Ma Nữ Đa Tình
Chương 25 : Nghiệt tình vướng vít
Ngày đăng: 18:32 18/04/20
Chiếc tay áo xanh đồng thời phất động, phát ra một luồng kình lực tự sóng cuộn hải lưu, từng đợt từng đợt tuôn ngược ra ngoài đẩy lệch thế kiếm sang một phía, đâm sầm vào hông thuyền, vang ầm một tiếng!
Hông thuyền lập tức bị thủng một lỗ to, một trụ nước từ đó bắn vọt vào thuyền.
Tư đồ Hạnh sạm mặt hãi kinh, vội từ dưới khoang thuyền lôi ra một xác chết, nhét vào lỗ thủng để chặn nước khỏi tuôn vào, đoạn quay lại chỉ ngay mặt Hoa sĩ Kiệt hét to:
- Ranh con, hôm nay phải giết chết mi mới được!
Tay áo rộng liền đó phất lên, một ngọn hữu trảo nhanh như sét bắn chộp vào mặt chàng.
Tư đồ Hồng thấy thế thét lên một tiếng kinh hãi, bổ nhào ra trước, chẳng kể gì đến nguy hiểm bản thân, ôm chầm lấy tay phải của cha, nghẹn ngào:
- Cha, con van cha đừng giết y!
Tư đồ Hạnh lòng rúng động, vội thâu nhanh thế trảo kình gạn hỏi:
- Con, làm gì thế? Không lẽ con quen tên khốn ấy.
Tư đồ Hồng nhè nhẹ lắc đầu:
- Con chưa quen y bao giờ, nhưng từ lúc nãy y cùng ba đại cao thủ bổn cốc động thủ, con đứng phía sau thuyền nhìn thấy y, lòng con cảm thấy….cảm thấy….
Tư đồ Hạnh nhíu mày, lắc đầu:
- Con thật là hồ đồ, sư phụ của y là Thất Độc Thần kiếm cùng cha có mối đại thù bảy mươi năm nay, trước mắt cha bao giờ cũng nhớ đến cảnh máu đượm tròng mắt nầy….
¤ng thở dài một tiếng và tiếp lời:
- Huống chi vẫn chưa tìm được mẹ con, đại sự chung thân cần phải có đủ cha mẹ định đoạt tốt hơn….
Tư đồ Hồng có vẻ phụng phịu:
- Cha đừng nói nữa, sư phụ của người tuy cùng cha có mối thù to, nhưng món nợ ấy không thể trút vào đầu học trò được, nghe nói ông ngoại con cùng sư phụ của cha cũng có mối thù hằn nhau, thế tại sao cha và mẹ kết hợp nhau được? Vả lại tuổi cha hơn mẹcó trên bốn mươi, không lẽ cũng chính do lịnh trên định đoạt?
Tư đồ Hạnh cười gượng gạo:
- Con nhỏ này càng lúc càng nói chẳng ra chi, có câm miệng lại chăng?
Bất thần, liên tiếp mấy tiếng “hừ” to nơi phía sau lưng chàng, Hoa sĩ Kiệt vội quay phắt đầu lại, thấy Phong Trần Tuý Khách và Thiên Nhai Cuồng Nhân đều ngã gục xuống sàn thuyền.
Hoa sĩ Kiệt rất đỗi kinh mang vội sấn đến đỡ Phong Trần Tuý Khách dậy trước, thấy mắt ông đã nhắm nghiền, khoé miệng sùi đầy bọt trắng, hơi thở yếu như tơ mành, bất tỉnh nhân sự.
Chàng vội đặt nhẹ ông xuống sạp thuyền và đỡ xốc Thiên Nhai Cuồng Nhân lên quan sát, thấy tình trạng cũng y như Phong Trần Tuý Khách, hiển nhiên là hai người trúng độc nặng nề.
Hoa sĩ Kiệt đặt Thiên Nhai Cuồng Nhân nằm trở xuống, trỏ tay ngay mặt Tư đồ Hạnh quát to:
- Hai viên thuốc của ngươi vừa rồi, phải chăng là độc dược?
- Phải lão khốn ấy đấy!
Tư đồ Hạnh giận dữ quắc mắt:
- Con chó con lời nói nên nhã nhặn một chút!
Tư đồ Hồng vội xen lời:
- Tôi xin đưa các người xuống tiểu thuyền mau bước đến đây!
Phong Trần Tuý Khách vụt ngáp dài lên một tiếng và trỗi phắt dậy:
- Chưa đi lúc này, còn đợi khi nào?
Dứt lời rảo chân bước theo Tư đồ Hồng, Thiên Nhai Cuồng Nhân cũng kéo tay Hoa sĩ Kiệt, quăng mình đến mép thuyền.
Tư đồ Hạnh còn ấm ức hô to:
- Lần này cơ may cho lũ ngươi, lần sau đừng hòng!
Hoa sĩ Kiệt cũng quay đầu lại hừ trả lại một tiếng:
- Nhất định có một ngày, ta sẽ tìm đến Độc Long Cốc để tìm tên giặc già mi!
Tư đồ Hồng chỉ vào chiếc thuyền neo bên đại thuyền bảo mọi người:
- Chư vị đáp thuyền này, bơi thẳng về hướng đông quặt sang trái ba lần và mặt ba lần, đoạn nhắm mũi về hướng bắc là có thể thoát khỏi trận “Mê vụ” này! Cần nhất là phải mau rời khỏi Xà Yêu Hồ, đừng diên trì dọc đường.
Hoa sĩ kiệt nhảy xuống tiểu thuyền vòng tay cảm tạ:
- Đại ân của cô nương, tại hạ xin báo đáp có ngày!
Tư đồ Hồng tựa vào mạn thuyền, rưng rưng vành lệ nghẹn ngào:
- Mong chúng ta có ngày tái hội, tôi xin mãi đợi thiếu hiệp….
Là một chàng trai chí tình chí nghĩa, thấy Tư đồ Hồng đối với chàng tha thiết như thế, Hoa sĩ Kiệt không khỏi xúc động bùi ngùi….
Phong Trần Tuý Khách tay khuấy mạnh mái chèo, chiếc thuyền như tên bắn lao nhanh về phương đông.
Thiên Nhai Cuồng Nhân gãiđầu cườihahả:
- Xin cô nương chở vào khoang thuyền, lão Cuồng nhân nhất quyết sẽ làm ông tơ mai cho hai người….
Thuyền nhỏ càng lúc càng tách xa, dáng dấp thướt tha của Tư đồ Hồng càng lúc càng nhỏ dần theo tầm mắt, Hoa sĩ Kiệt bỗng ngước mắt nhìn trời cao lẩm bẩm:
- Cầu ơn trời đất gia phúc cho nàng!