Ma Nữ Đa Tình

Chương 1 : Kim Hà phiêu

Ngày đăng: 18:32 18/04/20


Đêm… Bàn tay của dạ thần, đang từ từ phủ dần bức màn đêm bát ngát lên khắp cảnh vật tiêu sơ, đầy rừng hoang núi lạnh trên miền Xà Vương Quốc, tận phương Bắc của dãy Hy Mã Lạp Sơn trắng xoá, với quanh năm tuyết phủ chập chùng…



Quả là một đêm tối đầy hãi hùng với gió bão thét gào, với mưa rơi sầm sập, với sấm sét ì ầm…



Cùng những lằn chớp ngoằn ngoèo vạch dài giữa nền trời đen thẫm, nhào trộn vào nhau tạo thành một âm thanh, một điệp khúc khủng khiếp và loạn cuồng.



Vũ trụ như chìm hẳn trong cơn trở mình giận dữ của gió mưa, của bão tố, kéo dài suốt cả một đêm ngày mà vẫn chưa dịu lắng phong ba.



Bỗng, một làn chớp ngời lên ánh sáng, xé tan trong chốc lát bầu trời đang trĩu nặng cơn mưa, soi tỏ trên mặt hồ “Xà Yêu nữ”.



Qua thời gian thoáng mắt của cơn chớp vừa loé lên, vẫn kịp nhìn thấy trên mặt hồ năm thiếu nữ tuyệt sắc với năm màu áo đối chọi nhau: trắng, lục, vàng, xanh, hồng!



Và lạ hơn nữa, mỗi cô gái trong một tư thế riêng biệt, cùng áp dụng thượng đẳng khinh công “Bình Thuỷ Đang Ba” đứng nổi trên mặt nước, im lìm như những pho tượng vô tri. Đối với cảnh gió mưa đang phủ trùm quanh họ, năm cô gái thản nhiên dường như không nghe biết, trái lại khuôn mặt mỗi nàng còn lộ vẻ hân hoan và tất cả ánh mắt năm đều đổ dồn vào chiếc miệng hang đen ngòm tun hút trên bờ hồ Xà Yêu Nữ trước mặt.



Thời gian vẫn lặng lẽ trôi theo cơn mưa gió suốt một đêm ngày song chiếc hang sâu đen ngòm vẫn im phăng phắc như tờ, chưa có một triệu chưng chi khác lạ…



Thế nhưng, năm thiếu nữ vẫn một mực im ìm chờ đợi, chẳng một tí xao động thân hình cũng không hề mở miệng để bàn bạc thì thào!



Phải chăng tất cả đã chết vì cóng lạnh trong mưa gió lê thê? Không!



Vì một khi đã chết, không còn đâu đề khí để mà đứng vững trên mặt nước như thế được



Và kìa…



Một ánh chớp lại lướt ngay nền trời mù mịt gió mưa soi rõ vào lòng hang đen thẫm.



Năm cô gái không hẹn đồng buột miệng rú lên:



- Rắn !



Một con rắn khổng lồ trong lòng hang đen thẫm đang ngúc ngoắc bò ra! Sau đuôi con rắn khổng lồ nọ lại có một con rắn khổng lồ không kém nối đuôi bò ra theo, hai con, rồi bốn con, năm con.



Trong vòng khoảnh khắc đã thành một hầy rắn có hơn mấy trăm con, kéo nhau bò ra khỏi động!



Mỗi con đều le lưỡi ngóc đầu phì phò hơi gió, phóng mình về hướng thiếu nữ đang đứng giữa hồ.



Năm cô gái khẽ nhíu đôi mày như mực kẻ, không buồn nhảy tránh, cũng chẳng ra tay sát hại, mặc cho bầy rắn nhung nhúc phóng đế mổ cắn vào mình.



Và lạ thay, những con rắn nào vừa dại dột mổ vào mình các nàng, đều trong khoảnh khắc lăn đùng ra chết trên mặt hồ.



Bầy rắn đen đặc mấy trăm con từ trong miệng hang kéo ra, không đầy một giờ sau đều chết láng chẳng còn sót một con, thây rắn nổi lều bều trên khắp cả mặt nước cóng lạnh!



Năm cô gái kì lạ, chẳng buồn nhìn đến xác rắn, muời ánh mắt vẫn trước sau chăm chú nhìn vào miệng hang đen ngòm quên cả thời khắc trôi qua…



Gió mưa rồi cũng từ từ dứt hẳn, sắc trời đã khẽ hé ráng hồng, thiếu nữ áo xanh trong bọn chừng như rất sốt ruột, cất tiếng khẽ hỏi đồng bọn:



- Chúng ta đã đợi hơn một ngày đêm rồi, sao vẫn chưa thấy sư phụ ra khỏi động?



Cô gái áo lục đứng ở phía đông cũng chép miệng tiếp lời:



- Hai mươi năm trời, chúng ta chịu ân người dạy dỗ, sâu dày như bể rộng trời cao, tuy cách nhau trong gang tấc mà tưởng chừng như diệu vợi ở góc biển chân mây, chưa bao giờ được chiêm ngưỡng mặt người.



Thình lình…



Trên sườn núi đối diện với mặt hồ, thấp thoáng một bóng người trắng toát, nhanh hơn cả ánh chớp giăng, thoắt cái đã bay vụt đến chỗ mọi người.



Năm cô gái trên mặt hồ cùng cất tiếng quát vang:



- Ai? Bóng trắng với thuật khinh công tuyệt đẳng “Phi yến qui Sào” lướt nhanh đến giữa hồ, lượn tròn đúng ba vòng, sau cùng cũng đứng thẳng người trên giữa từng không, cách mặt hồ năm thước cao, lanh lảnh cất lời: - Núi cao không đổi, nước biếc vẫn trôi, sóng trắng cuộn trời, hồng trần tích lạ, đất vàng đổi ngôi ! Ngũ phụng đâu rồi?



Năm thiếu nữ áo lục, xanh, vàng, cam, hồng đồng lượt reo lên mừng rỡ: - Sư phụ, người đây rồi!



Năm người không hẹn đồng lượt xô nhau đến trước mặt bóng trắng, quì rạp xuống trên mặt hồ.



Bóng trắng quét nhìn tình hình trên mặt hồ khắp một lượt trong miệng không ngớt buông ra những tràng cười đắc ý. Nhưng trong thanh âm của giọng cười dường như chất chứa cả những tình tiết của bi thảm và vui mừng, của thương cảm và uất hờn…



Bóng trắng bỗng dứt ngang tiếng cười, từ từ đứng dậy quay lại nhìn năm người:



- Các con năm người ở tại “Xà Yêu Hồ” này 20 năm trời rồi, không những các con đã luyện được một thân tuyệt thế võ công, mà còn trở thành một con người độc, bách độc bất xâm…



Bóng trắng khẽ ngừng lại đưa mắt nhìn năm cô gái khắp một lượt và tiếp lời:



- Hôm nay là ngày thầy trò ta chia tay, các con hãy đứng dậy, ta còn có vật trọng yếu giao lại cho các con!



Năm cô gái rón rén đứng lên, ngẩng đầu tỉ mỉ ngắm nhìn sư phụ của họ suốt từ đầu đến chân…



Khuôn mặt của bà được bao kín trong vuông lụa trắng, một bộ sắc phục như tuyết pha bó sát thân hình, mái tóc vàng kim xoã phủ đôi vai, vóc người thướt tha uyển chuyển chứng tỏ ở người một phong tư tuyệt thế.



Đôi mắt như hai ánh hồ thu trong vắt, thân yêu, thỏa mãn nhìn lại năm người .



Và giữa thời gian tình thầy trò thấm đậm xao xuyến ấy, năm thiếu nữ tuyệt sắc không hẹn đồng cảm nghĩ như nhau: “Hai mươi năm trời chưa hề gặp qua mặt sư phụ, không ngờ bà lại là một tuyệt sắc giai nhân, chỉ tiếc không được chiêm ngưỡng sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của người…”



Năm người còn đang nghĩ ngợi mông lung, vị nữ lang áo trắng đã móc trong người ra năm mũi phi tiêu vàng óng ánh để vào giữa lòng bàn tay và lên tiếng:



- Năm mũi “Kim Hà Phiêu” này mỗi người giữ lấy một, phiêu đến là người chết, ra tay quyết chớ dung tình.


- A Di Đà Phật ! Khẩu khí của thí chủ e hơi thái quá ngông nghênh tự đắc ! võ công của người dù cao đến bậc nào, cũng khó địch lại toàn thể giang hồ các phái !



Quái nhân áo xanh cười khinh thị:



- Lão trọc đầu, nếu như ông không phục, cứ việc thử ra tay, biết đâu ông lại chẳng là vật để chúng ta khai đao trước !



Huyền Không đại sư vội niệm lên một tràng Phật hiệu:



- A Di Đà Phật ! Tội thay ! Tội thay ! Ngã Phật từ bi, xin thâu hồi trận sát kiếp hôm nay !



- Lão trọc đầu bớt lải nhải đi thôi ! Vừa mở miệng ra niệm Phật vang rền. Chắc cólẽ là hạng cao tăng tài rộng, nếu ông có thể thắng được bất cứ ngườI nào trong bọn ta, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Nga Mi Kim Đỉnh. Huyền Không đại sư tay chắp trước ngực, nét mặt lộ vẻ trang nghiêm:



- ấy là tự ý thí chủ thốt ra chứ chẳng do bần tăng đề nghị, dù phải phơi thây nơi đây, bần tăng cũng nguyện vì võ lâm mà cứu trận sát kiếp khó tránh hôm nay. Huyền Không đại sư nói xong liền từ từ rời khỏi ghế bước ra, Ngô Tịnh chân nhân vội vàng ngăn lại:



- Xin đại sư hãy dằn lòng ngồi xuống, người đến kia cùng với bần đạo dính líu chuyện ân oán ngày trước, đối với đại sư là chuyện vô can, xin hãy nhường lại cho bần đạo một mình giải quyết !



Huyền Không đại sư lắc đầu cười gượng:



- Đạo Phất lấy cứu người làm căn bản, chỉ mong sao cứu vãn đượ trường sát kiếp hôm nay, dù phải hi sinh mạng sông này Huyền Không tôi cũng không hề nuối tiếc, phương chi bần tăng chưa hẳn đã bại trong tay người ! Mong đạo trưởng đừng nên ngăn trở .



Thấy Huyền Không đại sư đã nằn nằn quyết ý, Ngộ Tịnh chân nhân biết khó thể khuyên ngăn, đành khẽ tiếng dặn dò: - Gần đây Kim Hà Phiêu đã từng xôn động khắp mặt giang hồ, nếu đại sư muốn giao tranh cùng bọn chúng, khá tiểu tâm cẩn phòng.



Huyền Không đại sư gật đầu lấy lệ, tay lăm lăm gậy sắt nhảy xuống đài.



Quái nhân áo xanh đưa mắt ngắm nghía Huyền Không đại sư, thấy thần sắc đối phương uy nghiêm từ thiện, trong lòng kính nể nghĩ thầm: “Lời đồn Thiếu Lâm phái cao thủ dẫy đầy, tài năng lớp lớp mọc lên, lãnh tụ mấy trăm năm trên, chỉ bằng vào vị hòa thượng trước mắt mà xét đoán thì lời đồn quả chẳng ngoa.”



Huyền Không đại sư chắp tay trịnh trọng:



- Lời của thí chủ thốt ra xin đừng thất tín ! Trong năm người của quý vị ai muốn cùng bần đạo giao chiến trước, xin mời bước ra ngay !



Quái nhân áo xanh cười khinh thị:



- Lời bổn nhân đã hứa tất nhiên phải giữ, bổn nhân sẽ trước tiên đứng ra lãnh giáo lão trọc ông ! Song trước khi động thủ, ông có thể trăn trối vài lời …



Huyền Không đại sư hừ mạnh một tếing ngắt lời:



- Khỏi cần lắm lời ! Thí chủ dùng binh khí hay dùng quyền cước ?



Quái nhân áo xanh cười khinh thị:



- Đã hơn tháng nay, đôi nhục chưởng này đã siêu độ hơn mấy trăm oan hồn, lão trọc có thể tuỳ tiện sử dụng binh khí như ý muốn.



Huyền Không đại sư niệm lâm râm một tràng Phật hiệu:



- A Di Đà Phật ! Ngã Phật từ bi, thứ dung cho đệ tử hôm nay đại khai sát giới !



Nói xong, vận sức vào đôi tay, trầm tiếng quát lên:



- Thí chủ khá cẩn trọng !



Lồng trong tiếng quát, tay phải thốt nhiên đẩy ra một chưởng !



Re…re…



Từ lòng bàn tay thoát ra một luồng chưởng phong ào ạt như sóng cuộn ba đào, khiến không khí chung quanh rít lên những tiếng kỳ lạ.



Thế chưởng vừa rồi Huyền Không đại sư đã dùng “Đại La Kim Cang quyền” vận dụng đến bảy thành chân lực.



Núp sau tảng đá cùng cụ già bịt mặt quan sát trận địa Hoa Sĩ Kiệt thấy Huyền Không phóng ra một chiêu “Kim Cang quyền” uy lực cực mạnh không khỏi phấn khởi quay sang hỏi cụ già:



- Lão tiền bối, người đoán thử xem thế chưởng của Huyền Không đại sư vừa phát ra kia có thể giết chết ngay gã áo xanh xấu xí kia chăng?



Cụ già bị mắt lắc đầu thở dài:



- Lão thầy chùa Huyền Không tuy dùng đòn cương “Đại La Kim Cang quyền” để đối phó kẻ địch nhưng chắc chỉ một chiêu sẽ chết thảm dưới ngọn chỉ của đối phương !



Hoa Sĩ Kiệt không tin, phản đối:



- Đâu thể được, ngọn chưởng của ông…



Chàng chưa nói hết trọn câu chợt thấy gã áo xanh xấu xí tay phải vừa nhắc lên, từ tay áo lấp loáng hiện ra năm đầu rắn xanh nho nhỏ, đồng lượt mổ xuống đầu đối phương, nhanh cơ hồ không kịp nhìn thấy.



Cũng theo đó, Huyền Không đại sư rú lên một tiếng đau đớn và rũ người nằm im trên mặt đất máu từ thất khiếu rịn rịn chảy dài trên mặt đất !



Tất cả quần hào có mặt đều kinh hãi sững sờ.



Đấu trường vụt chốc im lìm khó thở, có thể nghe từng tiếng lá rơi.



Với công lực thâm sâu và võ công tuyệt thế như Huyền Không đại sư - là một cao thủ hiệt kiệt của Thiếu Lâm tự - thế mà chỉ trong một chiêu vỏn vẹn chết thảm tại trận. Tài nghệ kinh nhân quán thế của gã quái nhân áo xanh làm sao chẳng khiến quần hùng trố mắt thừ người.?



Quái nhân áo xanh với một chiêu độc đáo hạ sát một tay cao thủ của Thiếu Lâm, dường như rất đắc ý, ngửa cổ buông giọng cười ngạo nghÔ.



Tiếng cười rung chuyển cả Kim Đỉnh của Nga Mi, lá rừng bốn phía bị chấn động đến lung lay xào xạc.



Quần hào trên thể đài, người người đều nghe ớn lạnh cả da lưng.