[Dịch]Ma Ngân
Chương 291 : Chuỗi trang sức Hoàng Kỵ
Ngày đăng: 03:29 07/09/19
- Chỉ là hai người chúng ta, hiện tại lại không có nhiều tiền mặt như vậy, chỉ có hai vạn kim.
Nam tử để râu có chút ngượng ngùng nói.
Tiêu Hoằng vẫn như trước không đáp, lập tức cúi đầu, tiếp tục điền chữ, Tiêu Hoằng nhận thấy, hai người này chẳng qua là tới mặc cả, 5000 kim cũng không phải là một con số nhỏ.
Thấy Tiêu Hoằng tiếp tục điền tư liệu, hai gã thương nhân này tự nhiên hiểu được đây là ý gì, không còn lòng dạ nào để ý tới nữa, nhưng nói thật, hiện tại bọn họ quả thật chỉ có hai vạn kim tệ, số tài chính khác thì vẫn còn đang ở dạng tài liệu.
- Ân?
Đột nhiên, thương nhân trẻ tuổi chú ý tới, trên cổ Tiêu Hoằng lộ ra một chuỗi trang sức, một thanh tử thần liêm đao, xuyên qua một khô lâu, nhưng vừa thấy đã nhận ra chỉ là phỏng chế phẩm.
Thương nhân trẻ tuổi này không khỏi kéo nhẹ nam tử để râu, sau đó chỉ chỉ về phía chuỗi trang sức trước ngực Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy chuỗi trang sức trước ngực Tiêu Hoằng, thần sắc nam tử để râu khẽ biến, sau đó lại lần nữa nói:
- Tuy chúng ta không có đủ hai vạn 5000 kim, nhưng chúng ta có thể dùng vật mà bù vào, thứ này nói không chừng lão đệ sẽ cảm thấy hứng thú đó.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng hơi ngẩng đầu, biểu tình vẫn không có chút dao động như trước, nhẹ giọng hỏi:
- Thứ gì?
Nam tử để râu hơi quan sát xung quanh, lại nhìn về phía chuyên gia xem xét và phục vụ, rồi mới nhẹ nhàng xoa tay, nói:
- Nơi này không tiện, nếu không, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không!
Hiển nhiên, từ một loạt hành động này, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn ra được, hai người này dường như không muốn để người khác nhận ra.
Đương nhiên, điều này cũng làm cho Tiêu Hoằng có một chút tò mò, hơi đánh giá hai người này một chút, trong mắt cũng không có vẻ linh hoạt, sắc bén, hiển nhiên đều không phải là hạng người có Ngự lực cao thâm, thêm nữa nơi này là Hãng giao dịch Ma Văn, người mua và người bán đều được bảo hộ nghiêm khắc, không lo lắng hai người này làm gì bất lợi.
Nhận ra điều này, Tiêu Hoằng liền cầm lấy hộp gỗ, đứng lên, cũng làm một tư thế “mời”.
Rất nhanh, Tiêu Hoằng liền đi theo hai gã thương nhân này ra khỏi phòng thủy tinh, đi tới một nơi tương đối yên tĩnh tại tầng một này.
Lúc này nam tử để râu mới cẩn thận nhìn quanh, thấy chỉ có năm người, liền lén lút từ trong lớp áo lấy ra một hộp gỗ cũ nát, sau đó cẩn thận mở ra, nói:
- Mời ngài xem.
Tiêu Hoằng hướng ánh mắt về phía hộp gỗ, thần sắc vốn bình tĩnh như nước bỗng nhiên biến đổi, chỉ thấy bên trong cũng có một chuỗi trang sức hình khô lâu tử thần, chỗ khác chính là, chuỗi trang sức này cũng không phải có màu ngân bạch, mà hơi có màu vàng, trình độ chế tác còn tinh tế hơn rất nhiều so với phỏng chế phẩm trước ngực Tiêu Hoằng, hơn nữa ở trên đỉnh Khô Lâu Đầu, còn được khảm có một vòng bảo thạch cực kỳ quý báu, mà thanh liêm đao xuyên qua Khô Lâu Đầu, thì cũng là dùng kim loại không rõ mà tạo ra, hiện ra màu đen nhánh
- Đây mới là đồ thật!
Nam tử để râu hạ giọng, nét mặt lộ ra vẻ thần bí, nói với Tiêu Hoằng.
- Đồ thật, đồ thật gì?
Tiêu Hoằng dường như đã cảm nhận được, nhưng vẫn giả vờ không hiểu hỏi.
- Ngài đã nghe qua Ma Hoàng Cáp Thụy Sâm chưa? Nam tử để râu bày ra một bộ biểu tình quỷ dị, hỏi tiếp.
- Đã từng nghe qua, là nhân vật trong truyền thuyết mà thôi, là truyện thần thoại khi xưa, thường xuyên sắm vai đại ma đầu muốn hủy diệt nhân loại.
Tiêu Hoằng đáp, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, vật thể hình quả trứng trong ngực lại bắt đầu trở nên không an tĩnh,đương nhiên, hiện giờ nó không an tĩnh thì cũng vô dụng, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn thông qua Ngự lực cường hãn mà ngăn chặn nó rồi.
- Không, không, không... Cáp Thụy là người có thật, ở lúc đó, ông ta là tối cường giả tại Thái Qua Vũ Trụ, là kẻ thống trị của Lạc Đan Luân đế quốc, chỉ có điều đã bị sáu đại liên hợp thể khi đó kết hẹp lại, hoàn toàn lật đổ, Cáp Thụy Sâm không thể không tọa hóa ở Ma Duệ Tinh, trong truyền thuyết, mọi người vì phòng ngừa đại ma đầu sống lại, mới chia cắt thi thể của hắn, kì thực chính là mơ tưởng đạt được hai đại chí bảo Hàn Võ cùng Ám Dạ Châu của Cáp Thụy Sâm mà thôi, nhưng lại không tìm được, nghe nói chúng đã bị đệ nhất cận thị Nạp Gia Vương của Cáp Thụy Sâm mang đi, khiến cho Lạc Đan Luân để quốc có thể tiếp tục truyền thừa, sáu đại liên hợp thể cuối cùng chi có thể đạt được những thứ khác trên người Cáp Thụy Sâm mà thôi, trong đó bao gồm cái này.
Nam tử để râu kể ra một loạt chuyện, cuối cùng lại chỉ chỉ vào thứ trong tay.
- Ngươi nói nhiều như vậy, ta vẫn còn không hiểu là vì sao?
Tuy rằng trong lòng Tiêu Hoằng ngạc nhiên thán phục, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng bình thản như trước.
- Thứ ngươi đeo trước ngực, là tiêu ký quân đội của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, một vương bài quân đội dưới tay Cáp Thụy Sâm, chưa từng thất bại, mà thứ này là chuỗi trang sức Hoàng Kỵ do Cáp Thụy Sâm tự tay chế tạo ra, dấu hiệu của thủ lĩnh tối cao của Tổng Táng kỵ sĩ đoàn, nghe nói bên trong có chứa Hàn Võ và Ám Dạ Châu.
Nam tử để râu nói xong, lập tức phát động cơ quan trong chuỗi trang sức Hoàng Kỵ.
Cạch...!
Một tiếng vang nhỏ phát ra, chuỗi trang sức Hoàng Kỵ mở ra, tại vị trí hai mắt của khô lâu, có hai cái vết lõm để đặt hạt châu, đối ứng với hai mắt của khô lâu, thông qua quan sát, còn có thể nhìn thấy bên trong vết lõm cũng có Sức Văn cực kỳ tinh tế.
Nhìn thấy vậy, Tiêu Hoằng vẫn duy trì vẻ bình thản trên như trước mặt, chỉ là trong lòng đã trở nên quay cuồng, bởi vì hắn có thể nhìn ra, hai vết lõm này có kích thước rất vừa với hai viên Ma Văn châu.
- Thứ này, ngươi lấy được từ đâu? Muốn bán giá bao nhiêu tiền? Tiêu Hoằng nhẹ nhàng hỏi.
- Ngài cũng biết, ta chỉ là thương nhân mà thôi, hơn nữa thường xuyên làm ăn tại Hãng giao dịch Ma Văn, nơi này có thể nói là nơi tập kết hàng hóa giao dịch tại Vũ Nhuận Tinh, đại bộ phận hàng hóa trên Vũ Nhuận Tinh thì trên cơ bản đều đi qua nơi này, thứ này thì cũng là do ta lấy được từ một thương nhân khác, không biết đã qua tay bao nhiêu người rồi, về phần giá thì... ta thấy Cáp Thụy Sâm đã từng đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn tứ phương, bán một vạn kim, thế nào?
Nam tử để râu hỏi thử.
- Nó có tác dụng ư? Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Cái này...
Nam tử để râu nhất thời có chút nghẹn lời, hắn thật sự không biết thứ này rốt cuộc có hữu dụng không, chỉ có thể xác định đây là đồ thật.
- Một thứ không dùng được, ngươi lại bán cho ta giá một vạn kim, đúng là thương nhân a!
Tiêu Hoằng nói xong, liền chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn lại cảm thấy vật thể hình quả trứng dưới ngực bắt đầu xôn xao lên, so với khi nãy thì còn kịch liệt hơn, nhưng Tiêu Hoằng vẫn ra sức ngăn lại.
- Chờ một chút, chờ một chút.
Quả nhiên ngay khi Tiêu Hoằng đang xoay người, nam tử để râu này vội vàng gọi Tiêu Hoằng lại, không phải hắn cảm thấy chuỗi trang sức Hoàng Kỵ bán rẻ, mà là hắn thật sự muốn có được mỡ của Hắc tinh u trong tay Tiêu Hoằng.
- Vậy thì 7000 kim, ta đã lỗ rồi đấy! Nam tử để râu hạ giọng, thỏa hiệp.
- 5000 kim, nếu không thì không cần bàn nữa, ngươi nên biết đủ, vật phẩm trang sức này của ngươi rất khác biệt, hơn nữa lại còn không dễ bán.
Tiêu Hoằng dùng giọng quả quyết nói.
- Được rồi, được rồi, đồng ý giao dịch.
Nam tử để râu mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn thỏa hiệp, sau đó lấy từ trong túi áo ra hai trữ kim văn một vạn kim.
Tiêu Hoằng cũng không dong dài, cầm lấy hai trữ kim văn cùng cái hộp nhỏ chứa chuỗi trang sức Hoàng Kỵ này, lại cầm hộp gỗ có chứa Ngự Sư tài liệu trong tay, đặt vào tay nam tử để râu.
- Về chuyện của Cáp Thụy Sâm, sao ngươi biết nhiều như vậy?
Tiêu Hoằng hơi nhìn chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, hơi có chút tò mò hỏi, đồng thời hắn cảm thấy vật thể hình quả trứng trong cơ thể cũng đã trở nên bình thản khi giao dịch hoàn thành, điều này làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy có chút kinh ngạc,hay là chuôi trang sức Hoàng Kỵ này có liên quan liên cùng chứng bệnh của mình?
- Không dối gạt lão đệ, thương nhân mà thôi, luôn sẽ ra sức tìm hiểu một chút thông tin về hàng hóa trong tay, nếu không khi gặp người mua, hỏi cái gì cũng không biết, vậy thì còn buôn bán gì nữa?
Nam tử để râu thấy giao dịch hoàn thành, cũng có vẻ rất quang côn, kể lại chi tiết.
Tiêu Hoằng hơi gật gật đầu, đặt hai kiện đồ vật này vào trong túi hành trang, sau đó xoay người rời đi, không có chút dây dưa nào cả.
Vương Phàm đi theo phía sau Tiêu Hoằng, biết rõ tính tình của Tiêu Hoằng, mặc dù hắn cảm thấy Tiêu Hoằng vung 5000 kim đi mua thứ đó thì có chút không đáng giá, nhưng vẫn không nói gì, hắn biết rõ, Tiêu Hoằng không thích có người nói nhảm trước mặt hắn.
- Chuyện giao dịch hôm nay, không nên nhắc tới bất kỳ kẻ nào, hiểu chứ? Đi vào cửa thang máy tầng trệt, Tiêu Hoằng mới nói.
- Vâng, Trưởng quan.
Vương Phàm thành thành thật thật đáp.
- Hiện tại, đưa ta đi tìm Mạc Hi, ta muốn gặp hắn một lần. Tiêu Hoằng hạ lệnh.
- Vâng, Trưởng quan.
Vương Phàm lại lên tiếng, sau đó mang theo Tiêu Hoằng đi ra khỏi lầu chính của Trung tâm giao dịch Ma Văn, bắt đầu rẽ ngang rẽ dọc tại Trung tâm giao dịch Ma Văn, nơi này có thể nói là đông đúc, cũng giống như một thị trường tạp hoá siêu cấp lớn.
Đi trong Trung tâm giao dịch Ma Văn đại khái khoảng mười phút, Vương Phàm mang theo Tiêu Hoằng, ngừng lại trước một kiến trúc màu xám, cao chừng mười tầng.
- Nơi này chính là chỗ mà Mạc Hi công tác và ở lại.
Vương Phàm nói xong liền dẫn theo Tiêu Hoằng đi vào, ở trong một cái sân không lớn, Tiêu Hoằng rõ ràng có thể nhìn thấy cả dãy linh kiện nằm ngổn ngang.
Vừa mới bước vào trong đại sảnh, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, bên trong có hơn mười thương nhân đang ngồi chờ, vẻ mặt lo lắng.
- Xin hỏi, Mạc đại sư có ở đây không?
Đi vào trước đài phục vụ tại lầu một, Vương Phàm dùng giọng điệu thoải mái hỏi, cũng bày ra một bộ dáng hơi chút uy nghiêm, hắn là cảnh vệ binh bên người Tiêu Hoằng, đến bên ngoài thì tất nhiên không thể làm Tiêu Hoằng mất mặt được.
- Thật có lỗi, hôm nay Mạc đại sư đang sửa chữa vận binh hạm Đại Hùng Hào,ngài muốn tìm hắn, cần hẹn trước.
Phục vụ cung kính đáp, hắn tự nhiên biết, Vương Phàm này đã từ một con gà rừng biến thành Phượng Hoàng rồi, ôm được một cái “đùi lớn” rồi.
- Lúc này còn cần hẹn trước nữa không?
Vương Phàm nói xong, liền trực tiếp lấy ra chứng nhận sĩ quan của Tiêu Hoằng, mở ra, quơ trước mặt phục vụ.
Nhìn thấy trên chứng nhận sĩ quan viết rất rõ tên Tiêu Hoằng, thần sắc của phục vụ lập tức biến đổi, sau đó không kìm được hướng ánh mắt về phía sau Vương Phàm, thanh niên trầm mặc không nói một lời kia, trên đầu là mái tóc dài trắng như tuyết.
Có thể nói, hiện giờ khi tin tức về Tiêu Hoằng đã được người bệnh truyền ra, không thể nghi ngờ danh tiếng Tiêu Hoằng đã rất vang dội trong căn cứ quân sự Bối La, chi là người được gặp hắn thì cũng không nhiều, ít nhất thì cũng không phải là những kẻ phi quân nhân này.
-Ngài chờ một chút.
Thấy Tiêu Hoằng tự mình đến đây, phục vụ nào còn dám chậm trễ, lập tức dùng Ma Văn thông tin nhỏ giọng thì thầm vài câu, sau đó mới ngẩng đầu nói:
-Hai vị mời, Mạc Hi cơ khí đại sư ở phòng 1001 tầng trên cùng.
Tiêu Hoằng không nói gì, chi hơi hơi nhìn về phía thang máy, ý bảo Vương Phàm dẫn đường.