Ma Nữ Đa Tình

Chương 67 : Lam vũ thần mộc

Ngày đăng: 18:33 18/04/20


Ba người kẻ trước người sau, thoăn thoắt quanh co giữa hầm sâu không biết bao nhiêu lượt, mút đoạn đường hầm.



Hoa Sĩ Diệt ước lượng lộ trình mà chàng đã lướt qua tối thiểu cũng hơn năm, sáu dặm.



Cuối đường hầm là một bững đá to trọng lượng có năm tấn, chặn mất lối đi, bên trên phiến đá lồ lộ bốn chữ to màu đỏ như máu:



"Bước qua là chết" Hoa Sĩ Diệt nhíu mày quay sang hỏi Túy Dhách:



- Lão tiền bối có ý nghĩ chi về bốn chữ trên phiến đá ấy?



Phong Trần Túy Dhách bị hỏi bất ngờ không khỏi đăm chiêu một lúc:



- Chết sống có số, mong sống cũng chẳng được, mà muốn chết cũng chẳng chết, cứ vượt qua cẩn thận với sức mình mà tùy ở số trời.



Hoa Sĩ Diệt lâng lâng hào khí:



- Lão tiền bối nói chí phải, chết sống hữu mạng, tại hạ không tin là sau phiến đá kia có giống quái ma ăn thịt người.



Hà Chí Bình không dằn được kinh ngạc:



- Lạ thật, những người vào trước khi nãy, nếu như họ vượt qua được chỗ quái vật canh gác thì hiện giờ họ Ở đâu chẳng thấy?



Hoa Sĩ Diệt sực nhớ ra nhìn quanh ngơ ngác:



- Ừ nhỉ ! Bọn họ đâu cả rồi, không lẽ đều chôn mình trong miệng Băng Long?



Phong Trần Túy Dhách lắc đầu:



- Dhông khi nào, nếu họ bỏ mình dưới nanh vuốt quái vật, tất phải để lại dấu vết, đằng này không một dấu tích chi, theo ta nghĩ, họ có thể đi vào bằng một đường hầm khác.



Hà Chí Bình nghiêm trang hớt lời:



- Vãn bối đề cập lên điều ấy, là có ý, tại sao chúng ta không tìm nẻo khác mà đi, hà tất cứ đâm đầu vào tử lộ mà tiến bước?



Hoa Sĩ Diệt cười nhẹ:



- ý kiến của hiền đệ tuy đúng nhưng chuyện trên đời thật khó mà liệu luận đúng với ý mình. Biết đâu trong nẻo chết lại chẳng tìm ra lẽ sống. Và biết đâu cái mà tưởng là sanh lộ, lại chính là con đường đưa về cõi chết.



Phong Trần Túy Dhách cười ha hả đập nhẹ lên vai chàng:



- Nhóc con quả là một tay khí khái cang cường ! Hay lắm, lão phu tán đồng cả hai tay, quyết theo ngươi xông vào tử lộ.



Hoa Sĩ Diệt khiêm nhừing vòng tay:



- Lão tiền bối quá thương mà nói thế, thật ra, vãn bối chưa xứng với lòng ưu ái của lão tiền bối trong muôn một.



Miệng thốt, người đã xê lên cận phiến đá, bung chân đá thử một cước...



Tuy rằng thử nhưng lực đạo của ngọn cước không dưới ngàn cân nặng, khiến phiến đá dù to cũng khe khẽ lung lay...



Và trong cái tích tắc lung lay ấy, tai mọi người văng vẳng nghe âm vang ù ù dội động.



Hoa Sĩ Diệt mắt tai cực linh, thanh âm ù ù tuy rất mơ hồ, nhưng lắng tai nghe một lúc đã phân biệt được ngay tiếng chi, chàng vội thốt:



- Phía sau phiến đá dường như là một hồ nước, phiến đá này dường như là cửa đập để ngăn chận thế nước khỏi tràn...



Phong Trần Túy Dhách hơi rúng động:



- Thủy hỏa vô tình, hay là ta đổi lối khác vậy.



Hoa Sĩ Diệt lắc đầu rắn rỏi:



- Tiền bối há chẳng nói trong cõi chết tìm ra nẻo sống đấy chăng? Nơi giữa Băng Quốc người bày trò huyền hư như thế này, tất không ngoài ý dụ cho mọi người cùng gom vào một chỗ mà kẻ bí mật ấy đã dự toán hẳn hoai, chúng ta không nên trúng kế đối thực hay hư của họ.



Kứt lời, chẳng để cho ai có thì giờ đàm luận lôi thôi, chàng bất thần vận đầy công lực vào song chưởng tống mạnh vào phiến đá.



Qua sức đẩy mạnh ấy, từ sau phiến đá âm thanh ù ù róc rách vang lên càng rõ hơn.



Hoa Sĩ Diệt quay đầu lại bảo mọi người:



- Chư vị chuẩn bị lội nước, dường như luồng nước sắp tuôn xuống rồi đấy.



Tiếng róc rách đã đổi thành tiếng ào ào, càng lúc càng thêm nhặt, phiến đá nặng hơn mấy ngàn cân, bị luồng chưởng kinh hồn của Hoa Sĩ Diệt đã xê dời vị trí và từ từ hạ xuống thấp...



ào !...



Cùng với âm thanh vừa vang lên, một luồng nước đen sì theo kẻ hở của phiến đá tràn bắn về phía họ… Nước tuôn như thác lũ như sóng tràn, tiếng ầm ầy réo dội khắp lòng hang như tiếng gầm thét của bể khơi điên cuồng trở dậy.



Trong khoảnh khắc, khắp lòng hang đã thành một bể nước mênh mông xoáy nước cuồn cuộn.



Hoa Sĩ Diệt cùng mọi người bị cuốn trôi giữa xoáy nước réo vang.



Cả ba đều rành thủy tánh, nhưng thế nước cuốn đi quá mạnh, lại thêm đường chật chội, nên nhất thời họ như bị chìm sâu giữa làn nước mênh mông.



Hoa Sĩ Diệt vội đề vận chân khí, ló đầu lên khỏi mặt nước đảo mắt nhìn quanh.



Màu nước đen lạ, đường hầm bị chìm mất trong luồng nước đen ngòm.



Phong Trần Túy Dhách và Hà Chí Bình chẳng biết bị nước cuốn trôi về đâu?



Chàng vô cùng hãi hùng xoáy nhanh nhãn quang khắp nơi tìm tòi, nhưng vẫn tuyệt vô tăm tích.



Phiến đá to chận ngăn đường hầm khi nãy, đã bị thế nước cuốn lệch đi vị trí nằm nghiêng nghiêng nơi giữa đường hầm.



Thế nước đen ngòm vẫn cuồn cuộn từ bên trong tuôn ra như thác lũ bí dốc đường một chiều...



Mặt nước do đấy cứ lên mãi. Cứ tình trạng này kéo dài chỉ độ vài giờ sau, Hoa Sĩ Diệt tất sẽ chết ngộp, khó mong tìm được sinh lộ thoát thân.



Trong cơn tuyệt vọng ấy, chàng sực nhớ đến lời tiên tri của Thiết Tâm đ*o nhân khi đoán vận hạn cho chàng:




- Xin lão tiền bối xuất thủ ngay !



Lão bà cười âm trầm như tiếng vọng âm cung:



- Ranh con thèm chết lắm rồi sao? Lão bà thi ân cho mi tròn ý nguyện.



Tay chưởng đồng thời kéo lên, tung ra một đòn với năm thành công lực...



Thế chưởng với tánh cách thăm dò, nên không mấy chi lợi hại lắm.



Hoa Sĩ Diệt vì muốn hiểu rộng tài năng để cướp trước tinh thần địch thủ, vội phất ra một chưởng hóa giải ngay kình lực của đối phương.



Qua một chiêu thử sức, lão bà lập tức hiểu ra công lực của Hoa Sĩ Diệt cao thâm khó lường, càng đề cao cảnh giác, vù vù quật luôn ba chưởng, bồi thêm hai cước, với tám phần chân lực...



Chưởng ảnh cước phong ào ào như sóng tràn đuổi xô tới trước...



Hoa Sĩ Diệt ung dung lắc động song chưởng phản kích lại đúng ba chưởng và hai quyền...



Tiềm lực đôi bên chạm nhau, không ngớt phát ra những tiếng nổ ầm như địa chấn thiên băng.



Trong thanh âm rền nổ vang lừng, lão bà liên tiếp thối lui ba bước.



Cơn giận đã thật sự bừng sôi tâm não, lão bà quắc mắt rống to:



- Ranh con thân phủ quả phi phàm, hãy đì thêm vài thế kiếm của già !



Miệng thốt, tay phải đã rút phăng trường kiếm, ánh thép vừa chớp động, đòn công lợi hại đã véo sát người chàng.



Quả là một tuyệt chiêu hãn hữu cổ kim, ánh kiếm nhập ngời như non vút ập tới địch phương.



Hoa Sĩ Diệt hú dài một tiếng, ngọn Thất độc Thần kiếm trên tay như giao long uốn khúc tủa quanh người...



Soẻng...



Thanh kiếm trên tay lão bà liền theo tiếng ngân gãy gọn làm đôi, sắc mặt lão bà biến đổi, vội vàng tháo nhanh ba bước.



Sau phút định thần, lão bà trèo trẹo rít lên:



- Diếm thuật của ranh con rõ ràng không phải thuộc Nga Mi phái, mi là ai?



Hoa Sĩ Diệt nhếch môi lạnh lạt:



- Tại hạ đích thật là đệ tử phái Nga Mi, gạt bà có lợi lộc gì? Nhưng bà có từng nghe ai nhắc đến danh hiệu của Thất Độc Thần Diếm Lang Sơn Quân chăng?



Lão bà hừ hừ luôn mấy tiếng trong cổ họng, biểu lộ một ý niệm khinh thường.



- Ta giam mình trong Băng Quốc trên bảy mươi năm trời, ai biết Thất Độc Thần Diếm là cái quái chi?



Bà chợt lôi trong người ra một chiếc dây nhỏ may bằng gấm màu vàng, quơ quơ ngay trước mặt chàng, tiếp lời hỏi:



- Ranh con có biết vật quí này chăng?



Trước thái độ bất chợt của lão bà, Hoa Sĩ Diệt đành ngơ ngác lắc đầu:



- Tại hạ chẳng biết.



Lão bà hiểm trá nhếch môi cười:



- Mi vào Băng Quốc để tìm bí kíp, nhưng bí kíp ấy hiện trong chiếc dây gấm này đây, công lực và tài nghệ của mi khiến ta đây rất khâm phục, bí kíp này trao tặng cho mi rất xứng vật xứng người. Hãy đón lấy !



Hoa Sĩ Diệt vô cùng hoang mang:



- Giữa bà ta và sư thúc tổ mình có mối thù sâu, vừa rồi đang thế hầm hầm một mất một còn, bổng dưng móc bí kíp ra trao tặng, tại sao lại làm thế?



Hoa Sĩ Diệt vì lòng nghi hoặc hoang mang nên chẳng dám đưa tay nhận lãnh, lão bà đợi lâu chừng như có giận, thình lình rung lia chiếc dây gấm nơi tay.



Lập tức một luồng hơi màu vàng, tỏa lan hết một khoảnh rộng hơn trượng châu vì, từ chiếc túi gấm nhỏ mù mịt bay ra chẳng dứt.



Vừa ngửi phải mùi hương khác lạ đang lùa vào miệng vào mũi mình, Hoa Sĩ Diệt biết ngay là hơi độc vội vã bế huyệt nín hơi...



Nhưng đã muộn.



Mùi hương theo lỗ miệng, mũi, xâm nhập trong cơ thể đã quá nhiều, khiến chàng hắt hơi luôn mấy lượt.



Trong làn sương vàng mù mịt, tiếng cười lồng lộng của lão bà như dội đập vào màng tai.



Hoa Sĩ Diệt thầm hiểu là đã trúng độc, đùng đùng giận dữ vung độc kiếm nhất quyết trả thù.



Nhưng bổng dưng chàng buông xuôi lừii kiếm, ảo não buông tiếng thở dài.



Vì công lực trên người đã tiêu tan đến hết chín phần mười, còn đâu sức để vung kiếm chém người.



Lão bà vụt dứt ngang giọng cười, gật gù trêu chọc:



- Tiểu tử khá biết thời đấy !



Hoa Sĩ Diệt rùn vai khinh bỉ:



- Đừng vội đắc ý, chất độc không làm gì nổi ta đâu.



Lão bà cười sằng sặc:



- Tiểu tử đừng mơ chuyện lên trời, chất "Vạn niên trường miên phấn" của ta, dù mi là một con người độc hoàn toàn cũng không sao cừing nổi, trong giây lát đây, mi phải nằm xuống cũng như ai.



Hoa Sĩ Diệt chẳng buồn đáp lại, nhắm mắt trầm khí vận công.



Nhưng quả như lời tuyên bố của đối phương, một cảm giác buồn ngủ lạ thường khiến chàng không sao cừing lại nổi, dần dần chàng chìm sâu trong trạng thái mê man...