Mã Phu

Chương 22 :

Ngày đăng: 16:00 18/04/20


Thấy nha hoàn đưa Lục Phụng Thiên đi, Mã Phu ôm lấy tay áo đi đến tiểu viện tử của mình, dọc đường trừ bỏ mấy nha hoàn hầu hạ đặc biệt sẽ không thấy người nào. Bởi vì là đêm ba mươi, gia đinh tuần tra trong phủ cũng giảm xuống còn hai đi cũng không xa, Mã Phu dừng bước, hí mắt nhìn lại.



Đó là… Lục Châu? Tiểu nha đầu này không phải không phải nha hoàn Phụng Thiên đặc biệt đưa cho ta sao, nàng đi về phía sân của Lưu Thẩm làm gì? Hơn nữa lại lén lút như vậy…



Nghĩ đến chuyện của mình cùng Phụng Thiên, cũng không biết vì sao cả Lưu Thẩm lẫn biện Thanh Nghi đều biết. Nghĩ nghĩ, Mã Phu chăm chú nhìn bóng dáng của lục chây rồi nở nụ cười. Y thật muốn nhìn Lục Châu này rốt cuộc ăn cơm của ai, Lưu Thẩm hay là Biện đại tiểu thư? Ca, canh hai ca một, canh năm ca nhất. Trừ bên ngoài này, trong phủ sẽ không an bài người gác đêm.



Lục Phụng Thiên vừa tiến vào phòng Lưu Thẩm, liền thấy Lưu Thẩm đanh mặt ngồi trên ghế. Nhìn thấy thân ảnh của hắn lập tức đứng dậy đón.



“Tiểu thiếu gia…” Lưu Thẩm muốn nói lại thôi.



“Lưu Thẩm, ngươi tìm ta?” Lục Phụng Thiên tiếp nhận chén trà nha hoàn đưa lên, ngồi xuống ghế thái sư.



“Lão thân có một số việc cũng muốn hỏi tiểu thiếu gia… Khụ khụ! Các ngươi, không có việc gì liền lui ra, không cho gọi không được tiến vào.” Lưu Thẩm đuổi người hầu ra khỏi phòng.



Lục Phụng Thiên dùng nắp trà phất đi trà nganhj nổi trên mặt, cảm thấy đã hiểu bảy tám phần chuyện Lưu Thẩm muốn nói.



Quả nhiên,



“Tiểu thiếu gia, Mã Phu kia…, rốt cuộc ngài có tính toàn gì với y?”



“Tính toán gì? Trong quá khứ y có ân tình với ta, ta lưu y dưỡng lão cũng coi như báo đáp.” Lục Phụng Thiên không nhìn Lưu Thẩm, cầm chén trà lên thưởng thức hương trà.



“Tiểu thiếu gia! Ngươi chỉ lưu y dưỡng lão thôi sao?”



“Có ý tứ gì?” Sắc mặt Lục Phụng Thiên biến lạnh.



Lưu Thẩm thoáng đề cao thanh âm, nhẫn lại nhịn, vẫn nói: “Ta nghe nói… Hình như người vẫn hay đến chỗ Mã Phu, hơn nữa còn ở cả một buổi tối!”
“Hừ, Lưu Thẩm, đừng tưởng rằng ta không hỏi, ngươi liền cho rằng ta không hề biết gì! Mặc dù ta mặc kệ ngươi cùng Thanh Nghi liên hệ với nhau thế nào, nhưng ngươi nên nhớ kĩ, không cần làm chuyện khiến ta không vui.”



“Tiểu thiếu gia, ngài uống rượu…”



“Cảm giác hơi say, nhưng cũng không tới nỗi quá say. Đã nói đến thế này, chúng ta không ngại nói thẳng. Ngươi nói ngươi không lừa ta làm cái gì, như vậy ta hỏi ngươi, lần trước lúc ta đón ngươi về, ngươi nói với ta cái gì?”



“Ta…”



“Ngươi nói lúc ta đi Mã Phu cũng đi, để ngươi một mình ở trong phủ chịu tội. Kết quả đâu, buổi chiều cùng ngày lúc Đỗ tri phủ tiến đến bái phỏng có nói cho ta một chuyện. Ngươi có biết hắn nói cho ta chuyện gì không?”



“Tiểu thiếu gia… Ta thật là vì người…, mới nói như vậy.” Thanh âm của Lưu Thẩm run rẩy.



“Tốt với ta sao…, đúng, ta hiểu được ngươi là vì nghĩ cho tiền đồ gấm vóc của ta. Tựa như người nọ cũng tốt với ta, vì không cho ta gặp khó khăn mà thay ta gánh tội ngồi tù ba năm!”



“Tiểu thiếu gia, nếu ngài đã biết, vì sao…”



“Vì sao mặc kệ y ở trong lao chịu khổ nửa năm sao?… Bởi vì khi đó ta đang cùng biện Thanh Nghi bàn việc kết hôn, không muốn để người nọ xen vào. Ha, đó đại khái là lần đầu tiên trong lòng ta cảm thấy thực xin lỗi một người đi…”



Đao đâu? Đao ở chỗ nào? Ai cho ta một cây đao…



“Ngươi trở về xong, để cho Khâu Vệ đi truyền tin cùng đưa ngân lượng cho người nọ ta cũng biết rõ ràng. Ta không hỏi đến, chính là vì ngươi làm vậy cũng phù hợp với tâm tư của ta lúc đó, cho nên mở một con mắt đóng một con mắt… Chính là không nghĩ tới người nọ lại vào kinh tìm ta.”



… Thế nhưng hắn đều biết! Hai cái đùi dường như không có khí lực, mềm đi, Mã Phu ôm đầu ngồi chồm hỗm xuống. Hiện tại y biết cảm giác trời sập xuống là như thế nào. Chung quanh tối đen lạnh giá, thanh âm trở nên xa xôi, cổ như bị ai bóp chặt, rõ ràng là thở hổn hển, vì sao ngực cũng đau?



Rất muốn hỏi hắn một câu, không phải ngươi cũng không muốn gặp ta?