Ma Nữ Đa Tình
Chương 32 : Điền cương dạ xoa
Ngày đăng: 18:32 18/04/20
Tư Đồ Không thấy thế cả kinh, vội móc ra một lọ thuốc trị thương, lấy ba viên nhét ngay vào miệng chàng. Đồng thời nhấc tay phải lên, ấn vào Linh đài huyệt nơi lưng Hoa Sĩ Kiệt, vận chuyển chân khí bản thân rót qua cơ thể chàng, giúp chàng điều trị thương thế.
Độ thời gian một tuần trà sau, Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy khí huyết đang cuồng loạn trong châu thân đã dần dần lắng dịu trở xuống.
Chàng mở mắtquay đầu mỉm cười :
- Đa tạ hiền đệ, ngu huynh đã khá rồi !
Tư Đồ Không chậm rãi rụt tay trở lại, lau sơ mồ hôi đang lấm tấm trên trán, cười uể oải :
- Chỉ cần thương thế của Kiệt huynh bình phục, đệ dù cực khổ cách mấy cũng chẳng sao !
Tuy chỉ mấy lời ngắn ngủi, nhưng cũng gói ghém muôn vạn ý tình, Hoa Sĩ Kiệt nghe qua lòng chẳng khỏi xúc động thầm :
“Tư Đồ Không đối với ta thiết tha như thế, dù anh em ruột thịt cũng chỉ đến thế là cùng…”
Phong Trần tuý khách nóng nảy đưa mắt nhìn sắc trời, vầng nhật đã ló dạng ở phương Đông, sương mù qua ánh nắng nghi ngút bốc cao, phản chiếu với triều dương tạo thành những tia nắng vàng rực rỡ.
Ngọn Lạc Nhạn Phong cao vút giữa nền mây muôn sắc đã hiện rõ dần trước mắt…
Phong Trần tuý khách chậm rãi lên tiếng:
- Nếu như thương thế của lão đệ chưa bình phục hẳn, chúng ta tốt hơn nên huỷ bỏ chuyến hành trình này!
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong đứng phắt dậy quả quyết :
- Nhờ vàolinh dượccủaTư Đồhiền đệ,thương thế của vãn bối đã bình phục hoàn toàn ! Chúng ta lên đường ngay!
Phong Trần tuý khách, Tư Đồ Không chưa kịp đáp lời, Hoa Sĩ Kiệt đã lắc mình vọt đi trước.
Ba người trổ hết thuật khinh công, không mấy chốc đã đến lưng núi Lạc Nhạn Phong, chợt nghe từ trong cụm rừng dày trước mặt không ngớt vọng ra tiếng động xạc xào…
Hoa Sĩ Kiệt vội ngẩng đầu nhìn lên, thấy đường lên núi phải xuyên qua cụm rừng dày ấy. Nhìn quanh hai bên cỏ gai rậm rịt, đá núi chập chùng lổn nhổn không có chỗ đặt chân.
Phong Trần tuý khách cũng hơi ngại, thu hồi thân pháp đứng lại :
- Trong rừng sâu lại vang lên tiếng xào xạc như thế tất có điều khác thường, vì cần tranh thủ thời gian, chúng ta nên đánh vòng sang đường khác vậy, hai người nghĩ thế nào?
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu :
- Chúng đã s½n tâm phòng bị, hai bên tất chẳng có đường, nếu đi vòng ngõ khác e quá xa, càng tốn thêm thời gian !
Tư Đồ Không vội xen lời :
- Hay là để tiểu đệ đi trước mở đường, Kiệt huynh tạm thời đi sau dưỡng sức.
Hoa Sĩ Kiệt cười nhẹ lắc đầu :
- Lúc nãy uống mấy viên thuốc trị thương của hiền đệ, thương thế chẳng những đã lành, mà trong người còn thư thái khác thường (hic, chắc là thuốc của Thái ất chân nhân?), ngu huynh định nhân cơ hội này, với thanh Thất độc thần kiếm mà chạm mặt tất cả anh hùng trong thiên hạ, để thử uy lực bảo kiếm của tiền nhân…
Chẳng đợi hai người đáp lời, chàng đã bắn mình vọt đi, với một thế “Phi điểu đầu lân” phóng vút vào cụm rừng.
Chọn một cây khá cao chàng trầm khí đáp xuống, nhóng mắt nhìn ra phía trước.
Cảnh tượng giữa rừng khiến chàng thất sắc lặng người.
Giữa cảnh rừng sâu dày mịt, bổng hiện ra một khoảnh đất trống trải, nơi đấy cắm đầynhững mũi dao sắc nhọn, mỗi ngọn đao lú khỏi mặt đất độ hơn năm thước, cách nhau độ khoảng nửa bước. Một khoảng hơn mấy mươi trượng, đâu đâu cũng lởm chởm những mũi dao nhọn lểu, ngập ngời ánh lạnh, trông như một bãi rừng đao.
Dọc dài theo hai bên rừng dao, đá núi chập chùng, không ngả tiến tới, muốn lên được Lạc Nhạn Phong chỉ còn cách vượt qua rừng dao ấy.
Nơi trung ương của rừng đao, đặc biệt cắm năm ngọn đao to thành hình hoa mai , cao vượt những ngọn dao kia trên bốn thước.
Trên năm ngọn đao cắm chúm vào ấy, chễm chệ một lão bà đang ngồi, mắt nhắm, chân xếp bằng, vững vàng như ngồi trên đất bằng.
Hoa Sĩ Kiệt sau phút kinh ngạc đưa mắt nhìn kỷ lão bà, cảm thấy vẻ mặt bà ta vừa xấu xa vừa đanh ác, nơi giữa giao điểm của đôi chân mày có một dấu lạ ngời ngời xanh biếc tựa như con mắt thứ ba, lưng nhỏ chân to, thân hình thật thấp, ngũ quan cũng như tứ chi không có điểm nào gọi là cân xứng nhau.
Điều làm chàng knh dị nhất là trên lùm tóc trắng phếu của bà có giắt năm cây trâm màu xanh biếc, dài độ năm tấc, ánh hào quang loé cả mắt.
Bên này rừng đao, chùm nhum một số cao thủ đủ cả hai cánh Hắc Bạch. Có lẽ vì bị rừng đao ngăn chặn không vượt qua được, tiếng đông người bàn luận ó ré xôn xao.
¦ớc lượng diện tích rừng đao, mỗi chiều rộng có hơn ba mươi trượng, dù có tuyệt thế khinh công cũng vô phương bay qua.
Lúc ấy Tư Đồ Không, Phong Trần túy khách cũng đã phóng đến nơi, đáp lên hai ngọn cây cạnh bên Hoa Sĩ Kiệt.
Thoáng nhìn qua lão bà ngồi trên mũi đao, Phong Trần tuý khách kinh ngạckhẽ kêu lên :
- Mụ này hình như là Điền Cương Dạ Xoa Các lão bà mà lời đồn đã mai danh ẩn tích từ lâu.
Tư Đồ Không thoáng biến sắc đáp lời :
- Đúng thế ! Rất có thể mụ Dạ Xoa ấy chứ chẳng ai. Gia mẫu vẫn thường nhắc đến chuyện “Ngũ Xoa chấn giang hồ” của 70 năm về trước, nói về thành tích của mụ quái ấy, cho đến nay mụ vẫn chưa chết nhỉ?
Hoa Sĩ Kiệt cười nhẹ :
- Bảy mươi năm trước danh đã xôn đông giang hồ, thì hiện giờ ít nhất mụ ta cũng đã trên 90 rồi. Tuồi tác mụ ta chừng ấy mà còn háo danh tranh lợi, bày bố một rừng đao tàn ác vô nhân thế này cũng đủ thấy bản tánh của mụ ác hung quá mực.
Lời chàng chưa dứt, đột nhiên có tiếng quát to :
- Tên khốn nào dám chửi mụ thế? Hãy nhảy vào đao mà tự xử, đừng để mụ phải nhọc tay!
Hoa Sĩ Kiệt vốn tánh ghét ác như cừu, lòng dạ lại can đảm thà chết chẳng cong. Phong Trần tuý khách vừa định xua tay ra ý, Hoa Sĩ Kiệt đã phóng mình đáp xuống cạnh rừng, dõng dạc lên tiếng :
- Lời lúc nãy, chính do tại hạ đây thốt ra !
Trước thái độ uy vũ cùng tiếng nói sang sảng như chuông đồng của chàng trai trẻ tuổi, Điền Cương Dạ Xoa ất giác nhè nhẹ giật mình.
Đôi mắt bà mở tròn chiếu thẳng về phía kẻ đối thoại, té ra chỉ là một gã thư sinh áo trắng trẻ tuổi, dáng dấp văn vẻ không có tí chi biểu hiện là một tay cao thủ võ lâm, khiến bà càng tăng thêm lòng kinh ngạc, từ chiếc miệng nhăn nheo móm sọm toát ra một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo âm u :
- Ranh con ! Mi là là ai? Dám buông lời cuồng ngông đến thế ?
Hoa Sĩ Kiệt dằn rõ từng tiếng một :
- Tại hạ là Hoa Sĩ Kiệt !
Hoa Sĩ Kiệt ? Hoa Sĩ Kiệt ? Điền Cương Dạ Xoa lẩm bẩm nhắc lại, rồi đột nhiên mụ khẽ biến sắc :
- Phải chăng là bé con có ngoại hiệu Thất Độc thần kiếm khách ?
Hoa Sĩ Kiệt cười ngạo mạn :
- Đã biết rõ danh tánh của tại hạ, đủ vinh hạnh cho tại hạ lắm rồi !
Điền Cương Dạ Xoa hừ mũi lên một tiếng, giơ tay nhổ phăng một ngọn đao phóng thẳng về phía chàng quát to :
Hoa Sĩ Kiệt dốc toàn thể tinh thần nhãn lực chăm chăm nhìn vào ngọn soa đang di động và chẳng ngừng thay đổi phương vị…
Tư Đồ Không nhìn thấy Điền Cương Dạ Xoa đang dùng đòn hư hư thực thực để đánh lạc hướng tinh thần Hoa Sĩ Kiệt, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, vội lên tiếng cảnh giác :
- Kiệt huynh hãy lưu tâm, lần này mụ quỉ ấy động tác phát ra đã khác hẳn, dường như mụ đang định hướng để cho mũi soa vượt qua khỏi sự ngăn trở của Thất Độc thần kiếm trên tay anh.
Hoa Sĩ Kiệt gật đầu cười bình tĩnh :
- Chết sống có số, ngu huynh sẽ phấn đấu với hết sức mình, hiền đệ hãy an tâm.
Điền Cương Dạ Xoa đột nhiên hừ mũi lên một tiếng, ngọn Nhiếp Hồn Soa theo đó bắn mạnh ra khỏi tay, nhưng tay phải bà vẫn lắc lư di động, dường như đang dùng một luồng lực đạo vô hình để sai khiến hương đi của mũi soa.
Và quả nhiên, mũi soa đang phóng nhanh tới với một tốc độ lạ thường, bỗng dưng ngừng ngay lại, đảo lộn giữa vời khi trên khi dưới, thoạt tả, thoạt hữu, quấy động cả không khí, những tiếng ầm ầm như sấm sét không ngớt nổ vang kẹp theo những ánh xanh chớp nhoáng bất định của ngọn soa phát ra, quần hùng đứng bên ngoài trông vào tưởng chừng như là một màn thi thố pháp thuật giữa ác quỉ cùng tiên đồng.
Hoa Sĩ Kiệt thoạt đầu chẳngkhỏi chột dạ kinh thầm, cảm thấy thật vô phương phòng vệ, nhưng giữa cơn cấp bách ý linh thường nảy nở, chàng sực nhớ bí quyết “dùng bất biến chế vạn biến”, “lấy tịnh chế động”.
Và lập tức chàng thu hình đứng yên, hoành kiếm để thẳng trước ngực, đôi mắt chăm chú theo dõi chiều di động của ngọn soa, không bấn loạn cũng không xuất thủ.
Giây lát sau, ngọn Nhiếp Hồn Soa bỗng vèo lên một tiếng, vút thẳng lên cao, vượt qua đỉnh đầu Hoa Sĩ Kiệt, đoạn quay ngược mũi xẹt nhanh vào Linh Đài huyệt sau lưng chàng.
Hoa Sĩ Kiệt hoả tốc quay người lại, mũi soa linh động như một vật có đủ lý trí, trong thời gian chàng xoay người lại đã vọt lên không trung.
Hoa Sĩ Kiệt vừa thở khì một hơi nhẹ nhõm, chợt thấy một luồng lục quang nhoáng nhanh trước mặt và quay tròn trên mặt đất rồi đột nhiên với một tốc độ diệu kỳ vút thẳng vào huyệt đơn điền củachàng.
Hoa Sĩ Kiệt giật bắn mình kinh hãi, trong cơn bất cập, đành nhấc cao người lên ba trượng, vừa vặn luồng lục quang lướt véo qua chân và lún sâu vào đất. Tuy thế dư âm vẫn ngấm ngầm từ lòng đất vọng lên, nghe như có muôn ngàn mạch nước đang ồng ộc tuôn chảy bên dưới luồng đất sâu.
Chân vừa rơi trở xuống đất, Hoa Sĩ Kiệt giơ tay áo quẹt lấy mồ hôi trán, ngực vẫn chưa hết phập phồng.
Tư Đồ Không vội lên tiếng :
- Trên đầu mụ ta vẫn còn ba mũi Nhiếp Hồn Soa, đệ thấy mỗi lúc phát ra mỗi thêm lợi hại, Kiệt huynh khá nên tranh phần chủ động, dùng kiếm nhắm chuẩn vào điểm xanh lạ thường giữa hai chân mày của mụ mà tấn công, tất có thể thu hoạch hiệu quả như ý muốn.
Hoa Sĩ Kiệt gật đầu chưa kịp mở lời chi, Điền Cương Dạ Xoa bỗng trổ lên một chuỗi cười quái dị, âm thanh lanh lảnh chấn động cả núi rừng, cây có bốn bên lá cành khua rung xào xạc.
Đột nhiên mụ dứt ngay giọng cười, đôi mắt bắn ra hai tia nhìn oán độc ghê gớm…
Hai tay mụ đồng thời nhấc lên ngang đỉnh đầu rút ra hai ngọn soa còn lại. Oắt con giỏi tránh được một mũi, nhưng hai mũi ta phóng cùng một lúc thì đừng hòng.
Đã nếm qua mùi lợi hại của Nhiếp Hồn Soa, đối phương chỉ phóng ra một ngọn mà còn tránh né muốn hụt hơi, huống hồ hai ngọn cùng phóng ra một lúc, sự nguy hiểm không cần tưởng tượng đã thấy hiện rõ trước mắt rồi.
Tư Đồ Không, Phong Trần tuý khách đều thấu cảm qua sự bối rối giữa nội tâm chàng, hai người cùng liếc mắt nhìn nhau ngầm trao đổi ý kiến.
Phong Trần tuý khách vụt cười to lên :
- Điền Cương Dạ Xoa nếu quả nhất định thị cường hành hung, lão say đây đành liều thân già cùng mụ quyết một trận sống mái.
Hoa Sĩ Kiệt chừng nhu rõ ý định của hai người thân, vội quay lại cười nhẹ cảm kích :
- Đa tạ thạnh ý của lão tiền bối, để một mình vản bối đối phó với mụ phải hơn.
Tư Đồ Không vội lên tiếng :
- Mụ định phóng hai soa một lượt, uy lực đâu phải tầm thường, chúng ta đâu thể trung thành được với cái quy củ giao tranh của võ lâm để mà chịu chết hay sao?
Biết rõ hai người sắp sửa tham gia vào trận cuộc, Điền Cương Dạ Xoa liền buộng ra một chuỗi cười quái đản, rùng rợn như quỉ hú ma tru, hai tay đồng thời vung mạnh ra trước…
Đôi soa vừa thoát ra khỏi lòng bàn tay, lập tức phát ra tiếng réo ầm ầm như cuồng phong bão lộng kẹp theo những luồng kình phong tựa sóng biển cuồn cuộn từ hai nơi ập đến mình chàng…
Một chiếu thẳng vào “U môn huyệt” nơi hông trái, một tập kích vào “Phục Kết huyệt” nơi hông hữu, cả hai mũi soa đều với một tốc độ nhanh hơn cả đường sét chớp…
Hoa Sĩ Kiệt vung mạnh ngọn Thất Độc thần kiếm bên tay phải, tay trái đồng thời dốc tất cả công lực còn lại tống ra một ngọn “Băng quyền trấn sơn hà” để chống lại ngọn soa từ phía trái xẹt tới…
Mũi Nhiếp Hồn Soa từ phía hữu vút tới chạm mạnh vào Thất Độc thần kiếm lập tức ngân “coong” một tiếng vang rền, mũi soa bị chém rơi xuống đất, gãy thành hai đoạn.
Ngọn Nhiếp Hồn Soa nơi phía trái tuy bị ngọn quyền như sơn nhạc của chàng ngăn chận, phải mất đi phần nào tốc độ nhưng vẫn soi thủng quyền phong, tiếp tục lao thẳng vào “U môn huyệt” của chàng.
Hoa Sĩ Kiệt định tránh nhưng đã không kịp, sự sợ hãi trước cái chết hiển nhiên hiến chàng kinh mang tái sắc, nhưng ngay thời gian ấy, chợt thấy bóng cầm nhoáng động, tiếp theo đấy một tiếng “rốp” vang dậy, tung toé bay văng khắp cạnh chàng, luồng lục quang cũng vừa vặn tắt mất.
Thì ra trong cơn khẩn cấp, Tư Đồ Không đã vung mạnh chiếc đàn cầm hứng đỡ ngọn soa cứu nguy cho Hoa Sĩ Kiệt.
Vì sớm đã liệu trước sự lợi hại của Nhiếp Hồn Soa nên chàng đã dốc hết chân lực vào thùng đàn, nhưng cũng không tránh khỏi bể tan sau khi đã đánh rơi mũi soa xuống đất.
Hoa Sĩ Kiệt sau phút định thần, nhè nhẹ thở dài tiếc rẻ :
- Chiếc danh cầm vì ngu huynh mà tan nát !
Tư Đồ Không cườinhẹan ủi :
- Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, một chiếc đàn có đáng giá là bao, miễn là sinh mạng của Kiệt huynh vô hại, tiểu đệ đã vui dạ rồi!
Nhìn thấy chiếc danh cầm tan nát một cách uổng oan, Hoa Sĩ Kiệt chợt nghe sát cơ dậy bừng trong óc.
Đôi mắt chàng long lanh toé lửa, ngọn thần kiếm trên tay chiếu thẳng ngay mặt Điền Cương Dạ Xoa trầm trầm rít giọng :
- Tại hạ cùng bà chẳng có mối thù ba sông bốn biển, tại vì sao bà cứ mãi cố dồn tại hạ vào chỗ chết ? Nếu hôm nay tại hạ chẳng giết được bà, thề chẳng lên Lạc Nhạn Phong!
Điền Cương Dạ Xoa chờ chàng nói xong trổ lên mấy tiếng cười khèn khẹc, từ trong người lôi ra một viên chu màu hồng dồi dồi trong tay, lạnh lùng lên tiếng :
- Oắt con nếu đỡ được viên Trấn thiên chu của già, lập tức già dẹp hết rừng đao này và hộ tống mi đến tận Lạc Nhạn Phong!
“Trấn Thiên Chu”, ba tiếng ấy đủ nói lên sức lợi hại ghê gớm của món khí giới lạ lùng, xinh xắn trên tay đối phương.
Hoa Sĩ Kiệt nghe xong thầm rúng động.
Tư Đồ Không vội rỉ tai nhắc nhở :
- Tiên hạ thủ vi cường, càng nhanh càng hay!
Hoa Sĩ Kiệt chẳng đợi nhắc lần thứ hai, dốc trọn tất cả công lực lên thanh kiếm độc, thân hình bất thần lao tới như làn tên được bật nỏ …
Điền Cương Dạ Xoa đang cơn đắc ý cười vang không thể ngờ Hoa Sĩ Kiệt lại xuất kỳ tung ra một đòn liều lĩnh đến thế…
Vừa muốn xuất thủ chặn ngăn, thân hình của đối thủ đã vọt cạnh mình với khoảng cách không hơn năm tấc…
Thanh Thầt Độc thần kiếm trên tay đồng thời véo lên một tiếng xé ập thẳng đến diện môn. Điền Cương Dạ Xoa Định lắc mình vọt tránh đi thì đã chậm mất rồi!
Trong tiếng rú hãi hùng, Điền Cương Dạ Xoa ngã vật xuống rừng đao chơm chở.
Giữa vật xanh biêng biếc nằm trên giao điểm của đôi chân mày, ngọn Thất độc thần kiếm cắm sâu lúc đến gần tấc.
Hoa Sĩ Kiệt nhẹ buông mình lên trên rừng đao, rút nhẹ thanh bảo kiếm ra, cắt lấy thủ cấp của Điền Cương Dạ Xoa cột bên lưng và phóng nhanh về hướng đỉnh Lạc Nhạn Phong.