Ma Nữ Đa Tình
Chương 53 : Dị nhân tà liên thành
Ngày đăng: 18:33 18/04/20
Hai tên Huyết Ma đứng cạnh đó mà không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn lại chỉ thấy đồng bọn đầu mình mỗi thứ một nẻo, nằm lăn trên đất thì vô cùng hoang mang. Chưa kịp tĩnh trí, một bóng trắng toát đã phóng tới đứng hiên ngang giữa trận trường. Người này là một thanh niên uy nghiêm lẫm lẫm, thần định khí nhàn đang đứng rất hiêng ngang trước mặt chúng. Một tên thất thanh kêu lên:
- Ngươi phải chăng là Thất Độc Thần Kiếm Khách?
Người này đúng là Hoa Sĩ Kiệt, cười nói:
- Đúng.Nếu các ngươi chịu trả lời các câu hỏi của ta không chút giấu diếm, ta sẽ tha mạng cho.
- Ngươi cứ hỏi. Nhưng vừa rồi ngươi giết một người của bọn ta, món nợ ấy bọn ta nhất định không bỏ qua đâu.
Hoa Sĩ Kiệt nhếch môi nói:
- Khoan hãy bàn tới chuyện tha cho ta hay không. Nghe ta hỏi đây. Phó giáo chủ các ngươi hiện ở đâu?
Hoa Sĩ Kiệt từ lúc đuổi theo gã Phó Giáo chủ Huyết Ma, tới nửa đường thì mất hết dấu vết. Trong lúc bực tức kiếm không ra y trốn ở đâu, thì lại nghe tiếng người đánh nhau phía trước bèn tung mình phóng đến, vừa lúc gặp Hà Chí Bình gặp nguy mới ra tay tương trợ cứu mạng chàng họ Hà. Hoa Sĩ Kiệt này tra hỏi tung tích của Phó Giáo chủ Huyết Ma, gã ấy không nói, đưa mắt lấm lét nhìn sang tên đồng bọn như muốn hội ý. Hoa Sĩ Kiệt liếc thấy thế liền quyết định mạnh tay hơn. Với thân pháp nhẹ nhàng như én lượn, chàng phóng tới bên cạnh gã Huyết Ma đứng trái, chộp lấy cườm tay, bóp mạnh nơi uyên mạch của gã, miệng nói:
- Ngươi có chịu nói ra hay không?
Gã này mặc dù đau muốn khóc thét nhưng vẫn cắn răng mà chịu, không chịu hé môi. Gã kia nhân lúc Hoa Sĩ Kiệt không liếc tới, rút kiếm xỉa nhanh vào hậu tâm của chàng. Không ngờ Hoa Sĩ Kiệt linh mẫn khác thương, vừa nghe tiếng gió lạ thì hơi quay người lại, tung cước đá văng thanh kiếm đi nơi khác, tay trái điểm ra một chỉ, miệng nói:
- Thử một chỉ của ta đi!
Luồng chỉ lực bắn ra, thẳng tới huyệt trung đỉnh của gã Huyết Ma. Gã này chịu không nổi, loạng choạng thối lui, cuối cùng té ngồi trên mặt đất, da mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu. Hoa Sĩ Kiệt tay trái nắm lấy cổ tay gã Huyết Ma siết chặt thêm, dằn giọng quát:
- Ngươi nhất định không khai ra nơi ẩn náu của Phù Thiên Sanh hay sao?
Tên Huyết Ma cổ tay đau muốn gẫy, rên rỉ:
- Xin thiếu hiệp nới tay! Tôi nói.
- Ta không muốn chạm vào tay dơ dáy của ngươi làm gì. Nếu ngươi ngoan cố đừng trách ta sao độc ác. Hãy nhìn gương hai đồng bọn của ngươi kia!
Tên Huyết Ma bất giác rùng mình, hai cái xác bất động mà y nhìn thấy như đang lay động. Y nói:
- Hiện giờ có lẽ người đã tới huyện Tà Liên rồi.
- Thật vậy không?
- Đúng, vì đêm nay...
Y biết mình vừa lỡ lời, lập tức im bặt. Hoa Sĩ Kiệt hỏi dồn:
- Thật sự thế nào? Nói mau!
Tên Huyết Ma lộ vẻ khó xử:
- Nếu ta nói rõ ra, e là thoát khỏi tay thiếu hiệp cũng không thoát khỏi bị trừng trị...
Hoa Sĩ Kiệt thấy gã nói thế thì hiểu rõ y muốn gì, sầm mặt quát:
- Tiên sinh với Hoa Sĩ Kiệt tại hạ là bạn hay thù xin cứ nói thẳng, đừng bày trò trêu chọc tại hạ nữa.
Lão thầy bói lúc ấy mới chịu dừng bước, từ từ quay lại nói:
- Nhị vị công tử đã gặp dữ hoá lành rồi. Tai nạn đã qua hết, giờ cứ đi theo hướng Nam thì cam đoan hai người sẽ gặp điều thú vị đấy.
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói ngẩn người ra không hiểu, hỏi:
- Tiên sinh nói vậy tức là sao?
Lão thầy bói cười ha ha nói:
- Thiên cơ bất khả lộ! Người hiền lương tự dưng có phúc tinh chiếu mạng. Công tử theo lời kẻ hèn này đi về phương Nam tự khắc sẽ hiểu, hà tất phải hỏi nhiều.
Dứt lời, lão phẩy tay áo, thoăn thoắt bước đi, chẳng mấy chốc đã xa tít mù. Hoa Sĩ Kiệt đã toan đuổi theo, nhưng nghĩ lại đuổi theo cũng không biết nói sao nữa, Hà Chí Bình lại vẫn còn ở đằng sau nên lại thôi. Một lúc sau, Hà Chí Bình hổn hển chạy tới nơi. Thấy Hoa Sĩ Kiệt đứng im lìm không lộ thái độ nào, liền kéo
nhẹ tay áo chàng nói:
- Kiệt huynh, lão thầy bói ấy đã đi rồi sao?
Hoa Sĩ Kiệt gật đầu, tóm tắt lại câu chuyện cho Hà Chí Bình nghe . Hà Chí Bình trâm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Đệ nghĩ lão ta không có ác ý với chúng ta. Nếu như lão đã nói chúng ta nên đi về hướng Nam, nghi ngờ chi bằng cứ đi thử coi sao. Còn hơn ở lại thành Tà Liên mà không có chút tung tích nào của lũ Huyết Ma kia.
Hoa Sĩ Kiệt nói:
- Lời nói viển vông của những tay thầy bói không đáng tin, nhưng lão này hành động rất kì lạ, võ công cũng không phải tầm thường. Hơn nữa, huynh thấy lão thầy bói này rất quen, dường như huynh đã từng gặp đâu đó. Vậy chúng ta cứ thử xem...
Hai người liền đổi hướng, không quay lại thành Tà Liên nữa mà theo hướng Nam trực chỉ. Chừng một canh giờ sau, hai người tới một trang viện lớn cô lập giữa đồng hoang vu. Toà trang viện này phòng ốc nhiểu vô kể, nhưng chỉ duy có một phòng nơi toà lầu cao nhất có ánh đèn hắt ra mà thôi. Hoa Sĩ Kiệt trỏ phía ánh đèn nói:
- Cả toà trang viện rộng lớn như thế mà lại như không có sự sống của con người, chúng ta thử tới chỗ đó xem sao.
Hà Chí Bình nói nhỏ:
- Lão thầy bói đã nói chúng ta sẽ gặp điều thú vị khi đi về phương Nam, có khi chúng ta lại gặp tên Huyết Ma nào đó ở đó cũng nên.
- Tiểu đệ, hãy ở lại đây canh chừng. Để huynh lên trước coi sao, vạn nhất có điều gì sơ suất còn có người tiếp ứng .
Hà Chí Bình nói:
- Kiệt huynh, hay là hai chúng ta cùng đi . Đệ võ công không được bao nhiêu, nhưng gặp chuyện cũng có thể giúp đỡ huynh phần nào mà. Đệ không muốn huynh đơn thân đi vào chỗ đó đâu.
Hoa Sĩ Kiệt cười nhẹ:
- Thật ra cũng chưa chắc đã có chuyện gì đâu. Nhưng vậy cũng không sao. Chúng ta lấy vải bao mặt lại cùng tiến vào đó . Giả sử có kẻ quen mặt trong đó cũng có thể chiếm phần tiện nghi hơn .
Hai người theo đó thi hành. Chẳng bao lâu đã vào sát tới căn phòng đó rồi. Bất thầnm trên mái ngói đối diện, một luồng ngân quang phóng vụt tới như chớp hướng thẳng về phía hai người.