[Dịch]Ma Ngân

Chương 269 : Xung đột!

Ngày đăng: 03:29 07/09/19

Đối mặt với hành động như vậy của tên mập, Tiêu Hoằng bất đắc dĩ thở dài, bàn tay lập tức sinh ra một quả Hàn băng vạn năm màu tím, sau đó nhét vào cái bụng trắng nõn của hắn. - Có chuyện. Gần như khi Hàn băng vạn năm màu tím vừa rơi vào cái bụng ấm áp của tên mập thì hắn lập tức giật mình ngồi dậy khỏi ghế, cánh tay theo bản năng nắm lấy súng lục Ma Văn. Kết quả lại thấy Tiêu Hoằng vẫn bình thản như trước nhìn hắn: - Mười giờ rồi, nên rời giường mà mang ta tới chỗ báo danh tân binh thôi. Tên mập có phản ứng, nhìn xuống Hàn băng vạn năm màu tím dưới chân mới thoải mái hơn, hai mắt lại díp lại nói: - Còn sớm mà, ta ngủ một lát nữa nhé. Tuy nhiên ngay khi tên mập định ngả người ra thì Tiêu Hoằng đã túm lấy hắn nói: - Nếu vậy thì để ta giúp ngươi tỉnh táo một chút. Tên mập liếc qua Tiêu Hoằng, thấy cái đầu bị đóng băng trên bàn trà, khóe miệng giật giật, sau đó cười quyến rũ: - Không cần đâu, ta tỉnh rồi. Sửa sang đơn giản lại một chút, Tiêu Hoằng và tên mập liền ra khỏi biệt thự, lại tiến vào bên trong căn cứ quân sự Bối La một lần nữa. Bởi vì nơi báo danh ở khu vực công cộng, thế nên tiến vào cũng không gặp nhiều ngăn trở. Dưới sự dẫn đường của tên mập, đi lòng vòng một hồi trong khu này, hai người tới trước một kiến trúc kim loại cao tới năm tầng. - Nơi này chính là chỗ báo danh tân binh. Tên mập nói với Tiêu Hoằng, sau đó tiêu sái đi vào. Đi vào bên trong kiến trúc này, thấy trong đó có vẻ trống trải, hai chân bước trên mặt đất được lát đá có tiếng vang vang, truyền ra rất rõ ràng ở đại sảnh. - Có ngươi không? Còn có người còn sống không? Đi vào trong đại sảnh, tên mập liền bắt đầu gào lớn. Bởi vì thời gian báo danh cho tân binh đã qua nên nơi này trông rất vắng vẻ. về phần Tiêu Hoằng thì vẫn phi thường trầm mặc như trước, lẳng lặng đứng dựa vào một góc của đại sảnh. - Kêu cái gì mà kêu? Chẳng lẽ... Đúng lúc này thì cửa lớn đối diện với đại sảnh bỗng mở ra. Sau đó một gã nam nhân tầm ba mươi tuổi xuất hiện, lời nói bất mãn, chỉ nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, liếc một cái liền thấy tên mập kia. Đối với tên mập, có thể nói xú danh gần như đã lan khắp quân đoàn Bối La, rất nhiều việc xấu, lần trước suýt nữa ném cả quân đoàn Bối La đi, mặc dù bị khai trừ nhưng ngẫu nhiên vẫn thò mặt tới, không ai dám chọc. - Ái chà, hóa ra là Sở lão đệ. Nhưng cũng phiền ngươi nói nhỏ một chút. Ở đây chúng ta đang đón khách quý, hiện giờ không tiện tiếp ngươi. Ngươi chờ một chút đi. Sĩ quan cỡ ba mươi tuổi này nói, từ quân hàm có thể thấy đây là một thiếu úy. Mà hắn cũng là phó chủ quản nơi báo danh tân binh, nhìn thấy tên mập rõ là nói chuyện nhỏ nhẹ hẳn. Tuy rằng hắn chướng mắt với việc tên mập làm nhưng vẫn không dám chọc vào. - Khách quý? Có quý lắm thì cũng so được với khách quý mà ta mang tới sao? Nhanh cho ngươi của các ngươi làm thủ tục cho Tiêu ca của ta đi. Tên mập vẫn tùy tiện như trước, thần sắc kiêu ngạo. - Là ai? Lại dám cãi cọ ở bên ngoài thế? Bỗng nhiên bên trong cửa kim loại truyền tới tiếng nói trầm thấp, sau đó một lão già cỡ sáu mươi tuổi và một gã tầm bốn mươi lần lượt xuất hiện trước mặt tên mập và Tiêu Hoằng. Đối với hai người nọ Tiêu Hoằng tất nhiên vẫn xa lạ nhưng ánh mắt vốn kiêu ngạo của tên mập lập tức nhạt đi, còn lờ mờ có sợ hãi. Tiêu Hoằng tất nhiên chú ý tới sự biến hóa trên mặt tên mập. Có thể khiến tên mập có vẻ mặt như vậy thì hiển nhiên hai người đứng ở cửa này không hề đơn giản. Sự thật đúng là như vậy. Lão già hơn sáu mươi tuổi kia tên là Trương Cẩm Dương, thủ tịch Y tế trưởng của quân đoàn Bối La. Còn người đứng cạnh hắn là Chu Nhất Hòa, chủ quan quân tân binh. Trương Cẩm Dương sở dĩ xuất hiện ở nơi này là để đưa ra phương án kiểm tra thân thể cho tân binh. - Sở Tiểu Thiên? Ngươi tới nơi này làm gỉ? Nơi này là chỗ cho ngươi tùy tiện xông loạn sao? Ngươi đã không còn là quân nhân nữa rồi. Trương Cẩm Dương thấy tên mập, lập tức trầm giọng khiển trách. Từ vẻ mặt của hắn thì Tiêu Hoằng ẩn hiện có thể thấy một loại tỉnh cảm phẫn nộ và một chút khinh miệt. Cũng khó trách, lúc trước cháu của hắn đã bị tên mập dọa chết khiếp. Đương nhiên sau đó tên mập cũng bị Trương Cẩm Dương giáo huấn đầy đủ. - Ấy... Thật xin lỗi, chuyện này... Các ngươi bận thì chúng ta chờ một chút cũng được. Tên mập cũng rất thức thời nói, hiển nhiên là bị Trương Cẩm Dương trấn áp. - Đến rồi còn muốn chạy à? Ngươi không phải quân nhân, tùy tiện tiến vào nơi này, ta phải xử ngươi theo luật. Trương Cẩm Dương cũng không định tha cho tên mập này, cánh tay rung lên. Mấy đạo năng lượng văn liền thoáng lên ra trên tay hắn. Chỉ nhìn vào năng lượng văn thì Trương Cẩm Dương ít nhất la Ngự Sư cấp một. Không đợi tên mập có nhiều phản ứng, cánh tay Trương Cẩm Dương đã nhấc lên, sau đó một năng lượng thể như ong mật đột nhiên bắn ra từ đầu ngón tay hắn, bay thẳng về phía tên mập, quỹ tích cũng không thẳng tấp mà mơ hồ bất định. Chuyện này khiến việc né tránh hay đánh chặn rất khó khăn. Không cần biết ân oán của hai người, Tiêu Hoằng vốn cũng không muốn can thiệp. Hơn nữa tên mập này cũng không có tiếng tốt ở quân đoàn Bối La, tuy nhiên nói thế nào thì cũng có chút quan hệ với hắn, lại là người dẫn đường, Tiêu Hoằng không thể đứng yên làm ngơ được. Tên mập đứng cách Tiêu Hoằng không xa cũng đã có phản ứng, rút súng lục Ma Văn ra rất nhanh. Nhưng đối mặt với năng lượng thể như ong độc bay rất mơ hồ kia thì hắn cũng không thể ra tay nổi. Chát. Nhanh như chớp, một luồng năng lượng thể đã nhẹ nhàng xẹt qua mặt tên mập, lưu lại một vết máu không sâu. Mà bản thân Độc Phong này là do Dược sư Trương Cẩm Dương chế ra, có một loại độc tên là Luyện Ngục, không lấy mạng người nhưng lại làm cho người đó đau đớn khó mà tưởng tượng nổi trong một ngày, hoàn toàn có thể nói là khổ hỉnh. Tên mập lúc trước tương đối ương ngạnh cũng bởi loại độc này mà bị khống chế hoàn toàn. Nhìn Độc Phong lại xẹt qua mặt mình, tên mập đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ, trong lòng cũng hơi tức giận. Lần này hắn tự nhận là chưa hề đắc tội với Trương Cẩm Dương, không thể tưởng tượng đối phương lại vân ra tay độc ác như cũ. Trương Cẩm Dương đứng trên bậc thang thấy tên mập trúng chiêu thì vẻ mặt lộ nét cười lạnh. Nhưng ngay vào lúc nụ cười lạnh kia lộ ra thì bỗng nhiên thần sắc của hắn thoáng thay đổi. Chỉ thấy gần như vào lúc Độc Phong xẹt qua mặt tên mập thì một luồng sáng xanh chiếu lên mặt hắn. Trong chớp mắt vết thương đã khép miệng. Mà lục quang này chính là phát ra từ Xích Cực của Tiêu Hoằng. Đồng thời phát ra lục quang, Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên mặt tên mập có một đường xanh dường như đang khuếch tán ra. Thân là Dược sư, tất nhiên Tiêu Hoằng nhận ra đó là độc tố khuếch tán. Không chút do dự, Tiêu Hoằng liền tiến lên rất nhanh, đồng thời đầu ngón tay lấy ra mọt Văn đan giải độc, nhét vào miệng tên mập rồi nói: - Nuốt đi. Chuyện quá khẩn cấp, tên mập tất nhiên không phản ứng, nghe lời Tiêu Hoằng uống luôn Văn đan giải độc. Hắn chỉ cảm thấy bụng mát lạnh, vốn chuẩn bị chịu độc hành hạ lại ngạc nhiên vỉ không có chuyện gì xảy ra. Trương Cẩm Dương đứng cách đó không xa thấy tên mập hoàn toàn không tổn hao gì mà đứng đó, đường xanh trên mặt tiêu tan trong nháy mất, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ giật mình. Luyện Ngục là độc tố do hắn tỉ mỉ nghiên cứu ra, danh tiếng rất lớn trong quân đoàn Bối La. Người bình thường nghe tới tên này, phản ứng đầu tiên là sợ mất mật. Hơn nữa bởi vỉ thành phần của nó rất phức tạp, có thể nói là khá khó giải. Chỉ là không ngờ nổi hôm nay hắn lại bị một người không biết tên hóa giải đơn giản như vậy. Phản ứng đầu tiên của Trương Cẩm Dương đó là căn bản đối phương chưa xuất toàn lực, dường như chỉ tùy tiện ra tay mà thôi. Chu Nhất Hòa đứng một bên, thần sắc cũng biến đổi. Nhìn tên mập không lăn lộn đầy đất, hắn biết rõ lần này thủ tịch đại Dược sư Trương Cẩm Dương của căn cứ quân sự Bối La đã thất bại rồi. Mà người ra tay chính là tên vô cùng trầm mặc, khôi giáp rách nát, mái tóc bạc trắng kia. Tránh được một kiếp, đại nạn không chết, tên mập không khỏi đưa ánh mắt kinh ngạc và cảm kích nhìn Tiêu Hoằng. Tuy rằng hắn cũng hiểu một chút về Tiêu Hoằng nhưng không cần nghiên cứu chút nào, dưới tỉnh huống khẩn cấp mà có thể giải độc của Trương Cẩm Dương thì đây là loại thực lực nào chứ? - Ngươi cuối cùng là người ở đâu? Tại sao lại xen vào việc của người khác? Ánh mất của Trương Cẩm Dương đã nhàm về phía Tiêu Hoằng, giọng nói cũng không tốt. - Là một tân binh chuẩn bị nhập ngũ mà thôi. Tiêu Hoằng đưa mất nhìn Trương Cẩm Dương, trả lời với giọng điệu lạnh nhạt. - Chỉ là một tân binh đã giải được độc của ta, năng lực thật lớn đó. Có bản lĩnh thì ngươi thử lại một lần xem. Trương cầm Dương nói xong, đầu ngón tay liền xuất hiện một năng lượng thể màu xanh biếc giống như đuôi bọ cạp. Lục quang lóe lên liền phóng tới mi tâm của Tiêu Hoằng. Tiêu Hoằng thấy vậy, thần sắc hơi biến đổi. Thông qua quan sát hắn tuy không rõ loại độc của lục quang này nhưng có thể xác định là độc tố này tuyệt đối trí mạng, huống chi lại bắn thẳng tới nơi yếu hại là mi tâm. Có phán đoán như vậy, trong lòng Tiêu Hoằng đột nhiên dâng lên lửa giận. Nếu là luận bàn mà lại dùng cách đánh lấy mạng này thì đúng là không cói mạng người ra gì. Không dừng lại, đầu ngón tay Tiêu Hoằng hình thành năng lượng thể dạng độc xa, vung tay lên, đánh thẳng về hướng ánh sáng xanh. Nếu là Chiến Văn va chạm thì nhất định sẽ tạo thành lực xung kích. Nhưng đổi lại là Dược Văn, chuẩn xác mà nói là Độc Văn thì kết hợp với kết cấu năng lượng đặc thù chỉ có độc tính. Chát. Một tiếng vang nhỏ truyền ra. Hai loại Độc Văn va chạm, chỉ thấy đường xanh do Trương cầm Dương bắn ra bị Xà Thứ của Tiêu Hoằng cắn nuốt không ngừng, sau đó bắn xoẹt qua mặt Trương cầm Dương, trực tiếp đánh lên khung cửa, tạo thành một mùi thơm quỷ dị.