Ma Nữ Đa Tình

Chương 27 : Nẻo chết hồi sinh

Ngày đăng: 18:32 18/04/20


Đột nhiên…



Giữa lúc ấy trên đại lộ từ Chiêu Hưng đến Dư Đào, một cỗ xe sang trọng do bốn thớt ngựa kéo phăng phăng nuốt lấy lộ trình, tiếng vó ngựa nên vang lốc cốc…



Thân hình Hoa Sĩ Kiệt từ giữa vời đáp xuống, vừa hay lại rơi đúng lên cỗ xe đang chạy vụt qua.



Bộp!… Huỵch!…



Hoa Sĩ Kiệt sau khi rơi lên mui xe, lập tức té lăn xuống bên vệ đường.



Bốn thớt tuấn mã đang tung nhanh vó, bị ức dội động khiến chúng kinh hãi, cùng cất cổ hí lên những tiếng dài, chiếc xe do đấy bị lồng lên dữ dội, người trên xe lập tức ghìm cương nẹt roi cho xe dừng ngay lại.



Cũng trong khoảnh khắc ấy, Thù Thế Hận cùng Hồng Trần Cuồng Sanh từ trên khoảng không với một tốc độ kinh hồn lao vút xuống, kẻ kiếm người quạt song song bắn tới.



Soẹt!…



Mui xe không sao chịu nổi sức tấn công của hai người, bị lưỡi kiếm xé toang mấy mảnh và toàn thể chiếc xe bị luồng quạt phong hất nghiêng vào vệ đường.



Từ trong xe ngay trong khoảnh khắc đó, bắn vọt ra một lão già áo xanh, bên nách kẹp thêm một thiếu nữ, phi thân ra mút xa hơn ba trượng mơi nhẹ nhàng đáp mình xuống.



Hồng Trần Cuồng Sanh, Thù Thế Hận thân ảnh vừa chạm đất, khí giới trên tay đã tựa sấm giăng chớp toả chiếu thẳng vào hướng Hoa Sĩ Kiệt đang nằm lăn trên mặt đất.



Lão già áo xanh giận dữ hét to :



- Hai tên khốn ngừng tay!



Hồng Trần Cuồng Sanh, Thù Thế Hận nghe tiếng thét của lão già tựa như sấm nổ lưng trời, đều giật bắn mình thâu nhanh khí giới.



Hồng Trần Cuồng Sanh cố nặn bộ mặt tươi cười :



- Tại hạ vì mải mê đuổi giết kẻ thù, bất cẩn làm lật chiếc xe củalão trượng, tại hạ xin bồithường y giánếu lãotrượng vuilòng!



Lão già sầm mặt cười khẩy :



- Ban ngày ban mặt trên đường lộ, người ngựa như mắc cửi, đâu phải là chỗ đánh lộn của các người? Nếu như bên này chẳng tránh cho nhanh, có phải đã bị đè chết trong xe rồi chăng? Huống chi trong xe lão phu còn có hạng phụ nữ yếu đuối!



Lúc ấy, lão đã đặt nhẹ cô gái kẹp bên nách xuống đất, đôi mắt dâm đãng của Thù Thế Hận không ngớtt nhìn soi mói lên khắp thân hình thiếu nữ, chừng như gã định dùng ánh mắt xuyên thủng lớp y phục màu tím nhạt đang phủ kín thân hình kiều diễm nõn nà nhìn mà xao xuyến cả tim người.



Nhình chòng chọc vào thiếu nữ một lúc khá lâu, Thù Thế Hận bỗng bật cười lên khả ố :



- Té ra trong xe còn có một mỷ nhân, ha ha … ha ha…



Nghe lời lẽ Thù Thế Hận vô lễ đến thế, thiếu nữ áo tím lòng rất giận, đôi mắt phụng của nàng quét nhanh bốn phía, bắt gặp Hoa Sĩ Kiệt đang nằm dài trên mặt đất, thiếu nữ liền biến sắc hấp tấp chạy đến, nâng chàng lên lay gọi :



- Hoa đại hiệp, Hoa đại hiệp!



Hoa Sĩ Kiệt sau cái té khá nặng ấy, máu huyết trong nội thể trào lên, đầu óc xây xẩm mê man, chợt nghe bên tai có tiếng người gọi, lại là một giọng nữ nhân, chàng gượng mở mắt ra nhìn, mừng rỡ kêu lên :



-ồ! Tư Đồ cô nương, sao cô biết đây mà tìm đến?



Nhìn thấy Hoa Sĩ Kiệt thương tích đầy người, Tư Đồ Hồng đau xót đến trào nước mắt, nghẹn ngào lâu sau mới đáp :



- Tôi theo cha đến Lạc Nhạn Phong để tham gia cuộc đại hội khai đàn lập giáo của Xà hà tiên tử ngày mồng chín tháng chín sắp tới, lộ trình ngang qua đây!



Hoa Sĩ Kiệt chép miệng ủ rũ :



-Cô nương mau đi thôi, tại hạ chắc không xong rồi!



Tư Đồ Hồng ánh mắt lo âu :



- Phải chăng đại hiệp bị hai tên khốn kiếp kia đả thương? Tôi sẽ nhờ cha tôi giết bọn họ ngay!



Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu buồn bã :



- Bất tất! Aõn oán của tại hạ, để chính tại hạ thanh toán thì hơn, vả lại lệnh tôn cùng tại hạ vốn có mối thâm thù, mỷ ý của cô nương, tại hạ xin ghi tạc trong lòng!



Lúcấy Tư Đồ Hạnh đãthấy con gáimình nâng kẻbị thương chính là Hoa Sĩ Kiệt, sắc mặt ông liền biến đổi, lớn tiếng gọi :



- Hồng nhi, mau sang đây!



Hoa Sĩ Kiệt cũng xua tay :



-Tư Đồ cô nương mau sang bên ấy, lệng tôn đang gọi cô, việc của tại hạ cô khỏi nhọc tâm đến!



Tư Đồ Hồng lắc đầu : - Mặc cho ổng kêu, có tôi bên cạnh, xem ai dám động thủ cùng đại hiệp! Hoa Sĩ Kiệt lại buông tiếng thở dài :



- Hai tay của tại hạ bị tơ nhện ngàn năm của Hồng Trần Cuồng Sanh trói chặt, sắp thành tàn phế, tay và chân lại trúng phải Thất độc thần kiếm cùng quạt Thiên Dực Nhuyễn Điệp, thương thế rất nặng, sợ khó sống được ba giờ, cô làm sao cứu tôi được?



Tư Đồ Hồng trầm ngâm một lúc, lên tiếng :



- Chỉ có Hồi sanh tục mạng hoàn mới có thể hoá giải độc tơ trên tay đại hiệp. Đáng tiếc là hai viên của tôi đã cho hai người bạn của đại hiệp uống hết cả rồi, còn lại một viên hiện do cha tôi cất giữ, để tôi đến xin ông.



Chẳng kịp nghe Hoa Sĩ Kiệt có thuận hay không, thốt dứt lời, nàng liền đứng lên, chậm rãi bước về hướng Tư Đồ Hạnh.



Những lời đối đáp giữa hai người, Hồng Trần Cuồng Sanh cùng Thù Thế Hận đều nghe rõ không sai một lời.



Hồng Trần Cuồng Sanh lòng rúng động, vội vòng tay hướng về phía Tư Đồ Hạnh thi lễ :



- Té ra lão tiền bối đến Lạc Nhạn Phong để dự kỳ đại hội trùng cửu tới đây, tại hạ Hồng Trần Cuồng Sanh đại diện cho Hắc Hải Cuồng Ma cũng đến phó hội, sự mạo phạm khi nãy, mong tiền bối thứ cho!



Tư Đồ Hạnh con mắt chột vụt sáng rực chiếu thẳng vào Hồng Trần Cuồng Sanh, đôi mày gãy nhíu lên kinh ngạc :



-Ngươi đứng vào hàng thứ mấy trong Ngũ Cuồng của Hắc Hải?



Hồng Trần Cuồng Sanh cung kính đáp :



- Tại hạ là thứ năm trong Ngũ Cuồng, dám hỏi lão tiền bối là…



Tư Đồ Hạnh xua tay cười lạt :



-Ngươi khoan hỏi ta là ai, lão phu hỏi trước đã. Hai ngươi với tên nhãi con kia có thù chi? Tại sao truy sát một cách tàn nhẫn như thế?



Hồng Trần Cuồng Sanh nhanh nhẩu đáp ngay :



- Gã họ Hoa kia cùng tại hạ có mối thù cướp vợ, cho nên…



Tư Đồ Hạnh cười hừ hừ luôn mấy tiếng, xua tay chẳng cho gã nói thêm, quay sang con gái mình lạnh lùng bảo :



- Con có nghe rõ chưa? Tên nhãi ranh ấy thân đầy tội nghiệt, đến lúc con cần phải sáng suốt nhận định vậy!



Hoa Sĩ Kiệt không sao nín lặng được, to tiếng thốt :



- Tư Đồ lão bá đừng tin lời láo khoét của hai tên vô lương ấy, tại hạ đầu có thể đứt, máu có thể rơi nhưng nhân cách tuyệt đối bao giờ cũng giữ thật thanh bạch.



Tư Đồ Hồng quay sang cha cười như phân trần :



“Đấy! Cha có nghe chàng nói không”



Và chừng như sợ cha mình không hiểu hết ý, nàng vội lên tiếng : - Cha! Trước khi sự tình trắng đen chưa rõ, chúng ta tạm thời đừng phán đoán phải quấy về ai! Cha một đời hành hiệp giang hồ, lấy cứu nhân độ thế làm trách nhiệm, lẽ đâu hôm nay thấy chết mà chẳng cứu?



Tư Đồ Hạnh bật cười to : - Con định cho cha ăn cháo lú đấy à? Tuổi còn nhỏ mà học đâu được lối ăn nói lém lỉnh ton hót như thế?



Tư Đồ Hồng xịu mặt :



- Sự thật ràng ràng kia mà! Hai người xúmnhau đuổi giết một kẻ đã mất đi sức kháng cự như vậy, còn đâu là lẽ công bình? Con từ lâu nghe danh Hắc Hải Ngũ Cuồng khá có địa vị trên giang hồ. Nếu quả như họ có thực học, cứ giúp cho họ một cuộc so tài thật công bằng, chúng ta cũng có thể mở rộng tầm mắt, cha nghĩ thử xem có phải không?



Tư Đồ Hạnh khẽ suy nghĩ chốc lát liền gật đầu :



- Phải thì rất phải, nhưng tên ranh ấy dường như đang bị trọng thương…



Tư Đồ Hồng thấy cha đã hơi xiêu lòng vội tiếp :



- Chuyện đó không đáng ngại, cha đã có thuật cải tử hoàn sanh, chúng ta giúp Hoa đại hiệp trị lành, sau đấy cha đứng ra làm trọng tài, để hai bên ước hẹn cuộc đấu công bằng, thế là xong.



Tư Đồ Hạnh cười to lên :



- Con gái cha nói năng ngây thơ quá đi mất! Cha có thuật cải tử hoàn sanh hồi nào? Chẳng qua, cha thấy con từ khi tên nhãi họ Hoa ấy rời khỏi Xà Yêu hồ, cứ suốt ngày ủ rũ chẳng vui, giờ đây thấy con được vui lại, cha s½n sàng dẹp bỏ ân oán chẳng nói đến để tận sức…




Dứt lời chàng lập tức rót sức vào song chưởng, chuẩn bị phản công.



Tư Đồ Hạnh trước tinh thần oai vũ của chàng trai, cũng phải âm thầm khen ngợi :



“Tên khốn này tuy tuổi nhỏ, nhưng dũng khí hào tình như thế, quả thật hiếm có! 70 năm hơn chẳng qua lại Trung Nguyên, không ngờ lại xuất hiện hạng thiếu niên cao thủ thế ấy! ¤i biển rộng trần ai, sóng sau đùa sóng trước, ta đã già mất rồi…”



Bỗng chốc ông nghe như mình già đi thêm mấy tuổi, một con người đã gần đất xa trời, thế mà ân oán vẫn còn dây dưa chưa kết liễu !



Hoa Sĩ Kiệt thấy Tư Đồ Hạnh đã nghiêm s½n thế công, nhưng mãi chưa xuất thủ, bèn nhíu mày thúc giục :



- Lão tiền bối cứ việc tận lực ra tay, tại hạ tự tin có thể tiếp nổi chiêu ấy!



Lời của chàng lập tức khích động lửa hận trong lòng Tư Đồ Hạnh ngụt sôi trở lại, lão nghiến răng quát to một tiếng, song qyền đồng thời đảo vút ra.



Trận trường bỗng dưng cuồng phong dấy động, cát đá mù mịt tung bay.



Hoa Sĩ Kiệt hú lên một tiếng lanh lảnh, vội triển dụng thuật khinh công “Thể Phụng Xung Thiên” nhấc người hơn ba trượng cao, xông ra khỏi vòng quyền phong củaTư Đồ Hạnh.



Nhìn thấy quyền phong của cha mình tựa sóng thần cuộn bổ đến người yêu, Tư Đồ Hồng lòng kinh mang cơ hồ kêu lên thành tiếng.



Chợt thấy Hoa Sĩ Kiệt nhấc người tránh tuột lên cao, lòng nàng vô cùng hớn hở, vững tin nơi tài nghệ của người yêu.



Tư Đồ Hạnh trước khinh công tuyệt xảo của đối phương cũng thầm khen ngợi, vội lắc mình dùng thế “Cô Hạc Ma Vân” lướt lên chận lại.



Hoa Sĩ Kiệt người đang giữa vời thấy Tư Đồ Hạnh phóng mình đuổi theo, liền nhếch môi cười lạt :



- Tại hạ xin hoàn lại một chưởng!



Thân ảnh theo lời nói quanh vòng trở lại, hữu quyền nhắmchuẩn vào Tư Đồ Hạnh quật xuống.



ầm!…



Quyền kình như một toà núi gió từ trên cao đè ập xuống, Tư Đồ Hạnh mất ngay tốc độ thăng lên, thân hình lập tức xẹt chéo xuống góc tận, thở phào một hơi :



- Chiêu Bang quyền trấn sơn khá lắm! Võ công của ranh con dường như dấu kín chẳng lộ!



Hoa Sĩ Kiệt cũng xà người đáp xuống ngay trước mặt Tư Đồ Hạnh, cười lạnh lạt :



- Tiền bối quá ngợi khen!



Tư Đồ Hồng mặt hoa thêm rạng rỡ, gióng tiếng hỏi sang :



- Thế quyền mà nơi giữa chừng Hoa đại hiệp đánh ra đến mây gió đổi sắc kia, tên gọi là chi?



Hoa Sĩ Kiệt cười khiêm tốn :



-Cô nương quá khen thôi, chiêu vừa rồi gọi là “Băng quyền trấn sơn hà”, là một chiêu tầm thường người mới luyện võ ai cũng biết!



Tư Đồ Hạnh hừ to :



- Ranh con đừng vội đắc ý, hãy nếm một chỉ của lão phu !



Lồng trong tiếng quát, tay hải nhấc ra trước, 4 ngón cụp vào trong, ngón cái chĩa ra ngoài, lắc lư điểm nhẹ vào lồng ngực Hoa Sĩ Kiệt.



Tư Đồ Hồng thấy thế la to :



- Vân ảo chỉ! Hoa đại hiệp tránh mau!



Hoa Sĩ Kiệt vội phóng mình xẹt ngang phía trái ba bước, vừa vặn một tiếng soẹt rít véo qua người, vạt áo dưới nách bị chỉ phong liếc qua, thủng một lỗ khá to.



Tư Đồ Hồng hấp tấp lao tới vồn vập hỏi thăm :



-Có bị thương chăng?



Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu cười gượng :



- Không sao! Chỉ bị rách một lỗ nơi vạt áo!



Tư Đồ Hồng thần sắc vẫn chưa hết lo âu :



- Nếu như Vân ảo chỉ xoi trúng vào ngực, đừng nói thân hình bằng xương bằng thịt mà dù có được đúc bằng sắt thép cũng bị xuyên thủng ngay!



Nàng thở nhẹ một tiếng tiếp lời :



-Tôi đã mục kích tại Độc Long cốc, cha tôi điểm ra một chỉ mà một cội cây hơn người ôm cũng bị xuyên thủng qua tận phía bên kia.



Hoa Sĩ Kiệt cười to :



- Chỉ lực của lão tiền bối quả phi phàm, tại hạ đã thỉnh giáo rồi. Giờ đến phiên tại hạ hầu lại một chỉ!



Người chàng đồng thời nhấc động, khẽ lắc mình đã đến cạnh đối phương, ngón giữa tay phải chiếu thẳng vào Khí Hải huyệt nơi ngực Tư Đồ Hạnh bắn ra một chỉ.



Ngọn chỉ kẹp theo một luồng khí kình màu trắng, từ đầu ngón tay cuồn cuộn thoát ra, càng lúc càng dầy.



Một vòng chu vi hơn 5 trượng bỗng chốc nổi lên một luồng lốc xoáy dị thường, không khí bốn bên chừng như bị hút vào trọng tâm và từ từ ập thẳng đến hướng của Tư Đồ Hạnh.



Trước cục diện dữ dằn ấy, Tư Đồ Hạnh tháo mồ hôi hột kinh mang :



“Chỉ lực của tên ranh này không thua chi Vân ảo chỉ của ta, từ lâu nghe danh Trung Nguyên có một loại Thiên Cơ Chỉ lợi hại tuyệt cùng, có lẽ là nó đây!”



Chợt nghe tiếng Tư Đồ Hồng hốt hoảng kêu lên :



- Cha tránh mau, không nên đỡ thẳng ngọn chỉ!



Tư Đồ Hạnh càng như bị kích động tự ái, hừ lên :



- Không lẽ cha lại đi sợ thế chỉ tầm thường ấy à?



Miệng thốt xong, song chưởng đã đẩy bắn ra đối kháng.



Hai luồng kình lực kẹp theo tiếng xé gió rợn người lập tức tông thẳng vvào luồng khí kình màu trắng.



Bằng!…



ầm!… ầm!…



Những tiếng nổ dồn dập như trời long đất lở.



Hoa Sĩ Kiệt trong âm thanh đì đùng ấy sắc mặt biến nhanh thân ảnh chao nghiêng về một phía.



Chàng cảgiận rống lên :



- Hãy đỡ thêm một chỉ của tại hạ!



Cùng với tiếng quát vừa thoát ra, bóng hình chàng phất phơ như một u hồn xẹt nhanh trở lại, năm ngón tay quặp cong như vấu sắt, cào mạnh lên vai Tư Đồ Hạnh.



Thế trảo đã lạ lùng, lực đạo lại kình mãnh như sóng bể gặp phong ba, ầm ầm phủ xuống bờ vai đối thủ.



Tư Đồ Hạnh vừa nghe đầu vai đau nhói, sát cơ vụt nổi bừng sôi, gầm lên một tiếng như sư tử rống, tà áo xanh lập tức căng phồng, thân hình rùn thấp hơn phân nửa, hai tay quấu vào vào nhau rồi tống vèo trở ra.



Tư Đồ Hồng khiếp hãi rú lên :



- Độc Long Trảo!



Hoa Sĩ Kiệt cũng mặt mày đổi sắc :



- Lão tiền bối chẳng phải đã hứa là không sử dụng Độc Long trảo hay sao?



Tư Đồ Hạnh cười âm độc :



- Nhưng giờ đây, ta nhận thấy không thể để ngươi sống sót, ranh con đành số vậy!



Thế trảo vẫn lừ lừ ụp tới mình chàng.



Tư Đồ Hồng hấp tấp gào lên : -Cha!. .