Mã Phu
Chương 4 :
Ngày đăng: 15:59 18/04/20
Ngày hôm sau, Lục Khí thành thật ngồi ở tiểu viện chiếu cố đám rau dưa của hắn. Sự tình vốn không có gì đặc biệt nếu khách quý của Lục phủ không vì tò mò mà tìm đến đây.
Lục phủ đại thiếu gia Lục Hoài Ngọc đến kinh thành ứng thí, tuy rằng chưa nhập bảng đề danh, nhưng không khí ở Lục phủ cũng vui tươi dị thường. Bởi vì khách mà hắn mang về là những người có thân phận vô cùng tôn quý ── đó là phu phụ tể tướng cùng thiên kim. Chuyện này đúng là làm cho Lục phủ nở mày nở mặt a.
Lại nói đến đây đúng là dịp may hiếm có. Đang khi trở về nhà với tâm trạng ủ rũ thì Lục đại thiếu gia đụng phải gia đình tể tướng đang hồi hương. Vị này vốn không phải một kẻ thích khoa trương nên trên đường hồi hương, ngoại trừ phu nhân cùng hài nữ thì chỉ có hai ba hộ vệ đi theo. Họ du sơn ngoạn thủy trên đường về thăm ông bà, dù sao thì hoàng thượng cũng ân điển cho hắn ba tháng được nghỉ ngơi. Lúc ấy, Biện tể tướng nhất thời nhàm chán, lại gặp bộ dạng u ám của Lục Hoài Ngọc nên thuận miệng nói vài ba câu.
Lục đại thiếu gia trong lòng buồn bực, nghe bên cạnh có tiếng người bèn ngẩng mặt lên, định bụng mắng chửi người nọ cho hả dạ. Nhưng vừa nhấc đầu lên thì cơn tức của Lục Hoài Ngọc không biết biến đi đâu hết. Không phải bởi vì nhìn thấy dung nhan thiên kiêu tuyệt diễm của Biện phu nhân cùng Biện tiểu thư, cũng không phải vì hắn đột nhiên thay đổi tính tình mà là vì hắn phát hiện ra kẻ đang đứng trước mặt mình chính là kẻ ở dưới một người, trên vạn người – Biện tể tướng Biện Đằng Vân. Hắn có thể biết đến người này cũng là một câu chuyện dài để kể. Dựa vào vàng bạc, hắn biết được không ít người người và Đệ Tử là một trong số đó. Đệ Tử dẫn hắn đi khắp kinh thành, ngẫu nhiên tham gia yến hội của một số quan to quý nhân, chỉ cho hắn biết một số người có quyền cao chức trọng.
Lục Hoài Ngọc trong lòng vô cùng kích động a, đúng là vàng bạc trước nay hắn sử dụng đều không vô dụng. Cơ hội ngàn vàng cuối cùng cũng đã đến trước mặt hắn rồi.
Lục Hoài Ngọc dằn lòng lại, vờ như không nhận ra thân phận người kia, cư xử như tâm giao, trên đường cùng nhau tâm sự. Đương nhiên hắn cũng tỏ ra lễ độ với tể tướng mấy bậc. Biện tể tướng bị sự thân thiết nhưng không quá mức khiếm nhã, nhiệt tình lại không quá ân cần của Lục Hoài Ngọc làm cho tâm tình khoái trá cực kì. Hơn nữa phu nhân cùng tiểu thư cũng rất có hảo cảm với tri thức cùng vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong của hắn, nên Biện tể tướng cũng không giấu diếm thân phận của mình nữa. Nghe nói gia trang của Lục Hoài Ngọc nằm trên đường đi của mình nên hắn cũng vui vẻ đáp ứng lời mời đến Lục phủ vài hôm.
Tể tướng đột nhiên đến làm cho lão gia, phu nhân cùng toàn thể Lục phủ vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, không dám chậm trễ.
———–
Lục Khí làm xong công việc thì cũng đã quá giờ Mùi. Sau khi dùng bữa với khoai lang xong, hắn lưu lại một bát cháo khoai để dành cho Lưu Thẩm. Sau đó, hắn rời khỏi phòng, dùng xẻng bắt đầu điều chỉnh lại vườn rau của mình.
Từ khi Mã Phu chỉ cho hắn sử dụng thổ nhưỡng ở hồ sen tại hậu viên, dạy hắn ở đất nào nên trồng loại cây nào thì mầm rau dưa của hắn sinh trưởng cũng không còn tồi tệ như trước, mỗi khi thu hoạch cũng được nhiều hơn. Hơn nữa, nhị thiếu gia thường xuyên đến quấy phá nay lại phải tất bật đến Thanh Phong thư viện học tập, chuẩn bị cho đợt thi, mưu cầu công danh sắp tới nên tiểu viện của hắn, ngoại trừ Mã Phu thì không còn ai đến nữa. Lục phu nhân cũng chỉ âm thầm sai người đến bạc đãi hắn chứ không bao giờ để thân tôn quý đến những chỗ nghèo hèn như thế này để tìm phiền toái. Lục tiểu thư là thiên kim của Lục gia cho nên một cái liếc mắt nhìn hắn cũng không có, cùng lắm là dội ô thủy hoặc là thả chó cắn hắn thôi. Cho nên ba năm nay, cuộc sống của Lục Khí coi như cũng khá an ổn.
Lục Khí lúc này hơi dừng lại nhưng nhìn thấy Lục Hoài Tú đang vọt tới liền bất chấp tất cả, hai tay loạn vũ, hai chân loạn cước, đấm đá loạn xạ.
Lục Hoài Trân cùng Biện Thanh Nghi, hai vị thiên kim tiểu thư nhìn thấy tình cảnh này thì ô ô nức nở, lo lắng cho Lục Hoài Ngọc và Lục Hòai Tú, lúc này đang lấy hai chọi một.
Tuy rằng Lục Khí đấm đá lung tung nhưng dù sao hắn cũng là người học võ nên ra tay không biết nặng nhẹ, hơn nữa lại đang căm phẫn nên thần thái hắn vô cùng dữ tợn, khiến cho Biện Thanh Nghi bé nhỏ sợ tới mức rét run.
“Tiểu thiếu gia ──!” Lưu Thẩm lại hét lớn.
Lục Khí lâm vào đường cùng nên đành lui vào phòng trong.
Lục Hoài Ngọc, Lục Hoài Tú thở hồng hộc, nhìn thấy tiểu muội cùng Biện Tiểu Thư đang sợ hãi và Lục Khí thì khiếp sợ chạy mất nên cũng không buồn đuổi theo.
“A a, thật là khủng khiếp! Thật là đáng sợ! Quả nhiên là tạp chủng, một chút giáo dưỡng cũng không có. Thật là đáng sợ a!”
Đến khi ba huynh muội kia mang Biện tiểu thư rời đi thì Lục Khí vẫn còn vùi mình trong phòng. Bên tai hắn cứ quanh quẩn bên tai lời của tiểu tiên nữ lúc đó. Hắn vừa buồn vừa hận. Hắn hận không thể ngay lập tức nhào vào lòng Mã Phu mà khóc thật lớn.
=========
A a a, cuối cùng thì nhân vật mà ta ghét nhất cũng đã xuất hiện. Biện Thanh Nghi! Ngươi tưởng ngươi tốt lành lắm hay sao. Ta khinh! Phi! Phi! Phi!