[Dịch]Ma Ngân

Chương 99 : Đến

Ngày đăng: 03:27 07/09/19

Sau khi Tiêu Hoằng ném nốt bộ phận hữu dụng cuối cùng của Huyết lân lang biến dị cho Yến Nam, gần như ai nấy đều có thu hoạch cực cao. Ngay cả Triệu Thanh và đồng bọn của hắn cũng có phần. Cùng lúc đó, ánh sáng trên "bầu trời" đã ảm đạm đi rất nhiều. Đây là lúc trên mặt đất tiến vào ban đêm, mất đi ánh mặt trời chiếu vào, "bầu trời" cũng không hấp thu được nhiệt năng nữa. Bốn phía cũng bắt đầu tối hơn nhiều. Tuy nhiên cũng chưa tới mức không nhìn nổi năm ngón tay. Lúc này đã vào khoảng hơn mười giờ đêm rồi. - Triệu đại ca, giờ không còn sớm nữa, ta đề nghị chúng ta tạm thời nghỉ ngơi hồi phục một chút. Chắc là những người khác lúc này cũng ẩn thân nghỉ ngơi rồi. Tiêu Hoằng đề nghị. Triệu Thanh cũng nhìn vào Ma Văn thời gian, biết đúng là lúc này cần nghỉ ngơi tốt. Nhất là trong hoàn cảnh tầm mắt nhân loại bị ảnh hưởng thế này, linh thú lại gần như không sao. - Được rồi. Triệu Thanh gật đầu nói. Vẫn là câu nói kia, thu được lợi ích mấy ngàn kim tệ kia, hắn cũng không thể không coi trọng lời nói của Tiêu Hoằng. - Nhưng chúng ta nên tìm một nơi an toàn hơn. - Nơi này không tồi. Tiêu Hoằng chỉ về phía hố sâu cách chỗ Huyết lân lang biến dị vừa bị xử lý không xa. Bị Mân Côi hủy diệt nổ, hố sâu đã mở rộng ra tối thiểu hai lần, đủ chỗ cho bảy người. Chỉ cần phía trên có đặt cây cối kiên cố và dùng loại cây cỏ che mùi thì dưới tình hình chung sẽ không dễ bị dã thú phát giác. Triệu Thanh đi tới trước hố sâu đánh giá một hồi, cuối cùng gật đầu, đồng ý với đề nghị của Tiêu Hoằng. Sau đó Tiêu Hoằng, Triệu Thanh bắt đầu bận lịu. Ở bốn phía Tiêu Hoằng đặt Ma Văn báo động, đồng thời đặt Ma Văn dò xét, điều chỉnh từ Ngự Giả cấp một trở lên. Bởi vì chỉ có cấp bậc này thì ban đêm mới không uy hiếp được bọn họ. Sau nửa tiếng ngắn ngủi, mọi người hợp tác, rốt cục phía trên hố sâu đã là thân cây rậm rạp rồi, ở đó còn lót lá cây và bùn đất, bốn phía để bốn lối vào, cũng là nơi thông gió, còn đặt Kinh cức thảo, coi như là phòng vệ. Chuẩn bị hết xong, đám người Tiêu Hoằng liền đưa tới vài thân cây to, ngồi vây quanh lửa trại. Phía trên lửa trại, một cái giá có đặt mấy miếng thịt Huyết lân lang biến dị lớn. - Đúng rồi Triệu đại ca, có một việc ta muốn hỏi ngài. Tiêu Hoằng bỗng nhiên nghĩ tới tình báo của người bịt mặt trước đây, sau đó nói hết cho Triệu Thanh. Thần sắc Triệu Thanh vốn đã buông lỏng không ít lúc này nghe nói thế lông mày không khỏi nhíu lại. Hiển nhiên tin tình báo mà Tiêu Hoằng cung cấp cho hắn tuyệt đối là quan trọng, cũng tương đối khó giải quyết. - Thực thế sao? Triệu Thanh hỏi ngược lại. - Đúng vậy, chúng ta nghe rất rõ mà. Trên đường chúng ta cũng gặp bọn họ, đồng thời suýt nữa là nguy rồi. Hơn nữa Tiêu Hoằng còn hoài nghi chuyện bất ngờ lúc trước của chúng ta ở lối vào chính là do đám người này bố trí trước. Lý Văn nói tiếp, chứng thực lời nói của Tiêu Hoằng. Triệu Thanh không lập tức lên tiếng mà chỉ hơi hơi gật đầu. - Ám Dung Sơn này không thể đi. Nhưng chúng ta có thể tới quanh Ám Dung Sơn để tìm kiếm đồng đội, sau đó rút lui. Trầm tư một lát, Triệu Thanh nói khẽ. Đề tài này tạm thời gác lại. Thịt Huyết lân lang biến dị trên lửa đã tỏa hương thơm. Ước chừng đã một ngày, giữa trưa tới Ám Dung Động Quật, chỉ ăn chút lương khô trên đường, bắt đầu thoát khỏi trạng thái khẩn trương cao độ, hiện giờ bình tĩnh lại, lại ngửi thấy mùi thơm như thế thì bụng mọi người đều kêu cả. Cắt một khối thịt mềm mại trên lửa, ăn một miếng, quả nhiên là ngon ngoài dự đoán của mọi người. - Biết không? Thịt này nếu tới Thái Ngô Thành thì một cân bán một Kim tôn cũng có người mua. Cái tên vẫn đi theo Triệu Thanh, luôn giữ trầm mặc lúc này lên tiếng. Hắn cũng giống như Triệu Thanh, đều là thành viên một tổ, tên là Hải Long, Ngự Giả cấp ba. Tuy rằng không được chia mật của thú biến dị nhưng hắn cũng được không ít lợi ích từ Tiêu Hoằng. Mà quan trọng hơn hắn cũng không có ra sức gì, lại có nhiều lợi ích như vậy, vừa ngượng ngùng lại vừa sung sướng. Đúng lúc này ánh mắt Tiêu Hoằng vô tình nhắm ngay về phía hộp gỗ cố định phía sau có tiểu Kỳ lang. Bởi vì chiến đấu kịch liệt nên hộp hỗ đã hơi biến hình. Ái chà. Trong lòng Tiêu Hoằng không khỏi phát ra tiếng như vậy. Vừa rồi khẩn trương như thế, Tiêu Hoằng lại quên mất tiểu tử này. Vừa rồi chiến đấu như thế, tiểu tử này không khéo đã tổn hao tới tám phần, thậm chí còn chết mất. Điều này khiến Tiêu Hoằng cảm thấy rất không đành lòng. Vội vàng mở hộp gỗ ra, Tiêu Hoằng thấy tiểu Kỳ lang vẫn cuộn mình không nhúc nhích ở bên trong. Lúc đầu Tiêu Hoằng nghĩ là nó đã chết, vẻ mặt hơi đau thương. Tuy nhiên khi Tiêu Hoằng cẩn thận nhìn kỹ mới thấy cái bụng béo kia của nó không ngừng phập phồng. Hiện nhiên trận chiến kịch liệt vừa rồi không khiến nó chết, thậm chí còn ngủ say hơn. Thật không biết là ngủ như chết thế sao lại còn sống nổi tới giờ. Tiêu Hoằng thầm nghĩ, vừa rồi hơi lo lắng, lúc này cũng giãn chẳn chân mày. Sau đó hắn giơ ngón tay gõ gõ lên đầu nhóc này. Lúc này tiểu Kỳ lang mới mở hai mắt nhập nhèm ra, còn ngáp một cái, sau đó dùng ánh mắt vô tại nhìn Tiêu Hoằng, dường như không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện hỗn loạn tới thế nào. - Ngủ đủ chưa? Ăn gì không? Tiêu Hoằng cũng không biết phải trao đổi với nó thế nào? Chỉ cắt miếng thịt Huyết lân lang biến dị ra giơ lên trước mặt nó. Nhìn miếng thịt trong tay Tiêu Hoằng, tiểu Kỳ lang ngửi một chút liền ngồi vọt dậy, lập tức tỉnh táo hẳn, sau đó giơ móng vuốt nhỏ bắt lấy miếng thịt trong tay Tiêu Hoằng, bắt đầu hào hứng phấn chấn cắn xé, giống như trẻ con thấy kẹo vậy. - Không phải chứ. Không hề bị tổn hao chút nào, sinh mệnh lực quả nhiên là ngoang cường khác thường. Yến Nam nhìn tiểu Kỳ lang, trọc ghẹo nó. Hiển nhiên là lấy được mật của thú biến dị, tâm tình hắn cũng tốt hơn hẳn. Vốn hắn ở trong đám dược đồng tinh anh của Tang Hoành Vân chỉ được xem là không tồi, cũng không phải là tuyệt đối xuất chúng, nhưng nếu có mật này thì đã có sự bất đồng rồi. Ngồi đối diện với Tiêu Hoằng là Hải Long, tất nhiên thấy tiểu Kỳ lang đang hăng hái ăn kia, không khỏi tươi cười. - Chà, không thể tưởng tượng được là các ngươi thu hoạch phong phú như vậy, đến cả tiểu Kỳ lang cũng bắt được. Hải Long lên tiếng. - Không phải bắt, mà là nhặt. Tiêu Hoằng đáp, lại vuốt khẽ đầu của nó. Cơm no rượu say rồi, dập lửa đi, mọi người liền tiến vào trong hố sâu, tựa vào vách tường mà nhắm hờ mắt ngủ. Diện tích bên trong cũng không lớn lắm như mấy người vẫn có thể ngủ được. Một tay ôm tiểu Kỳ lang, một tay cầm mẫu Ma Văn báo động, Tiêu Hoằng cuối cùng ngủ đi. Đặt Kinh cức thảo ở chỗ thông gió rồi liền có thể ngủ. Đầu tiên đối phó được với đám nhện khát máu, sau đó lại đối phó được với Huyết lân lang biến dị và đám người Sài Sương, có thể nói lúc này Tiêu Hoằng đã tổn hao rất nhiều Ngự lực. Về phần Ma Văn màu xanh đen thì lúc này vĩnh viễn không biết sẽ phát sinh chuyện gì sau đó, Tiêu Hoằng cũng sẽ không dễ dàng sử dụng. Đêm khuya, Ma Văn báo động từng truyền tới vài lần chấn động nhưng hiển nhiên nơi ẩn nấp này cũng không thu hút sự chú ý của linh thú. Những linh thú có sức chiến đấu cường đại phần lớn đều đi ngang qua thôi. Vừa tỉnh lại, nhìn Ma Văn thời gian đã là sáu giờ sáng rồi. Một đêm ngủ không thoải mái lắm nhưng Ngự lực của Tiêu Hoằng cuối cùng cũng đã khôi phục hữu hiệu. Không dừng lại lâu, kiểm tra trang bị trên người một chút, lại đặt tiểu Kỳ lang vào trong hộp gỗ, Tiêu Hoằng liền đi theo đám người Triệu Thanh, tiếp tục tiến về hướng bắc. Nơi đó là hướng của Ám Dung Sơn. Tuy nhiên mục tiêu của bọn họ không phải là tìm kiếm bảo vật ở đó mà tận lực tụ tập với đồng đội, sau đó trở về. Một đường tiến lên, khi đám người Tiêu Hoằng càng gần Ám Dung Sơn, khoảng cách với mọi người cũng không ngừng bị thu nhỏ lại. Bởi vậy đi bộ hai giờ, bên trong rừng cây càng ngày càng nhiều dấu vết hoạt động của mọi người. Đương nhiên phần lớn đều là người của những thế lực khác, xem ra nhân số đã không ít, có khi còn nhìn thấy những đoàn người hai ba mươi người. Về phần đám người Tiêu Hoằng cũng đã tìm được mười mấy đồng đội. Quy mô của đội này đã cường đại hơn rồi. Do đó nếu không có xung đột lợi ích lớn thì sẽ không dễ phát sinh chiến đấu. Tiêu Hoằng tiến vào trong đội ngũ liền làm đúng phương châm của mình, nếu có thể không ra tay thì tận hết khả năng không ra tay. Bởi vì hắn đã thu được rất nhiều, giờ mục đích hàng đầu là sống sót rời khỏi nơi này, sau đó trở lại Thái Ngô Thành, bằng tốc độ nhanh nhất tăng lên cấp bậc Ngự Giả. Mãi tới trưa, đám người Tiêu Hoằng mới xuyên qua rừng rậm rộng lớn, đi vào một thảo nguyên màu tím đậm. Ngoài vài vạt đất mờ nhạt ra thì nơi này toàn cỏ màu tím. Phía trước đại khái chỉ khoảng năm trăm thước là thấy được Ám Dung Sơn cao ngất trong mây, tuy ý thấy những tinh thể màu tím. Đó chính là Hải diệu thạch. Đồng thời phía trên lưng núi cao cao mơ hồ có thể thấy một đám sinh vật, bởi vì quá xa nên không thể thấy rõ cụ thể. Mà ở phía trên thảo nguyên này còn có mấy trăm người, trên người đều có ít nhiều vết thương, hiển nhiên đi tới đây đã phải trải qua vô số chuyện. Nhất là đám Dược sư còn mất đoàn đội sớm, vô cùng thê thảm, cơ bản tới được đây thì cũng chỉ còn mỗi cái mạng.