Mã Phu
Chương 35 :
Ngày đăng: 16:00 18/04/20
“Lục Hoài Tú!” Mã Phu nhìn kẻ đang đứng chặn trước mặt mình, nghĩ một chút đã biết người này là ai.
“Hừ, Mã Phu, chúng ta tái ngộ” Lục Hoài Tú nói, theo sau còn có ba gã cao to vạm vỡ.
“Lục nhị thiếu gia, ha hả, thật đúng là xảo, quản gia mới vừa nói ta phải xuất môn, rời khỏi còn chưa được hai điều phố liền gặp phải ngươi. Nhị thiếu gia, vì cớ gì muốn cản ta tại nơi này a?” Mã Phu cười yếu ớt.
“Ngươi nói gì, Mã Phu!” Vẻ mặt tuấn tú của Lục nhị thiếu gia tràn đầy oán hận.
Nếu không phải nhờ tên Mã Phu méo miệng này, đứa con của đồ đê tiện kia sao lại có ngày hôm nay! Nếu không phải tên Mã Phu chết tiệt này thay người nọ gánh tội, làm sao người nọ có cơ hội đi kinh thành tham gia thí võ! Hết thảy đều là do tên Mã Phu này âm thầm giở trò quỷ! Nếu không có y, Lục gia bọn họ hiện giờ sao lại rơi xuống thảm cảnh này! Phải chịu cảnh tượng cần lão bà kia đến viện trợ! Nhớ tới mẫu thân tức giận phải nằm tên giường nửa năm trời, rồi thậm chí chính phụ thân cũng phải hướng lão bà kia thỉnh an ăn nói khép nép, nhớ đến uy phong bây giờ của Lục Phụng Thiên, mà Lục Hoài Tú hắn phải chịu cảnh nghèo túng, tất cả uất hận chồng chất đều trên thân gã nam nhân kia!
Thoáng đánh giá một chút ba người vạm vỡ kia, Mã Phu thoáng yên lòng. Lưu ba tên kia diễn trò, hơn nữa Lục Hoài Tú chỉ biết khoa chân múa tay, y còn không đến nỗi ứng phó không được.
“Lưu Thẩm hẳn là chiếu cố một nhà các ngươi? Ta xem nàng cùng Lục lão gia đích thực là bộ dạng tình xưa tái diễn, sao vậy, sống đến hơn hai mươi mấy năm bỗng nhiên có thêm một người mẹ cảm giác như thế nào?” Mã Phu cười nhạo nói.
“Ngươi!” Lục Hoài Tú nghe vậy thẹn quá hóa giận. “Các người! Lên cho ta! Đem thối Mã Phu này đánh chết cho ta!”
“Yêu, nhị thiếu gia sao đột nhiên phát hỏa. Ha ha!” Mã Phu lắc mình sai vị, một bên cười một bên chú ý thế công của ba kẻ kia.
“Lưu Thẩm có phải từng tháng đều đưa bạc cho các ngươi hay không? Dựa vào của bố thí mà sống cảm giác như thế nào? Tức giận mà Lưu Thẩm từng chịu đại khái cũng thu hồi hoàn toàn trên người các ngươi đi? Ha ha! Nương ngươi thế nào? Có hay không bị Lưu Thẩm làm tức chết? Ngươi hiện tại kêu Lưu Thẩm là gì? Có phải là đại nương không? Ha ha ha!”
“Đánh đánh đánh! Đánh chết tên tiểu tử đó cho ta” Lục Hoài Tú phút chốc tức điên, chính mình cũng vọt lên trước.
“Có phải Lưu Thẩm châm ngòi khích ngươi tới hay không? Nàng lần này đưa cho các người bao nhiêu ngân lượng? Hơn nữa còn có Biện cô nương kia cho, hẳn là không ít đi?” Mã Phu một bên đánh một bên nói, tuy nói công lực y khôi phục lại không nhiều lắm, nhưng đối phường lưu manh này, hai thành công lực đủ sức đối phó bọn chúng, thậm chí còn có dư.
“Ngươi uy hiếp ta?” Biện Thanh Nghi mất hứng.
“Ha hả, Lục phu nhân, đây không phải uy hiếp, chính là giao dịch.”
“Hắn sẽ biết chuyện bí tịch biến mất, hơn nữa… Ngươi lại có thể nào cam kết không đem người nọ bán cho hoàng tử khác?”
“Ha ha,” Nam tử ngửa mặt lên trời cười to. “Điều này thì ngươi yên tâm, ta có được bí tịch sẽ lập tức thay thế phụ thân ra biên cương thủ thành. Ngươi là đang lo lắng Phụng Thiên phát hiện chuyện bí tịch bị ngươi sở đạo, a… Ngươi sẽ không ngay cả vu oan cũng đều không biết đi? Huống chi trước mặt ngươi còn có sẵn người để chọn.”
Biện Thanh Nghi nhìn hắn, trên mặt hiện lên mạt ý cười, “Ta vì người nọ đáng thương, y đại khái cũng không biết ngươi phản bội y.”
Nam tử xấu hổ sờ sờ cái mũi, sau đó lập tức buông ra, nói giọng bình thường: “Ta nghĩ y đã quen rồi, dù gì những người y từng coi trọng từ nội tâm cũng có thể lợi dụng y xong liền một cước đá văng y, cho dù y biết ta thân là bằng hữu này bán đứng y đại khái cũng không chịu nhiều thương tâm đâu. Ta nghĩ mệnh y đã định vậy rồi”.
“Đúng! Y chính là cái mệnh kia! Ngươi nói đúng!” Biện Thanh Nghi xoay xoay chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay nhẹ giọng nói.
“Như vậy… giao dịch thành toàn?”
Biện Thanh Nghi ngẩng đầu, “Sau nửa tháng, ta sẽ sai nha hoàn Lục Châu đến hào miếu ngoại thành chờ ngươi. Ngày đó sau khi nhận được vật kia ngươi phải rời khỏi kinh thành!”
“Được! Chỉ cần đó không phải ưng phẩm.” Nam nhân hùng hổ đứng lên.
Ra đến lư ngoại, nam tử quay đầu phiêu diêu vạt áo, thì thào nói một câu: “Xin lỗi ngươi, Mã đại ca.”