Ma Nữ Đa Tình

Chương 40 : Thuật hồi sinh

Ngày đăng: 18:32 18/04/20


Nhìn thấy ba vật sáng nọ sắp bắn đến nơi mà đôi tay đều bận kẹp người, dù muốn phóng chưởng đón ngăn cũng đành thúc thủ.



Cơn nguy biến linh tính thường nảy sinh, nàng lập tức hé miệng thổi phù ra một luồng kình lực rất kình mãnh, đẩy bắn ba đạo bạch quang phải dội ngược trở lại chạm văng vào vách đá vang lên những tiếng "kinh coong" chẳng ngớt.



Phan Quyên Quyên tuy mồ hôi lạnh lấm tấm thấm ướt vạt áo sau lưng cũng cẩn thận từng bước mò lần vào.



Dần dần mũi đã thoang thoảng ngửi được một mùi thuốc, lòng hang trước mắt sáng rực lên.



Chui qua khỏi một toà cửa đá, cảnh tượng đã hoàn toàn cách biệt như hai thế giới xa lạ.



Sau thạch môn là một toà nhà đá vĩ đại, trong nhà chất đầy những loại thuốc lạ kỳ.



Nơi một góc của thạch thất, trên chiếc giường bằng đá một cụ già áo đen đang xếp bằng ngồi im nhắm mắt, trong miệng đang ngậm một nắm rễ thuốc màu đen, đối với việc Phan Quyên Quyên bước vào, dường như chẳng hề nghe thấy.



Phan Quyên Quyên lòng thầm nghĩ:



"Lão già này hẳn là Thiên Y Thần Thủ Phạm Hồi Thiên!"



Nàng đặt nhẹ Hoa Sĩ Kiệt và Tư Đồ Hồng xuống dưới đất đoạn cung kính vái chào:



- Dám hỏi lão trượng có phải là Thiên Y Thần Thủ Phạm tiền bối chăng?



Lão già áo đen đôi mắt vẫn nhắm khít, đối với những lời hỏi của Phan Quyên Quyên chẳng buồn ư hử nửa lời.



Liên tiếp lên tiếng mấy lượt, lão già áo đen vẫn ngồi như tượng gỗ không nhúc nhích.



Phan Quyên Quyên kinh dị:



"Không lẽ lão vừa câm lại điếc?"



Nàng chợt nhớ đến lời của sư phụ đối với Thiên Y Thần Thủ không nên dùng lời cầu khẩn mà phải tỏ thái độ hung hăng.



Nàng vụt đổi giọng quát to:



- Này, Phạm Hồi Thiên, ta nói những gì ngươi có nghe chăng? Không lẽ ngươi vừa câm vừa điếc?



Lão áo đen vẫn giữ im lặng không một phản ứng, mường tượng không hề nghe thấy lời quát tháo của nàng.



Đợi thêm giây lâu, thấy lão già áo đen vẫn trơ trơ như cũ, Phan Quyên Quyên không dằn được cơn giận, với tay ra sau lưng tuốt soạt trường kiếm cầm nơi tay.



Gã đại hán khi nãy từ nơi ngoài đường hầm chạy xồng xộc vào thét to:



- Nữ tặc, mi định làm gì thế?



Lồng trong tiếng thét, một lượng kình phong uy mãnh bắn vèo vào sau lưng nàng.



Phan Quyên Quyên cấp tốc xoay người tống ra một chưởng:



- Bằng!...



Sau tiếng nổ là một tiếng “hự” mạnh, gã đại hán trần trùng trục khi nãy lảo đảo té ngồi trên ngạch cửa.



Đôi mắt gã lúc ấy lồ lộ hung quang, trừng trừng nhìn lại phía nàng gầm lên:



- Nữ tặc, cấm mi không được hại đến sư phụ ta!



Bị đối phương không ngớt mắng là nữ tặc, Phan Quyên Quyên lòng càng phẫn nộ, nhấc cao trường kiếm, bất ngờ đâm vút vào ngực gã.



Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng quát to:



- Dừng tay!



Vốn ra Phan Quyên Quyên chẳng có ý hạ sát gã đại hán sơn cước nọ, mà chỉ mượn đấy làm công cụ đe doạ, đo lường phản ứng của lão già.




Phan Quyên Quyên hừ to:



- Cái chi là thuật Hồi Thiên? Hừ! Coi chừng ta lột phăng ba tiếng "Phạm Hồi Thiên" đấy!



Phạm Hồi Thiên như chẳng hề nghe thấy, nhắm mắt thở dài ảo nảo:



- Phạm Hồi Thiên ơi Phạm Hồi Thiên! Ai bảo ngươi đam mê lấy chi danh hiệu ấy, giờ đây nếu chẳng cứu sống được năm người này, ba tiếng Phạm Hồi Thiên của ta chỉ còn cách trừ bỏ khỏi chốn giang hồ!



Hoa Sĩ Kiệt nghe xong dằn lòng không đậu. Vốn tâm tính thuần hậu, chàng lên tiếng khuyên lơn:



- Lão tiền bối cứ gắng hết sức mình, nếu chẳng cứu được họ, ấy cũng tại mạng số của họ đã dứt, còn có ai dám trách tiền bối đâu, hà tất phải khổ tâm như thế!



Phan Quyên Quyên cười khẩy:



- Đối với hạng người tự phụ này, không nên tử tế làm gì!



Phạm Hồi Thiên cười chua chát, chẳng nói năng chi, lại lần nữa cúi xuống khám lại châu thân năm người, đoạn nhắm mắt trầm tư nghĩ ngợi...



Giây lâu sau, chừng như sở ngộ được điều chi, vỗ tay mừng rỡ như điên, từ trên vách đá rút xuống một thanh kiếm gỗ cầm tay, chầm chậm từng bước tiến đến chỗ năm người đang mê man.



Hoa Sĩ Kiệt cùng mọi người ánh mắt đều dõi theo từng cử động của lão thầy thuốc quái lạ...



Phạm Hồi Thiên đi đến bên cạnh Cái Bang chủ Địch Nhất Phi, mũi kiếm trên tay lập tức xoay động, chỉ thẳng vào tĩnh mạch trên cườm tay trái của Địch Nhất Phi.



Hoa Sĩ Kiệt kinh hãi quát lớn:



- Tiền bối định làm gì thế?



Phạm Hồi Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng trang trọng:



- Ta cần giúp họ chết thật một lần!



Hoa Sĩ Kiệt càng hoang mang chẳng hiểu:



- Thật là chuyện lạ trên đời, người chết làm sao hồi sinh được?



Phạm Hồi Thiên cười tự phụ:



- Nếu người chết chẳng thể hồi sinh, còn đâu là thuật hồi thiên mà lão phu đã đặt tên đặt hiệu?



Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu chẳng tin:



- Người chết không thể sống lại, lão tiền bối hãy nói rõ diệu thuật hồi thiên ra sao, chúng tôi mới dám tin tưởng.



Phạm Hồi Thiên ha hả cười to:



- Trong huyết mạch của họ hiện giờ đều chứa đầy độc tố, cần phải loại bỏ chất máu ấy ra khỏi cơ thể, sau đấy rót chất máu không độc vào, mới có thể cứu được họ!



Phan Quyên Quyên gật đầu ưng thuận:



- Được rồi! Mọi việc xin tùy theo tôn ý. Nếu có bề gì đừng trách cô nương sao độc tay!



Phạm Hồi Thiên trịnh trọng và chậm rãi dùng kiếm khơi thủng mạch máu nơi cổ tay mỗi người, chắt hết chất máu trong cơ thể họ ra, đoạn bước vào một giang thạch thất khác, bưng ra một chậu máu tươi, cẩn thận dùng một ống trúc nhỏ bóng láng và trong suốt rót máu vào cơ thể từng người.



Tất cả ai nấy có mặt đều lặng im nín thở theo dõi từng động tĩnh của nạn nhân cũng như của lão thần y.



Không khí bỗng nhiên trầm động đến nặng nề khó thở...



Hai tiếng đồng hồ trôi qua chậm chạp và hồi hộp làm sao!



Trong thạch thất đang im lìm cơ hồ như cõi chết kia bỗng nhè nhẹ vang lên những giọng rên yếu ớt...