sinh tư chất “rác rưởi” mà khi trước hắn đã vô tình gạt bỏ.
Mà trên thực tế, Tiêu Hoằng sao có thể dùng từ “rác rưởi” đến để hình dung được? Học sinh năm nhất, nhưng sức chiến đấu đã tương đương với thiên tài Miêu Thần, thậm chí còn cường hãn hơn cả Miêu Thần, Bởi vì Miêu Thần không biết kỹ thuật chế văn.
- Thì ra là hắn...
Sài Tang không khỏi phát âm thanh này, trong lòng có thể nói là phức tạp đến mức cực điểm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, nhân tài mà hắn vẫn lao hết tâm tư để lôi kéo, vậy mà lại là học sinh đã từng bị hắn gạt bỏ, dùng suất của hắn cho một đứa con cháu quan lớn.
Nếu so sánh Học viện Tây Tân Ma Văn với một chiếc vương miện được đính bảo thạch, thì hành động ngu xuẩn của Sài Tang cũng không khác gì ném đi một viên hồng ngọc, sau đó lại khảm một hòn đá sứt sẹo lên trên vương miện.
Hiện tại trong đầu hắn vẫn còn nhớ rõ lời nói khinh thường của mình đối với Tiêu Hoằng.
Chỉ là hiện tại nói cái gì cũng đều đã chậm, điều trước mắt cần lo lắng là nên giải cứu Miêu gia như thế nào.
Sài Sương đứng một bên tất nhiên có thể thông qua màn hình, nhìn thấy đường Minh Cổ, cùng với thảm trạng của Miêu gia, tuy rằng bề ngoài cố gắng trấn định, nhưng trong lòng đã lạnh run, vừa rồi nàng đã từ các tin tức truyền thông mà biết được, nguyên nhân Tiêu Hoằng phát điên lên như vậy, chính là do cái chết của Thôi Uyển Bác.
Mà cái chết của Thôi Uyển Bác thì lại cũng không thoát được liên quan đến Sài Sương, tuy rằng nàng không trực tiếp động thủ, nhưng cũng bị coi là đồng phạm, không hề nghi ngờ, tình thế đã diễn ra tới tình trạng như ngày hôm nay, gần như khiến toàn bộ Thái Ngô Thành liên tục chấn động, điều là những điều mà nàng không nghĩ tới.
Nếu như sau khi Tiêu Hoằng phát hiện ra chân tướng, nàng không dám tưởng tượng, tương lai sẽ biến thành như thế nào nữa.
Đối với ý nghĩ trong lòng Sài Sương, tạm thời Sài Tang cũng không biết, hiện giờ hắn đã thông báo cho gần trăm người của Tập đoàn tài chính Hồng Bác đang tới gần đường Minh cổ, chuẩn bị giải cứu Miêu gia.
- Viện trưởng, có tình hình mới phát sinh, mới vừa vừa nhận được tin tức, toàn thể mấy trăm học viên của Mai Long Ngự Văn Hành đã xuất phát, đang ở gần khu Tây Tân, hơn nữa đều mang theo chiến Văn.
Ngay khi Sài Tang chuẩn bị hạ mệnh lệnh, một trợ thủ bỗng nhiên lên báo cáo cho Sài Tang. ( Bom: ở đây tác giả ghi Sài Sương, có lẽ nhầm)
Nghe nói như vậy, đồng tử Sài Tang nhanh chóng giật giật, bọn họ đến đây ư? Chúng muốn gì? Mang theo chiến Văn, là muốn phát động chiến tranh với Hồng Bác hay sao?
- Viện trưởng, Triệu Thanh của Tập đoàn Thiếu Giang đã mang theo hơn 100 Ngự Văn Giả, từ Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn xuất phát, dường như phương hướng cùng là về phía chúng ta!
Trợ thủ bỗng nhiên nói tiếp, nét mặt rất nghiêm túc.
- Đây là chuyện gì? Liên hợp phát động tiến công về phía Tập đoàn tài chính Hồng Bác hay sao?
Sài Tang thì thào tự nói, nét mặt hiện lên vẻ ác liệt, hướng ánh mắt về phía bản đồ của Học viện Tây Tân Ma Văn. Hắn có thể rõ ràng nhìn ra, một khi điều động Ngự Văn Giả của Tập đoàn tài chính Hồng Bác, như vậy phòng ngự của khu Tây Tân sẽ trở thành hư không, rất có thể bị hai nhà thừa dịp này mà công vào.
Tuy có tấm hộ thân phù là Lạc Tuyết Ninh, nhưng ai dám chắc rằng hai thế lực lớn này sẽ không dám động thủ đây?
-Hừ...!
Trong phút chốc, sắc mặt Sài Tang bỗng nhiên trở thành một mảnh tái nhợt, hắn dường như đã ý thức được điều gì đó. Hai nhà này dường như đang dùng hành động để báo cho Sài Tang rằng, không nên hành động thiếu suy nghĩ, không nên can thiệp tới hành động diệt môn của Tiêu Hoằng.
Điều này chủ yếu là do Tiêu Hoằng có hai tầng thân phận, học sinh bí ẩn của Phân viện được Tập đoàn Khoa Long sủng ái, mà bản thân Tiêu Hoằng là lão bản của Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, có quan hệ rất gần gũi với Tang Hoành Vân, có quan hệ thân thiết với Triệu Thanh.
Xoát...!
Ý thức được điểm này, một giọt mồ hôi lạnh đột nhiên từ trên mặt Sài Tang rơi xuống trên bàn giấy, không sai, bất kể là Tiêu Hoằng, hay là học sinh bí ẩn của Phân viện, nếu lấy ra bất kỳ một thân phận nào thì Tập đoàn tài chính Hồng Bác đều có thể đối phó được, nhưng nếu họp hai thân phận này thành một, thì dường như sẽ không hề dễ dàng đối phó chút nào cả.
Hai tầng thân phận này của Tiêu Hoằng rất có thể sẽ giống như nhựa cao su, thúc đẩy Thiếu Giang, Khoa Long liên hợp cùng một chỗ, đối phó với Tập đoàn tài chính Hồng Bác, đây chính là cục diện mà Sài Tang nằm mơ cũng không muốn nhìn thấy.
- Miêu gia này, xem ra là không giữ được rồi!
Sài Tang thì thào lẩm bẩm, sau đó chậm rãi tựa vào ghế, trong ánh đã tràn ngập vẻ khiếp sợ, hắn không nghĩ được rằng, Tiêu Hoằng vốn không chút tiếng tăm nào, bỗng nhiên lại phát huy ra tác dụng tinh tế như thế này.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin bên cạnh Sài Tang bỗng nhiên truyền đến tiếng rung, người gọi đến là Miêu Đông Thăng, tất nhiên là Sài Tang cũng biết nội dung mà Miêu Đông Thăng muốn nói rồi.
- Viện trưởng, hiện tại Miêu gia gặp phải một chút phiền toái nhỏ, mong ngài ra tay giúp đỡ, Tiêu Hoằng chính là học sinh bí ẩn của Phàn viện, hắn muốn đánh chết ta!
Miêu Thần nói năng lộn xộn.
- Yên tâm, Miêu Thần còn ở bên ngoài, ta sẽ ra sức lưu lại một người của Miêu gia cho ngươi!
Nói xong, Sài Tang lập tức cất đứt liên lạc cùng Miêu Đông Thăng.
Miêu Đông Thăng ở đầu dây bên kia, thấy Sài Tang không đầu không đuôi nói một câu như vậy, có chút nghi hoặc, nhưng trong lòng dường như đã sinh ra dự cảm không hay, liên tiếp gọi vài lần nữa, nhưng Sài Tang căn bản là không hề nhấc máy.
Ầm...!
Gần như đúng lúc này, cửa lớn của phòng khách xa hoa này đột nhiên bị hai tay của Tiêu Hoằng đánh bay ra, bộ áo da màu đen của Tiêu Hoằng hiện giờ đã không nhìn ra màu sắc vốn có ban đầu nữa, máu màu đỏ sậm đã ngưng kết trở thành huyết băng dưới tác dụng của hàn băng, tay phải hắn nắm Tập Tố chiến đao, từng giọt máu tươi còn đang nhỏ xuống, trên khuôn mặt dính đầy máu của hắn, dường như chỉ có mỗi một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang phát sáng.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng dùng bộ dáng như thế xuất hiện ở trước mặt, trong lòng Miêu Đông Thăng không khỏi trở nên khẩn trương, sắc mặt trở thành một mảnh tái nhợt, bước chân không kìm được lui về phía sau, mặc dù còn cách nhau một khoảng cách, nhưng hắn đã có thế cảm nhận được, trên thân thể Tiêu Hoằng đang phát ra từng trận hàn khí.
Về phần Mục An đứng một bên, uy phong của một vị trưởng ty đã không còn sót lại chút gì, hai chân đã lạnh run, dường như hắn đã cảm nhận được, ngay tiếp theo hắn sẽ phải nghênh đón điều gì, hai tay run rẩy lấy ra Ma Văn súng lục, hàm răng run lập cập, hướng khẩu súng về phía Tiêu Hoằng.
Mà Tiêu Hoằng thì căn bản không thèm để ý tới, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không thèm, hắn chỉ hướng ánh mắt lạnh như băng về phía Miêu Đông Thăng, nhẹ nhàng hỏi:
- Miêu Thần đâu rồi? Hắn không phải trăm phương ngàn kế muốn tìm ta hay
sao? Ta đến rồi đây.
- Ngươi... ngươi...!
Miêu Đông Thăng ấp úng, nhìn Tiêu Hoằng, cũng không biết nói thế nào, trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi lạnh, trước đó hắn chỉ coi Tiêu Hoằng là một con kiến, nhưng mà trước mắt thì dường như đã biến thành ma quỷ, chấn nhiếp tận linh hồn của mọi ngưởi.
- Giết sư phụ ta, ta diệt cả nhà hắn, ngươi là một người cuối cùng, sau đó đó chính là bản thân Miêu Thần!
Tiêu Hoằng tiếp tục nhẹ nhàng nói, sau đó chậm rãi đi vào bên trong phòng khách đẹp đẽ quý giá này, từng bước đi về phía Miêu Đông Thăng.
- Đây... đây là chuyện của Miêu gia, không có chút quan hệ nào cùng Ty Cảnh Sát chúng ta, ta đi trước đây!
Thấy Tiêu Hoằng không có chút phản ứng nào đối với hắn, Mục An đang dự định cùng Tôn Thụy chuồn ra ngoài.
Vù... vù...!
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ vừa mới cất bước, dự định chuồn đi, từ cánh tay của Tiêu Hoằng đã bắn ra hai luồng năng trạng thể, bắn vào dưới chân bọn họ, sau đó năng lượng thể này lập tức biến thành một mảnh Hàn băng vạn năm, ngay tại chỗ đóng băng chân của hai tên này lại.
- Còn muốn chạy ư? Có thể, để cho ta tiễn các ngươi đi.
Tiêu Hoằng hơi liếc mắt Mục An cùng Tôn Thụy một cái, bình thản nói, sau đó vươn tay, túm lấy áo Miêu Đông Thăng, kéo hắn đến trước mặt.
Lần đầu tiên giáp mặt gần như vậy với Tiêu Hoằng, đúng lúc này, Miêu Đông Thăng có thế cảm nhận được, đó là trên thân thể Tiêu Hoằng phát ra một luồng hàn khí, cùng với mùi máu tươi, ánh mắt lạnh như băng dường như có thể đóng băng tất cả mọi thứ.
- Nói cho ta biết, giết chết sư phụ ta, ngoài Miêu Thần, thì còn có ai nữa? Đương nhiên, ngươi có thể không nói, nhưng ta sẽ tra tấn ngươi tới chết!
Nói xong, một con năng lượng xà dữ tợn đã chui ra từ đầu ngón tay Tiêu Hoàng, không ngừng lắc lư trước mặt Miêu Đông Thăng.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Miêu Đông Thăng hơi giật giật, dường như muốn nói lại thôi, giờ phút này hắn cũng không biết có nên bán đứng Sài Sương hay không.
- Có lẽ, ngươi còn không có hiểu được, tra tấn đến chết có nghĩa là gì phải không?
Nói xong, cánh tay Tiêu Hoằng run lên, năng lượng xà trực tiếp bắn tới trên người Tôn Thụy cách đó không xa, chuyện sau đó là vô cùng khủng bố, da thịt tên kia trở nên hư thối, máu thịt và xương cốt đang tách dần ra, rơi xuống lả tả.
Chỉ sau 5 giây, Tôn Thụy chỉ còn lại một khung xương, sau đó ầm ầm sụp đổ, chết không toàn thây.
Miêu Đông Thăng bị Tiêu Hoằng tóm lấy, đối với một màn như vậy, tất nhiên là vô cùng thấy rõ, theo bản năng hít ngược một hơi khí lạnh, ngón tay không kìm được run lên vài cái.
Cỗ khí tức ngạo nghễ, hiểm ác trước kia, giờ đã không còn sót lại chút gì nữa.
Mục An đứng một bên thì lại mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn biết rõ, tiếp theo rất có thể chính hắn sẽ phải chịu cảnh ngộ này, vào lúc này, trong lòng hắn có thể nói là vạn phần hối hận, vì sao lại đi ham mê chút tiền tài này của Miêu Đông Thăng mà uổng mạng cơ chứ.
- Hiện tại đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi không nói, ta cùng sẽ điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là ai!
Tiêu Hoằng rít lên mấy câu từ trong kẽ răng, trong mắt hiện ra vô tận hung quang.
- Là... là Sài Sương, là nàng cùng đi với Miêu Thần!
Miêu Đông Thăng hơi nhìn mấy khúc xương của Tôn Thụy một cái, rốt cuộc cùng thành thật khai ra.