Ma Nữ Đa Tình

Chương 29 : Kết nghĩa Kim Lan

Ngày đăng: 18:32 18/04/20


Nhìn thấy đoàn người Quỷ Bảo kéo nhau mất hút trong bóng đêm, Hoa Sĩ Kiệt buông tiếng cười:



- Thật dễ dãi cho bọn chúng quá!



Phong Trần Tuý Khách lắcđầu cườinhẹ:



- Tên Quỷ vương thối ấy võ công tà mị dị thường, đêm nay nếu không nhờ vị huynh đệ áo lam này dùng điệu cầm khắc chế giọng cười Mê Hồn Tâm Khiếu của lão chúng ta hẳn đã nguy dưới tay lão ấy rồi!



Hoa Sĩ Kiệt gật đầu:



- Đúng vậy, tại hạ phải cám ơn vị huynh đài này nhiều mới được.



Dứt lời xoay mình, vòng tay xá một lễ. Thiếu niên áo xanh hấp tấp trả lời:



- Không dám. Từ lâu nghe danh Thất Độc Kiếm Khách, đêm nay được tận mắt mục kích uy dũng, thật là bình sinh hữu hạnh.



Hoa Sĩ Kiệt lúc ấy cách thiếu niên không tới ba bước nên nhìn rất rõ diện mạo của đối phương, lòng không khỏi rung động, nghĩ thầm:



- Người này mi thanh mục tú, da trắng như tuyết,dáng vẻ phong lưu anh tuấn, quả là một mĩ nam tử hiếm có trên đời. Nhưng hơi có vẻ yểu điệu như nữ nhi.



Đôi mắt chàng vì thế không ngừng nhìn chằm chằm vào thiếu niên nọ. Trước cái nhìn như xuyên thủng cả y phục như thế, thiếu niên không khỏi ngượng ngùng, đỏ hồng đôi má, nhẹ cười bông đùa:



- Huynh đài định tìm gì trên người tiểu đệ thế?



Hoa Sĩ Kiệt vội liếc sang nơi khác cười ngượng ngập:



- Không!Không có gì!Chẳng qua tại hạ thấy huynh đài mặt hoa da phấn, anh tuấn khác phàm, trong đời tại hạ lần đầu mới gặp nên không khỏi có chút thất lễ. Nhìn mãi sẽ quen thôi!



Thiếu niên áoxanh cườiphálên:



- Huynh đài quá khen, quá khen rồi!



Hoa Sĩ Kiệt quay sang Phong Trần Tuý Khách:



- Lão tiền bối đã cùng Thiên Nhai Cuồng Nhân Bạch tiền bối chung đường đến Lạc Nhạn Phong rồi, tại sao còn lưu luyến chốn này?



Phong Trần Tuý Khách xoađầu cườihahả:



- Từ khi lão đệ đuổi theo cỗ quan tài nọ, lão phu cùng Thiên Nhai Cuồng Nhân chậm bước thưởng ngoạn phong cảnh dọc đường. Vì lão phu đoán chắc lão đệ thế nào cũng trở lại đây tìm. Nào ngờ Thiên Nhai Cuồng Nhân có chuyện cần phải đi, lão phu rong ruổi một mình, lại gặp được vị huynh đệ Tư Đồ Không này!



Thiếu niên áoxanh đượcgọilàTư Đồ Không liền đỡ lời:



- Lão tiền bối Phong Trần Tuý Khách đây thật vui tính. Trên đường đi chuyện trò rất hứng khởi, quên cả mệt mỏi.



Phong Trần Tuý Khách tu một ngụm rượu, cười khà:



- Ta và Tư Đồ huynh đệ đang ở trong khu rừng này kẻ đờn người ca thật là hứng thú, nào ngờ tên Phó Bảo chủ Quỷ Bảo Thượng Quan Hùng đi ngang qua đây sinh bụng thích cây cổ cầm trong tay Tư Đồ huynh đệ, định dùng cường lực chiếm đoạt, thế là đôi bên động thủ với nhau!



Hoa Sĩ Kiệt chắt lưỡi tiếc rẻ:



- Vậy mà vừa rồi không trừng trị chúng thẳng tay!



Tư Đồ Không cười nhẹ ôn tồn:



- Đừng trách tại hạ nhiều lời!Dù rằng võ công huynh đài có siêu quần tới đâu, cũng không nên tạo sát nghiệp quá nhiều, tránh. . . .



Chàng thấy những lời sau cùng không ổn lắm, nên nói tới đây thì ngưng bặt. Hoa Sĩ Kiệt gật đầu buồn bã:



- Lời của huynh đài thật đáng ngàn vàng!Tại hạ cũng hiểu giết người quá nhiều chỉ chuốc thêm cường địch hại thân. Nhưng tại hạ do hoàn cảnh nuôi thành thói quen, ghét kẻ ác như tử thù. . .



Chàng bèn đem mối thù sư môn, cùng những chuyện gặp phải khi xuất sơn, tóm tắt thuật qua một lượt. Tư Đồ Không nhíu mày xót xa:



- Té ra huynh đài gặp phải quá nhiều bất hạnh như thế, thật khó trách nuôi thành thói quen hiếu sát. Song, Phật môn có câu:”Dung được người thì nên dung”. Tội ai kẻ đó tự gánh chịu. Ta chỉ nên giết kẻ đáng tội chết mà thôi, ngoài ra nên trừng phạt cho họ sợ là đủ!



Hoa Sĩ Kiệt liên tiếp gật đầu, thầm nghĩ:”Võ công của huynh đệ này không những cao thâm khác thường, mà lòng dạ lại nhân từ, rộng rãi, thật hiếm thay. . . ”



Nghĩ tới đây chàng vụt hỏi:



- Tư Đồ huynh hình như rất sùng tín Phật giáo?



Tư Đồ Không nhẹ cười:



- Tiểu đệ lúc nhỏ cũng thích chém giết. Từ lúc vì việc tư mà rời nhà ngao du, may mắn gặp một cao tăng chỉ điểm khiến cách nghĩ thay đổi. Tiểu đệ ngày nay khác với trước kia nhiều lắm!Bây giờ dù gặp ác ma hung bạo cũng tuyệt chẳng khinh suất sát hại.



Phong Trần Tuý Khách vụtxen lời:



- Vị cao tăng ấy là ai?



Tư Đồ Không đáp:



- Người chẳng ở cố định một nơi, song tuổi tác đã ngoài trăm, võ công cao thâm khó lường. Người đứng trên mũi đao của tại hạ đàm luận thiên cơ, Phật kệ hơn ba canh
Hoa Sĩ Kiệt thấy Phong Trần Tuý Khách cùng Tư Đồ Không đã tới lòng mừng rỡ, cười nói:



- Có hai người tới, mọi việc không còn gì đáng ngại nữa!



Tư Đồ Không kín đáo liếc sang Hoa Sĩ Kiệt cái nhìn nồng nàn:



- Kiệt huynh độc chiến quần hùng, tuyệt kĩ kinh người, tiểu đệ thật khâm phục vô cùng.



Thù Thế Hận một tay bịt chặt vết thương, mắt đăm đăm nhìn Tư Đồ Không không chớp mắt. Thấy vậy, Tư Đồ Không nổi giận hét to”



- Tên kia làm gì chong mắt nhìn ta như vậy?



Thù Thế Hận giọng đượm buồn:



- Ngươi trông rất quen. Nhất là chiếc cổ cầm trên tay ngươi. Rất giống Hạ Oanh Oanh, sư muội của ta!



Tư Đồ Không khẽ chớp động ánh mắt, cười nhạt ngắt lời:



- Ngươi có phải muốn thử sự lợi hại của cây cổ cầm này chăng?



Dứt lời thanh cổ cầm trên tay nhè nhẹ khua động một tiếng”tăng”, một luồng ngân quang xẹt ra như chớp nhoáng. Thù Thế Hận giật bắn mình vội hươ bảo kiếm bảo vệ thân mình. Đồng thời buột miệng:



- Sát nhân cầm!Ngươi đúng là Hạ Oanh Oanh sư muội!



Tư Đồ Không quắc mắt quát:



- Thất phu, nếu còn nói năng bậy bạ nữa ta nhất định không tha cho ngươi!



¢m thanh trầm trầm tử khí khiến Thù Thế Hận không khỏi rùng mình. Hoa Sĩ Kiệt thấy Tư Đồ Không chỉ rung khẽ cần đàn liền có ám khí bắn ra, trăm phát trăm trúng thì không khỏi kinh ngạc hồ nghi. Tư Đồ Không vụt trỏ tay ngay mặt Thù Thế Hận quát:



- Hai ngươi còn chưa cút đi, đợi chết chăng?



Hồng Trần Cuồng Sinh đã trọng thương khó lòng luyến chuyện, nhìn sang thấy Thù Thế Hận cũng bị thương vì Thất Độc Thần Kiếm, giờ đối phương lại thêm hai kẻ võ công cao cường, nghĩ nếu thừa cơ chạy thoát cũng chẳng hề chi. Đoạn cười gượng :



- Non xanh còn đó, chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại!



Thù Thế Hận đôi mắt đỏ ngầu, hầm hầm nhìn Hoa Sĩ Kiệt mím môi:



- Trên lạc Nhạn Phong, ta nhất định đòi lại ngươi món nợ máu ngày hôm nay!



Hai người nói xong lắc mình vượt nhanh ra cửa sổ mất dạng.



Thấy hai tên đã rời di, Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu thở dài:



- Thả hổ về rừng, hậu hoạn khó lường. .



Lời chưa dứt, bỗng thấy ngoài cửa sổ tiếng nói sang sảng:



- Lúc tha được người thì cứ tha. A Di Đà Phật!



Liền đó một bóng trắng vút vào. Hoa Sĩ Kiệt chưa kịp nhìn rõ diện mạo người này thì bóng trắng như u hồn thoáng nhanh qua ánh mắt, đã biến mất rồi!Hoa Sĩ Kiệt kinh hãi kêu lên:



- Kẻ vừa đến đã bồng Quyên Quyên đi rồi, chúng ta mau đuổi theo!



Phong Trần Tuý Khách vộingăn:



- Tuy rằng kẻ đó đã bắt Quyên Quyên đi. Song theo lão thấy, thân pháp Lăng Không Hư Độ kẻ này quyết chẳng thể là nhân vật trong Hắc Hải Ngũ Cuồng. Là bạn hay địch chưa thể đoan chắc, song dường như y không có ác ý!



Tư Đồ Không thấy Hoa Sĩ Kiệt thiết tha với Quyên Quyên, vẻ mặt không vui, cứ lầm lì đứng im, không nói câu nào. Hoa Sĩ Kiệt không để ý, tiếp lời:



- Quyên Quyên đang trọng thương.Nếu như kẻ đó có không có thiện ý, thì chẳng phải là rời miệng cọp lại vào miệng sói hay sao?



Phong Trần Tuý Khách liền tìm lời phân giải:



- Hiện giờ có muốn đuổi theo cũng vị tất đã được. Hơn nữa, chỉ còn mấy ngày là tới kì đại hội khai đàn lập phái Bình Thiên Giáo của Xà Hà Tiên Tử. Nếu chúng ta không tới kịp thời, e là đại thù của lão đệ không trả được, mà võ lâm cũng phải chịu một trận hào kiếp. . .



Tư Đồ Không vội tiếp lời:



- Nhìn tư thế kẻ vừa rồi dủ thấy y võ công không tầm thường. Y mang Quyên Quyên đi tất nhiên phải có nguyên nhân. Hiện giờ, chúng ta nên tới Lạc Nhạn Phong trước. Sau khi việc lớn hoàn tất, tiểu đệ nguyện cùng Kiệt huynh đi khắp bốn phương trời tìm bằng được nàng mới thôi!



Hoa Sĩ Kiệt giọng đượm sầu thảm :



- Xa nhau biết tới ngày nào sum họp đây?Quyên Quyên, phận nàng nhiều gian khổ, xin đừng trách ta vô tình!Nàng đợi ta lấp bể đại thù trước, rồi vạn nẻo sơn khê tìm nàng sau!



Phong Trần Tuý Khách thúchối:



- Thời gian không còn sớm, chúng ta mau lên đường cho kịp. Giờ Ngọ ngày mai đã phải tới được Lạc Nhạn Phong.



Hoa Sĩ Kiệt sau phút chần chừ, thở dài một tiếng, rồi trổ thuật khinh công theo hai người thẳng tiến Lạc Nhạn Phong!