[Dịch]Ma Ngân

Chương 242 : Đối mặt như thế nào?

Ngày đăng: 03:28 07/09/19

Tiêu Hoằng cùng Miêu Thần muốn quyết chiến sinh tử trên Đài Ngự Hình. Tin tức này truyền ra, lập tức lan tràn khắp Thái Ngô thành không thua gì bom hạch văn. Nhận được tin trước tiên tự nhiên là Sài Tang, lúc này hắn đang ở trong phòng viện trưởng, Chu Thái phản bội, Sài Sương bị Tiêu Hoằng sát hại tàn nhẫn, lúc này Sài Tang nhìn như già đi rất nhiều. Lúc này sắc mặt Miêu Thần vẫn khó coi đứng trước Sài Tang, sắc mặt dữ tợn, trải qua nhiều ngày tu luyện khắc khổ, Ngự lực cũng đạt đến Ngự giả cấp năm, tương xứng với Tiêu Hoằng. Từ trước đến nay, quyết đấu sinh tử trên Đài Ngự Hình khảo nghiệm Chiến văn hoặc là chất lượng Văn thú của đương sự. Ngươi nắm chắc mấy phần chiến thắng Tiêu Hoằng? Ngay cả Chu Thái cũng bị hắn hàng phục. Sài Tang nằm trên mặt bàn, ngữ khí suy yếu nói. Một nửa, nhưng dù là không chiến thắng được Tiêu Hoằng, ta cũng sẽ làm hắn trọng thương tàn phế, trả cái giá đất cả đời cũng không xóa được. Miêu Thần hung ác nói, mấy ngày qua hắn đã suy nghĩ rõ ràng, chiến thắng Tiêu Hoằng tất nhiên là tốt nhất, không thắng được cũng phải cá chết lưới rách. Sài Tang nghe vậy, sắc mặt không đổi. Lần này tiền xây Đài Ngự Hình sẽ do Tập đoàn tài chính Hồng Bác bỏ ra, chỉ hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng. Sài Tang nói, tiếp theo khoát tay, tỏ vẻ Miêu Thần có thể đi. Thấy Miêu Thần lui ra ngoài, Sài Tang lại bắt đầu trầm tư, hiển nhiên chỉ dựa vào một mình Miêu Thần xử lý Tiêu Hoằng là không bảo hiểm. Tang Hoành Vân ở Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn cũng biết được chuyện này từ Triệu Thanh, thói quen đứng trước cửa sổ nhìn xuống mặt đất, trong ánh mắt Tang Hoành Vân hiện lên một chút thương xót. Có lẽ đây là lần diễn xuất cuối cùng của Tiêu Hoằng ở Thái Ngô thành, tiếp theo Tiêu Hoằng không thể không đối mặt với đường cùng. Đáng tiếc. Tang Hoành Vân cảm khái nói, gần một năm ở chung với Tiêu Hoằng, nhưng chân chính đến ngày này, Tang Hoành Vân chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. Đi thôi, ta cùng Tiêu Hoằng coi như thầy trò, xem có thể làm được gì cho Tiêu Hoằng. Lập tức phân phó Triệu Thanh, cũng là lần đầu tiên Tang Hoành Vân dùng từ này gọi Tiêu Hoằng. Đã biết, sư phụ. Triệu Thanh đáp. Nhớ kỹ, đừng quấy nhiễu hắn. Tang Hoành Vân dặn dò, cho Triệu Thanh đi ra. Vào lúc này, cơ bản người có địa vị cao hay là bình dân ở Thái Ngô thành đều đã biết được chuyện Tiêu Hoằng quyết đấu sinh tử với Miêu Thần, đồng thời mỗi người nghe tin này, tâm thần đều run lên. Chuyện này tuyệt đối là hai ngôi sao khổng lồ ở Thái Ngô thành va chạm vào nhau, cộng thêm ân oán trước đó của hai bên, Miêu Thần giết Thôi Uyển Bác, Tiêu Hoằng quay đầu lại diệt Miêu gia. Bây giờ hai người rốt cuộc lên Đài Ngự Hình, đây là kết cục cuối cùng, còn có gì hấp dẫn người ta hơn nữa? Phố lớn ngõ nhỏ Thái Ngô thành toàn là lời nói chuyện về quyết đấu giữa Tiêu Hoằng và Miêu Thần. Các tạp chí lớn tranh nhau đưa tin, thậm chí những truyền thông đã bất tay vào kế hoạch tiếp sóng. Thị trưởng Hà Ngân Đông tự nhiên biết chuyện này, nhưng thù hận giữa hai nhà có thể giải quyết bàng phương thức này, hắn thật là thích xem như thế, dứt khoát mất nhắm mất mở, chỉ hy vọng Thái Ngô thành có thể nhanh chóng quay lại bình tĩnh. về phần Mộ Khê Nhi, lúc này vẫn đang ở trong phòng 501 Á Loan, hai mắt sưng đỏ, ánh mắt mê ly. Bệ Đồ thì nằm ở đầu giường, ánh mắt bình thản như trước. Lạc Tuyết Ninh đã đi, toàn bộ Thái Ngô thành chỉ còn 5 người áp chế được hắn, mặc dù Mặc Huyền còn ở nơi này, nhưng muốn loại trừ hắn là chuyện cười. Cộc cộc cộc! Lúc này, Bác Dương đi tới, cũng không nhìn Mộ Khê Nhi, tới trước mặt Bệ Đồ, hơi cúi người khẽ nói: Đại nhân, vừa mới nhận được tin, hai ngày sau, Tiêu Hoằng cùng Miêu Thần quyết một trận tử chiến trên Đài Ngự Hình. Xoảng! Ngay khi Bác Dương vừa nói hết lời, hai mắt mê ly của Mộ Khê Nhi đột nhiên biến đổi, ngón tay run lên, ly thủy tinh trong tay rơi xuống vỡ tan, cũng như nội tâm của nàng lúc này. Liếc Mộ Khê Nhi, lại nhìn ly thủy tinh dưới đất, Bệ Đồ không đổi sắc, vẫn bình thản như trước. Đứng từ góc độ của hắn, thân là quan cấp cao trung tâm Duy Lâm công quốc, mặc kệ là Tiêu Hoằng hay Miêu Thần cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, chỉ như hai con kiến đấu đá, không lọt vào mắt của hắn được. Biết rồi, ngươi lui ra đi. Bệ Đồ khoát tay với Bác Dương, nói. Lúc này thần sắc Mộ Khê Nhi toàn ngập không yên, nàng lo cho Tiêu Hoằng, nếu là trước kia, nàng quyết định sẽ ngăn cản, nhưng mà bây giờ... Nhất là trong lòng Mộ Khê Nhi đang chua xót cực điểm, cõi lòng tan nát, đau lòng, bất lực, cùng với lo lắng trồi lên trong lòng, nhưng mà nàng bất lực với mọi thứ, chỉ có thể yên lặng mà nhìn. Hai hàng lệ nóng toàn ra khóe mắt Mộ Khê Nhi, bất đắc dĩ cùng bi thương chiếm đầy cõi lòng, toàn ngập áy náy. vốn nàng muốn cho Tiêu Hoằng tốt đẹp, còn bay giờ, nàng chỉ để lại cho Tiêu Hoằng đầy rẫy vết thương. Cũng như tự tay cho một đòn hủy diệt vào thế giới nội tâm rách nát của Tiêu Hoằng. Ý thức được điều này, Mộ Khê Nhi không khỏi khóc rống lên, âm thanh đầy bất lực thê lương. Sáng sớm, chỉ còn một ngày đến quyết đấu, Tiêu Hoằng vừa tỉnh dậy, bắt đầu bận rộn. Không phải tu luyện, chỉ là dọn dẹp hành toang, đêm qua hắn lấy được lời mời gia nhập quân đội Bối La từ Mặc Huyền, Mặc Huyền đã đưa danh ngạch duy nhất cho Tiêu Hoằng. Cái này hoàn toàn là tình cảm, nếu thân thể Tiêu Hoằng khỏe mạnh, hắn hoàn toàn xứng đáng, nhưng mà bây giờ có thật không? Tuy rằng bây giờ sức chiến đấu của Tiêu Hoằng không giảm, nhưng gần như chỉ còn nửa cái mạng. Tiêu Hoằng cũng không từ chối thứ này, nói thế nào, cũng coi như là một hướng đi. Nếu có thể sống sót, Tiêu Hoằng sẽ đi. Nếu chết, mọi thứ sẽ chấm dứt. Đây là ý tưởng rõ ràng nhất trong lòng Tiêu Hoằng, bất cứ lúc nào, lòng tin sống sót chưa bao giờ tắt trong lòng Tiêu Hoằng, dù là lúc này trong lòng hắn toàn ngập vết thương. Ngồi dậy khỏi giường, bây giờ Tiêu Hoằng cảm thấy ngực hết sức khó chịu, nhưng không chút để ý cảm giác đau đớn đó, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp. Rất ít thứ, hộp nhỏ chứa những Văn đan chữa trị, tài liệu Ngự sư đầy đủ, mấy quyển sách, cùng với mấy Ma Văn công năng, vừa chứa đầy ba lô tùy thân của TieuHoằng. Dường như đây là toàn bộ những thứ mà Tiêu Hoằng có thể mang theo, còn có một cái trữ kim văn cùng một ít kim tệ, không đáng so sánh với cả con phố Đại Hoàng. Đúng lúc này, Ma Văn thông tin tùy tiện ném trên bàn rung lên, liếc qua một cái, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy người gọi là Mộ Khê Nhi. Nhìn thấy chữ này, nội tâm bình tĩnh như biển chết của Tiêu Hoằng đột nhiên nổi lên gợn sóng, tay ngừng lại, ngơ ngác nhìn một lúc lâu. Hắn không biết nên đối mặt thế nào. cắt đứt? Mơ hồ có chút không bỏ được, ánh mắt hiện lên bàng hoàng. Còn Ma Văn thông tin vẫn cứ rung lên. Hít sâu một hơi, Tiêu Hoằng mới cầm lấy Ma Văn thông tin, do dự một hồi, mới nhận cuộc gọi. A Hoằng, huynh... còn khỏe không? Muội chỉ muốn nói với huynh, muội không phải thật lòng muốn gạt huynh, có thể nghe muội giải thích không? Ma Văn thông tin truyền ra tiếng nói của Mộ Khê Nhi, giọng rất nhỏ, hơi nghẹn ngào. Đối với câu hỏi của Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng muốn nói lại thôi, hắn không biết phải nói thế nào, đối mặt thế nào, tiếp theo cắt đứt liên lạc. Sau đó tiện tay ném Ma Văn thông tin lên giường, tiếp tục thu dọn. Đi tới trước ba gốc cỏ màu tím, vuốt ve những phiến lá, cắt những đóa hoa nhưng trắng, đặt chung với hạt giống cỏ tím, sau đó gầm dao nhỏ hủy diệt ba góc cỏ tím. Bên phía Mộ Khê Nhi, thấy Tiêu Hoằng không nói một lời đã cắt liên lạc, mơ hồ cảm nhận được nội tâm của Tiêu Hoằng, thức thời không tiếp tục gọi lại nữa, đi ra khỏi phòng vệ sinh. Dọn dẹp xong mọi thứ đã đến lúc mặt trời về chiều, bầu trời tối dần. Lúc này, Tiêu Hoằng đang đứng trên tháp ngắm cảnh ở khu trò chơi, một mình, lẳng lặng nhìn phong cảnh xa xa. Nơi này là chỗ hắn đã cùng Mộ Khê Nhi đến, chỉ là không còn cảnh tượng lúc trước, ở trong mắt chỉ còn một mảnh tuyết trắng, màu sắc thê lương. Như vậy cũng tốt, không còn vướng bận gì. Tiêu Hoằng nhìn ra xa, lầm bẩm tự nói, toàn ngập tang thương cùng bất đắc dĩ. Nhìn bầu trời, một chút ánh sáng cuối cùng tan biến ở chân trời, Tiêu Hoằng mới xuống tháp ngắm cảnh, sau đó lái xe Ma Văn đi trên phố, một đường thẳng tới Tiêu Gia Thôn. Xe Ma Văn dừng lại trước đường núi, Tiêu Hoằng xuống xe, sau đó lấy ra một cây xẻng, đi vào giữa núi rừng. vẫn là một mình, xung quanh yên tĩnh, ở nơi hoang dã này chỉ có thể nghe được tiếng chân dẫm lên tuyết "bộp bộp". Đi vào trong thôn xóm, liếc nhìn căn nhà ngày xưa, phòng ốc đổ nát. Tiêu Hoằng không đổi sắc, tùy tiện tìm một chỗ bắt đầu dùng xẻng đào. Đất mùa đông đã cứng ngắc, nhưng không làm khó được Tiêu Hoằng, chọc xuống một cái như cắt đậu hủ, phá vỡ mặt đất lạnh. Ba cái hố nhanh chóng hình thành trước mặt Tiêu Hoằng, tiếp theo Tiêu Hoằng quay lại, cẩn thận mai táng hài cốt cha mẹ và em gái vào trong đó, đây cũng là chuyện cuối cũng làm hết chữ hiếu của Tiêu Hoằng. Ba cái ụ đất hình thành trước mặt Tiêu Hoằng, trên trán đã có mồ hôi, tiếp theo Tiêu Hoằng không nói một lời, lẳng lặng dựa vào ụ đất. Một mình, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, trên mặt không có nước mắt, nhưng toàn ngập cô độc đau thương. Mọi người đều nói, xuống mồ bình yên, con nghĩ đây cũng là một chuyện cuối cùng có thể làm cho mọi người. Qua hồi lâu, Tiêu Hoằng mới khẽ nói, giọng rất nhẹ, giống như cơn gió lướt thoáng qua đêm đông.