Mã Phu

Chương 48 :

Ngày đăng: 16:00 18/04/20


Lúc vạn nhà cầm đèn, Lục Phụng Thiên từ chỗ nhập ngũ đi ra, hướng đi của hắn là về nhà, vài tên thị vệ cũng uy phong lẫm lẫm như cũ, đi theo phía sau hắn. Trên đường có người nhận ta hắn, vội vàng khom mình hành lễ với hắn.



Lục Phụng Thiên của hiện tại, chính là trụ cột chân chính của quốc gia, thân tín của hoàng đế, địa vị trong triều của hắn, dường như đã không có gì phá nổi. Đến cả Tể tướng nhìn thấy hắn, cũng phải tươi cười với vị con rể này ba phần.



Tuyết đã tích thật sự dầy, nếu Lục Phụng Thiên không vì miếng ngọc thạch trên người rơi xuống, cúi người xuống tìm, hắn sẽ không nhìn thấy tên khất cái nằm ở góc tường kia, đang lấy tuyết dưới đất ăn.



Tuy rằng trời đã tối sầm, nhưng vì phản quang của tuyết đọng lại trên đất, cũng có thể miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh, huống chi thị lực của Lục Phụng Thiên luôn tốt, cho nên hắn thấy rất rõ ràng.



Người phải cơ khát đến mức nào, mới có thể ở trong mùa đông, lấy tuyết trên mặt đất ăn để no bụng? Chính mình lúc chưa gặp người kia, hình như cũng có hành vi tương tự…



Xoay người kiểm tra nửa khối ngọc thạch kia, cất vào trong ngực, Lục Phụng Thiên thuận tay lấy ra một thỏi bạc, ném tới trước mặt tên khất cái kia. Hắn không có nhiều hảo tâm đi đồng tình tên khất cái này như vậy, cũng chỉ là ý tứ trả giá một chút cho mình thôi.



Nam tử đang ăn tuyết, thấy trước mặt mình lăn đến một nén hai bạc.



Một lượng bạc ba lượt, hơn ra một tiền là phần thưởng của ngươi.



Nam tử nở nụ cười, lệ lơ đãng chảy xuống từ khóe mắt.



“Tạ đại gia ban cho.”



Lục Phụng Thiên đã đi xa năm bước, đột nhiên, hắn dừng bước, như là nghe thấy được một thanh âm không thể tin, xoay lại thân hình cứng ngắc.



Nhìn đến người nọ quay lại, nam tử vội vàng bốc lấy tuyết trên đất, cùng bùn bẩn bên tường xoa lên mặt, y không muốn cho người nọ nhìn thấy bộ dáng này, y không muốn nhìn thấy vẻ khinh bỉ hoặc đồng tình trong mắt người nọ, một chút cũng không muốn!



Lục Phụng Thiên đứng trước mặt nam tử. Hắn nhìn đến chính là một người cuộn tròn người lại, thân thể gầy gò, cùng một đầu hoa râm. Đồng thời, một mùi hôi không xa lạ xông vào mũi.




“Gia ngài hỏi cái gì?”



“Ta hỏi ngươi việc này xảy ra ở đâu!”



“A, là vừa mới ra thành… Gia! Gia ngài đi đâu?”



Không có! Sao lại không có! Lục Phụng Thiên túm lấy mấy hương nông lại hỏi, cũng không có người nào biết chuyện tên khất cái kia.



Trời đất mờ mịt, biển người bao la, trong cuộc sống lại có ai có thể chỉ sống vì ngươi! Lại có ai không nói sinh lão bệnh tử, bần cùng phú quý, đều có thể vẫn như cũ làm bạn bên cạnh ngươi! Lời thề vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, mỗi người có thể nói, chính là chân chính làm được lại có mấy người!



Vẫn là người kia đi tìm mình, khi y không cần mình, mình mới vội vã muốn tìm y trở về.



Người nào – trời cao cười nhạo.



“Ngươi đang tìm một tên khất cái xấu xí sao?” Thanh âm đồng trĩ vang lên.



Lục Phụng Thiên nhanh chóng trở lại, vẻ mặt tận lực ôn hòa hỏi han: “Ngươi biết y ở nơi nào sao?”



“Ân.” Tiểu nữ đồng gật đầu, giơ một lóng tay chỉ về phương bắc, “Y ở trong miếu thành hoàng bên kia. Thúc thúc, ngươi tìm y làm gì? Nương nói, y sắp chết.” Tiểu nữ đồng mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy thúc thúc rất đẹp kia, đột nhiên giống như bay chạy đi!



Cửa miếu thành hoàng nhỏ hẹp rách nát, tuyết trên mặt đất có một đường thật sau, vết kéo bất quy tắc, thật giống như bộ dáng một người chân không thể động, hao hết toàn lực lết qua.



“Khụ khụ…”