Ma Thần Máu
Chương 134 : Lời mời
Ngày đăng: 01:28 27/06/20
"Phiền tiểu thư đợi ở bên ngoài, chỉ mình ngài hiệp sĩ đi vào." - Khi tôi định cùng Thi Thi vào phòng thì bị thiếu phụ ngăn lại.
"Thi Thi ngoan, nàng ngồi ngoài này đợi ta chút nha, xong việc ta sẽ quay lại với nàng ngay." - Tôi dỗ dành Thi Thi, nàng ngoan ngoãn ngồi đợi trên một dãy ghế bên ngoài phòng.
Thiếu phụ dẫn tôi đi vào bên trong căn phòng.
Nó là một phòng làm việc, nhưng hơi kỳ lạ ở chỗ trong phòng làm việc này lại có cả giường và chăn nệm.
"Bộ cô gái này sống ở đây luôn sao?"
Đột nhiên cô nàng đóng chặt cánh cửa, một ma trận bao phủ lấy căn phòng.
Cô ta tự tụt váy mình xuống rồi lao tới ôm hôn tôi thắm thiết.
Bộ ngực căng tròn nảy nở liên tục cọ xát vào người tôi.
"Nàng ta muốn làm gì mình?"
"Chết tiệt, nàng ta là Mị Hoặc Ma Quỷ."
Tôi ôm hôn nàng ta một lúc, vừa hưởng thụ thân thể nóng bỏng của nàng ta, vừa triệu hồi kiếm Nanh Độc lên tay.
Cô nàng đang vừa rên rỉ vừa hôn tôi mãnh liệt, không hề biết đã bị kề dao lên cổ.
Kiếm Nanh Độc phát ra ánh sáng xanh đen chết chóc.
"Nói! Cô là ai? Muốn làm gì tôi?" - Tôi ghì chặt thiếu phụ lại, không cùng nàng ta hôn môi nữa.
"Ai...nha...nha"
"Người ta chỉ là thấy thích ngài, muốn cùng ngài giao hoan mà thôi, ngài không cần hung hãn như vậy nha." - Cô nàng ra vẻ vô cùng ủy khuất đáng thương.
"Hừ! Thích tôi? E rằng cô muốn hút năng lượng từ tôi thì có." - Tôi hừ lạnh.
"Ngài không thích người ta sao? Người ta sẽ chỉ hút một chút năng lượng từ ngài thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đâu."
"Mau bế người ta lên giường nha, người ta vô cùng nôn nóng được ân ái cùng ngài nha."
"Hừ, tôi đến đây để nhận đất, không có thời gian cùng cô chơi đùa đâu." - Tôi từ chối nàng ta, giờ tôi có Thi Thi rồi, khi về nhà cùng Thi Thi ân ái tốt hơn, ai mà biết cô nàng Mị Hoặc Ma Quỷ này nguy hiểm cỡ nào.
"Ngài lo cô gái ngoài kia phát hiện sao? Căn phòng này được bao phủ bởi ma trận cách âm, ngài có thể yên tâm hưởng lạc nha." - Cô nàng cười mị mị nói.
"Không, cô tập trung vào công việc chính đi."
"Ai...ngài thật tẻ nhạt." - Nàng ta mặc lại váy, đi đến bàn làm việc, lấy ra một tấm da, một quả cầu pha lê và một tấm thẻ kim loại màu xanh lam.
"Đây là bản đồ kiêm giấy xác nhận sở hữu đất, ai có tấm da này thì là chủ đất, chỉ nhận tấm da không nhận người." - Nàng đưa tấm da cho tôi, bên trong vẽ bản đồ một khu nhà ở khá rộng.
"Đây là hình ảnh 3D của tòa nhà." - Nàng đưa cho tôi quả cầu pha lê.
Tôi áp nó lên trán.
"Ồ!" - Không ngờ bên trong lại là phủ thừa tướng.
"Tòa nhà này được cấp cho tôi thật hả?" - Tôi hỏi thiếu phụ để xác nhận.
"Đúng vậy, tự tay công chúa chỉ định việc này."
"Vậy còn tấm thẻ này là gì?" - Tôi chỉ vào tấm kim loại.
"Nó là thẻ thân phận của ngài, ngài truyền năng lượng vào sẽ biết."
Tôi làm theo lời nàng ta, tấm thẻ phát ra ánh sáng lam nhạt, hiển thị hình ảnh của tôi và vài dòng chữ.
"Hiệp Sĩ Ánh Trăng.
Huyết Bá - Con trai của Đại Tướng Quân.
Học tại Thiết Huyết Học Viện.
Chức vụ : Hiệp Sĩ Hộ Vệ của Kim Nguyệt công chúa...."
"Đây đâu phải là mình, ghi sai thông tin hết rồi." - Tôi ngẩn ra khi thấy chữ viết do tấm thẻ phát ra.
"Sao ghi sai hết trơn vậy?" - Tôi nhìn thiếu phụ.
"Đó là ý của công chúa, ngài có thể hỏi nàng."
"Mọi thủ tục đã xong, ngài thực sự không muốn cùng người ta vui vẻ sao?" - Cô nàng lại nở nụ cười khuyến rũ tôi.
Tôi quay người đi ra khỏi phòng, Thi Thi vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi bên ngoài.
"Đi về nhà mới của chúng ta thôi." - Tôi để Thi Thi ôm lấy tay mình, dẫn nàng quay về phủ thừa tướng, à quên, giờ nó là nhà của tôi rồi.
Mất nửa tiếng để về căn nhà mới, cánh cửa bị tôi húc đổ đã được sửa chữa, những căn phòng trông vẫn như cũ.
"Không ngờ mấy nàng hầu gái vẫn sống ở đây."
Khi tôi đi vào thì có hai người hầu gái đang quét sân.
"Anh là ai? Sao lại vào đây, tòa nhà này bây giờ thuộc về hoàng tộc." - Một cô người hầu hỏi khi thấy tôi.
"Ta là chủ nhân mới của nơi này."
"Cô cho gọi tất cả mọi người trong tòa nhà này tới phòng họp đi."
Sau đó tôi đi vào gian phòng lớn nhất trong phủ.
Mười phút sau các nàng hầu đều đến đông đủ, thậm chí là có cả hai người thiếp và người con gái của thừa tướng nữa, nhưng giờ họ mặc áo hầu gái, có lẽ đây là hình phạt, họ bị giáng làm nô lệ, hoặc họ đang ẩn núp ở đây với thân phận hầu gái.
"Là ngươi!" - Vũ Kiếm Sư thốt lên khi thấy tôi, nhưng nàng che miệng lại không nói gì nữa ngay sau đó.
"Mẹ!" - Cô con gái của thừa tướng hét lên khi thấy Thi Thi, nàng chạy tới ôm Thi Thi.
Thi Thi cũng nhìn nàng ta, đôi mắt lóe ánh sáng xanh.
"Chết tiệt!" - Tôi phải cố gắng hết sức để giữ Thi Thi lại, bằng cách ôm chặt lấy Thi Thi.
Quỷ Thi có một đặc tính khá đáng sợ, là chúng thích ăn thịt người thân của chủ nhân cũ của cái xác, điều này sẽ giúp Quỷ Thi sớm thức tỉnh trí tuệ hơn. Trong mắt Thi Thi bây giờ thì cô con gái này chính là một món ăn ngon đang mời gọi nàng.
"Nàng là Thi Thi, vợ của ta, không phải mẹ của cô đâu, mẹ của cô chết lâu rồi."
"Không! Rõ ràng đây là mẹ tôi mà. Mẹ có nhớ con không?" - Cô gái nắm lấy tay Thi Thi.
"A..." - Nhưng sau đó nàng hét lên, rụt tay về ngay lập tức, tay nàng bây giờ túa máu, ba vết móng tay sâu tận xương xuất hiện.
Nàng sợ hãi nhìn Thi Thi.
"Cô nhanh rời khỏi đây đi."
"Anh đã làm gì mẹ tôi?" - Cô nàng hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt hỏi.
"Ta không làm gì cả, đây là bản năng giống loài của Quỷ Thi thôi, nàng không phải mẹ của cô."
Cô gái nhìn Thi Thi vài giây rồi vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng, ai mà phát hiện mẹ mình sống lại, nhưng lại biến thành quái vật khát máu thì chắc cũng phản ứng như nàng.
"Thi Thi ngoan, nếu nàng đói lát nữa ta sẽ cho nàng ăn." - Tôi cố gắng dỗ dành Thi Thi, mất một lúc nàng mới dịu lại.
Những cô gái khác nhìn Thi Thi sợ hãi, ai cũng thấy rõ lúc nãy móng tay Thi Thi dài ra, cào thương cô con gái của thừa tướng.
"Xin lỗi đã làm mọi người sợ, bình thường Thi Thi sẽ không làm ai bị thương, nhưng mọi người đừng đến gần nàng."
"Ta gọi mọi người đến để thông báo ta sẽ là chủ nhân mới của căn nhà này, bình thường ta cũng không sai bảo các cô việc gì, các cô làm gì cũng được."
Nói xong tôi dắt Thi Thi đi về phía mấy căn phòng ngủ.
"Nàng muốn ở căn phòng nào?"
Thi Thi nhìn mấy căn phòng rồi chọn căn màu hồng, chúng tôi đi vào bên trong, những thứ có giá trị trong căn phòng đều đã biến mất, có lẽ chúng bị tịch thu sung quốc khố, chỉ còn những vật dụng bình thường như bàn ghế chăn nệm.
"Nàng đói chưa Thi Thi, ta cho nàng ăn ta nha." - Tôi ôm cô vợ đáng yêu của mình, thì thầm vào tai nàng.
Nhưng Thi Thi lại lắc đầu, không biết nàng đang suy nghĩ việc gì.
"Nhưng ta lại muốn ăn nàng nha." - Tôi bế Thi Thi lên giường, nàng cũng không chống cự.
Chỉ lát sau cô nàng lại rên rỉ nho nhỏ bên dưới cơ thể tôi.
Tôi và Thi Thi sống vô cùng vui vẻ ở đây được một tháng, tôi còn mua cho nàng một chiếc quan tài bằng ngọc màu đen.
Thi Thi thích ngủ ở trong quan tài hơn là ngủ trên giường, cũng chẳng biết tại sao lại như vậy, có lẽ không gian chật chội trong quan tài khiến nàng cảm thấy an toàn ấm áp.
Hôm nay bỗng chiếc huy chương hiệp sĩ của tôi rung lên và phát sáng.
"Chuyện gì vậy nhỉ?"
Tôi lấy chiếc huy chương ra, một âm thanh dịu dàng dễ nghe vang lên.
"Xin chào, ta là Kim Nguyệt đây, đêm nay ta muốn gặp anh trong hoàng cung."
"Nhưng anh hãy ẩn thân tới, đừng cho ai biết việc này."
Sau đó chiếc huy chương trở lại bình thường.
"Có chuyện gì mà Kim Nguyệt bí ẩn vậy nhỉ, gọi mình vào gặp ban ngày không phải dễ dàng hơn sao."
Tôi suy nghĩ lý do nàng lại muốn gặp mình.
"Hay là nàng ta thích mình, mong trời tối nhanh nhanh." - Trong đầu tôi lại tràn ngập ảo tưởng tươi đẹp.
Khi Mặt Trời Đen vừa mọc, tôi mặc áo choàng tàng hình rồi ra khỏi nhà, Thi Thi bây giờ có thể ngủ trong quan tài, dù không có tôi bên cạnh thì nàng vẫn sẽ ổn.
Hoàng cung của vương quốc Trăng vô cùng tráng lệ, chiếm diện tích một phần tư kinh thành, chia làm ngoại cung và nội cung.
Ngoại cung là nơi ở của các thành viên trong hoàng tộc như anh em cô dì chú bác của Vua Trăng. Họ là những thành viên chủ chốt nắm giữ các vị trí quan trọng trong triều đình.
Nội cung là nơi ở của Vua Trăng, các phi tần và hoàng hậu. Ngoài ra còn có nơi ở của các công chúa và hoàng tử.
Bây giờ tôi đang đột nhập vào hoàng cung, nếu như bị bắt gặp thì sẽ bị xét tội hành thích nhà vua, chắc chắn bị tử hình.
Nhưng Kim Nguyệt yêu cầu tôi lén lút gặp nàng, nên cũng đành phải làm theo, bây giờ chỉ có khoảng mười người có khả năng phát hiện ra tôi mà thôi, tỉ lệ tôi bị bắt là rất thấp, nên tôi cũng không lo lắm.
"Chỗ này đẹp thật, đến mặt đất cũng được lát ngọc." - Tôi di chuyển nhẹ nhàng trên đường, bên dưới chân tôi là vô số những viên gạch được làm từ ngọc thạch.
Đường trong hoàng cung rất vắng vẻ, giờ là buổi tối, mọi người bị cấm ra ngoài.
Chỉ có những lính gác lâu lâu đi tuần, nhưng tôi đi ngang qua thì họ cũng không phát hiện ra.
"Nếu mình thực sự vào đây hành thích công chúa, chắc mấy tên lính này bị chém đầu hết."
Tôi đi dọc theo con đường chính, từ cổng cung điện đi qua ngoại cung, tiến về phía nội cung.
Trong này còn xa hoa tráng lệ gấp trăm lần bên ngoài, cây cối đều là các loại cây quý, hoa cỏ đều là thảo dược quan trọng trong nhiều công thức chế thuốc.
"Giờ đi bên nào nhỉ, ở giữa chắc là nơi ở của Vua Trăng, chui đầu vào đó sẽ bị bắt."
"Bên trái và bên phải chắc là nơi ở của phi tần và hoàng tử công chúa, nhưng bên nào mới là nơi cần đến."
Tôi phân vân không biết đi hướng nào, may mắn có một cô hầu gái bưng một tô canh đang nghi ngút khói đi qua.
"Cho hỏi Kim Nguyệt công chúa sống ở đâu vậy." - Tôi đứng phía sau lưng hỏi nàng.
"Ở bên kia." - Nàng ta buột miệng trả lời.
Nhưng hét lớn rồi bỏ chạy ngay sau khi biết sau lưng không hề có ai.
Tôi đi theo hướng cô người hầu chỉ, đến một tòa tháp cao có lớp ngói lợp bằng kim loại màu vàng óng ánh.
Bên trong tòa tháp khá rộng, vật dụng đều làm từ vật liệu quý giá như thép lạnh, bí ngân, tinh kim, huyết ngọc, lam ngọc,...
Bốn phía treo nhiều vật trang trí toàn là những vật phẩm ma thuật quý giá.
Tôi đi lên tầng cao nhất, những nàng người hầu không ai phát hiện ra tôi cả.
"Đây có lẽ là phòng ngủ của Kim Nguyệt."
Tôi nhìn căn phòng có khắc họa tiết một mặt trăng màu vàng đang tỏa sáng trên bầu trời, chiếu ánh sáng rực rỡ của nó xuống thế gian.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng bước vào.
"Thi Thi ngoan, nàng ngồi ngoài này đợi ta chút nha, xong việc ta sẽ quay lại với nàng ngay." - Tôi dỗ dành Thi Thi, nàng ngoan ngoãn ngồi đợi trên một dãy ghế bên ngoài phòng.
Thiếu phụ dẫn tôi đi vào bên trong căn phòng.
Nó là một phòng làm việc, nhưng hơi kỳ lạ ở chỗ trong phòng làm việc này lại có cả giường và chăn nệm.
"Bộ cô gái này sống ở đây luôn sao?"
Đột nhiên cô nàng đóng chặt cánh cửa, một ma trận bao phủ lấy căn phòng.
Cô ta tự tụt váy mình xuống rồi lao tới ôm hôn tôi thắm thiết.
Bộ ngực căng tròn nảy nở liên tục cọ xát vào người tôi.
"Nàng ta muốn làm gì mình?"
"Chết tiệt, nàng ta là Mị Hoặc Ma Quỷ."
Tôi ôm hôn nàng ta một lúc, vừa hưởng thụ thân thể nóng bỏng của nàng ta, vừa triệu hồi kiếm Nanh Độc lên tay.
Cô nàng đang vừa rên rỉ vừa hôn tôi mãnh liệt, không hề biết đã bị kề dao lên cổ.
Kiếm Nanh Độc phát ra ánh sáng xanh đen chết chóc.
"Nói! Cô là ai? Muốn làm gì tôi?" - Tôi ghì chặt thiếu phụ lại, không cùng nàng ta hôn môi nữa.
"Ai...nha...nha"
"Người ta chỉ là thấy thích ngài, muốn cùng ngài giao hoan mà thôi, ngài không cần hung hãn như vậy nha." - Cô nàng ra vẻ vô cùng ủy khuất đáng thương.
"Hừ! Thích tôi? E rằng cô muốn hút năng lượng từ tôi thì có." - Tôi hừ lạnh.
"Ngài không thích người ta sao? Người ta sẽ chỉ hút một chút năng lượng từ ngài thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đâu."
"Mau bế người ta lên giường nha, người ta vô cùng nôn nóng được ân ái cùng ngài nha."
"Hừ, tôi đến đây để nhận đất, không có thời gian cùng cô chơi đùa đâu." - Tôi từ chối nàng ta, giờ tôi có Thi Thi rồi, khi về nhà cùng Thi Thi ân ái tốt hơn, ai mà biết cô nàng Mị Hoặc Ma Quỷ này nguy hiểm cỡ nào.
"Ngài lo cô gái ngoài kia phát hiện sao? Căn phòng này được bao phủ bởi ma trận cách âm, ngài có thể yên tâm hưởng lạc nha." - Cô nàng cười mị mị nói.
"Không, cô tập trung vào công việc chính đi."
"Ai...ngài thật tẻ nhạt." - Nàng ta mặc lại váy, đi đến bàn làm việc, lấy ra một tấm da, một quả cầu pha lê và một tấm thẻ kim loại màu xanh lam.
"Đây là bản đồ kiêm giấy xác nhận sở hữu đất, ai có tấm da này thì là chủ đất, chỉ nhận tấm da không nhận người." - Nàng đưa tấm da cho tôi, bên trong vẽ bản đồ một khu nhà ở khá rộng.
"Đây là hình ảnh 3D của tòa nhà." - Nàng đưa cho tôi quả cầu pha lê.
Tôi áp nó lên trán.
"Ồ!" - Không ngờ bên trong lại là phủ thừa tướng.
"Tòa nhà này được cấp cho tôi thật hả?" - Tôi hỏi thiếu phụ để xác nhận.
"Đúng vậy, tự tay công chúa chỉ định việc này."
"Vậy còn tấm thẻ này là gì?" - Tôi chỉ vào tấm kim loại.
"Nó là thẻ thân phận của ngài, ngài truyền năng lượng vào sẽ biết."
Tôi làm theo lời nàng ta, tấm thẻ phát ra ánh sáng lam nhạt, hiển thị hình ảnh của tôi và vài dòng chữ.
"Hiệp Sĩ Ánh Trăng.
Huyết Bá - Con trai của Đại Tướng Quân.
Học tại Thiết Huyết Học Viện.
Chức vụ : Hiệp Sĩ Hộ Vệ của Kim Nguyệt công chúa...."
"Đây đâu phải là mình, ghi sai thông tin hết rồi." - Tôi ngẩn ra khi thấy chữ viết do tấm thẻ phát ra.
"Sao ghi sai hết trơn vậy?" - Tôi nhìn thiếu phụ.
"Đó là ý của công chúa, ngài có thể hỏi nàng."
"Mọi thủ tục đã xong, ngài thực sự không muốn cùng người ta vui vẻ sao?" - Cô nàng lại nở nụ cười khuyến rũ tôi.
Tôi quay người đi ra khỏi phòng, Thi Thi vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi bên ngoài.
"Đi về nhà mới của chúng ta thôi." - Tôi để Thi Thi ôm lấy tay mình, dẫn nàng quay về phủ thừa tướng, à quên, giờ nó là nhà của tôi rồi.
Mất nửa tiếng để về căn nhà mới, cánh cửa bị tôi húc đổ đã được sửa chữa, những căn phòng trông vẫn như cũ.
"Không ngờ mấy nàng hầu gái vẫn sống ở đây."
Khi tôi đi vào thì có hai người hầu gái đang quét sân.
"Anh là ai? Sao lại vào đây, tòa nhà này bây giờ thuộc về hoàng tộc." - Một cô người hầu hỏi khi thấy tôi.
"Ta là chủ nhân mới của nơi này."
"Cô cho gọi tất cả mọi người trong tòa nhà này tới phòng họp đi."
Sau đó tôi đi vào gian phòng lớn nhất trong phủ.
Mười phút sau các nàng hầu đều đến đông đủ, thậm chí là có cả hai người thiếp và người con gái của thừa tướng nữa, nhưng giờ họ mặc áo hầu gái, có lẽ đây là hình phạt, họ bị giáng làm nô lệ, hoặc họ đang ẩn núp ở đây với thân phận hầu gái.
"Là ngươi!" - Vũ Kiếm Sư thốt lên khi thấy tôi, nhưng nàng che miệng lại không nói gì nữa ngay sau đó.
"Mẹ!" - Cô con gái của thừa tướng hét lên khi thấy Thi Thi, nàng chạy tới ôm Thi Thi.
Thi Thi cũng nhìn nàng ta, đôi mắt lóe ánh sáng xanh.
"Chết tiệt!" - Tôi phải cố gắng hết sức để giữ Thi Thi lại, bằng cách ôm chặt lấy Thi Thi.
Quỷ Thi có một đặc tính khá đáng sợ, là chúng thích ăn thịt người thân của chủ nhân cũ của cái xác, điều này sẽ giúp Quỷ Thi sớm thức tỉnh trí tuệ hơn. Trong mắt Thi Thi bây giờ thì cô con gái này chính là một món ăn ngon đang mời gọi nàng.
"Nàng là Thi Thi, vợ của ta, không phải mẹ của cô đâu, mẹ của cô chết lâu rồi."
"Không! Rõ ràng đây là mẹ tôi mà. Mẹ có nhớ con không?" - Cô gái nắm lấy tay Thi Thi.
"A..." - Nhưng sau đó nàng hét lên, rụt tay về ngay lập tức, tay nàng bây giờ túa máu, ba vết móng tay sâu tận xương xuất hiện.
Nàng sợ hãi nhìn Thi Thi.
"Cô nhanh rời khỏi đây đi."
"Anh đã làm gì mẹ tôi?" - Cô nàng hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt hỏi.
"Ta không làm gì cả, đây là bản năng giống loài của Quỷ Thi thôi, nàng không phải mẹ của cô."
Cô gái nhìn Thi Thi vài giây rồi vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng, ai mà phát hiện mẹ mình sống lại, nhưng lại biến thành quái vật khát máu thì chắc cũng phản ứng như nàng.
"Thi Thi ngoan, nếu nàng đói lát nữa ta sẽ cho nàng ăn." - Tôi cố gắng dỗ dành Thi Thi, mất một lúc nàng mới dịu lại.
Những cô gái khác nhìn Thi Thi sợ hãi, ai cũng thấy rõ lúc nãy móng tay Thi Thi dài ra, cào thương cô con gái của thừa tướng.
"Xin lỗi đã làm mọi người sợ, bình thường Thi Thi sẽ không làm ai bị thương, nhưng mọi người đừng đến gần nàng."
"Ta gọi mọi người đến để thông báo ta sẽ là chủ nhân mới của căn nhà này, bình thường ta cũng không sai bảo các cô việc gì, các cô làm gì cũng được."
Nói xong tôi dắt Thi Thi đi về phía mấy căn phòng ngủ.
"Nàng muốn ở căn phòng nào?"
Thi Thi nhìn mấy căn phòng rồi chọn căn màu hồng, chúng tôi đi vào bên trong, những thứ có giá trị trong căn phòng đều đã biến mất, có lẽ chúng bị tịch thu sung quốc khố, chỉ còn những vật dụng bình thường như bàn ghế chăn nệm.
"Nàng đói chưa Thi Thi, ta cho nàng ăn ta nha." - Tôi ôm cô vợ đáng yêu của mình, thì thầm vào tai nàng.
Nhưng Thi Thi lại lắc đầu, không biết nàng đang suy nghĩ việc gì.
"Nhưng ta lại muốn ăn nàng nha." - Tôi bế Thi Thi lên giường, nàng cũng không chống cự.
Chỉ lát sau cô nàng lại rên rỉ nho nhỏ bên dưới cơ thể tôi.
Tôi và Thi Thi sống vô cùng vui vẻ ở đây được một tháng, tôi còn mua cho nàng một chiếc quan tài bằng ngọc màu đen.
Thi Thi thích ngủ ở trong quan tài hơn là ngủ trên giường, cũng chẳng biết tại sao lại như vậy, có lẽ không gian chật chội trong quan tài khiến nàng cảm thấy an toàn ấm áp.
Hôm nay bỗng chiếc huy chương hiệp sĩ của tôi rung lên và phát sáng.
"Chuyện gì vậy nhỉ?"
Tôi lấy chiếc huy chương ra, một âm thanh dịu dàng dễ nghe vang lên.
"Xin chào, ta là Kim Nguyệt đây, đêm nay ta muốn gặp anh trong hoàng cung."
"Nhưng anh hãy ẩn thân tới, đừng cho ai biết việc này."
Sau đó chiếc huy chương trở lại bình thường.
"Có chuyện gì mà Kim Nguyệt bí ẩn vậy nhỉ, gọi mình vào gặp ban ngày không phải dễ dàng hơn sao."
Tôi suy nghĩ lý do nàng lại muốn gặp mình.
"Hay là nàng ta thích mình, mong trời tối nhanh nhanh." - Trong đầu tôi lại tràn ngập ảo tưởng tươi đẹp.
Khi Mặt Trời Đen vừa mọc, tôi mặc áo choàng tàng hình rồi ra khỏi nhà, Thi Thi bây giờ có thể ngủ trong quan tài, dù không có tôi bên cạnh thì nàng vẫn sẽ ổn.
Hoàng cung của vương quốc Trăng vô cùng tráng lệ, chiếm diện tích một phần tư kinh thành, chia làm ngoại cung và nội cung.
Ngoại cung là nơi ở của các thành viên trong hoàng tộc như anh em cô dì chú bác của Vua Trăng. Họ là những thành viên chủ chốt nắm giữ các vị trí quan trọng trong triều đình.
Nội cung là nơi ở của Vua Trăng, các phi tần và hoàng hậu. Ngoài ra còn có nơi ở của các công chúa và hoàng tử.
Bây giờ tôi đang đột nhập vào hoàng cung, nếu như bị bắt gặp thì sẽ bị xét tội hành thích nhà vua, chắc chắn bị tử hình.
Nhưng Kim Nguyệt yêu cầu tôi lén lút gặp nàng, nên cũng đành phải làm theo, bây giờ chỉ có khoảng mười người có khả năng phát hiện ra tôi mà thôi, tỉ lệ tôi bị bắt là rất thấp, nên tôi cũng không lo lắm.
"Chỗ này đẹp thật, đến mặt đất cũng được lát ngọc." - Tôi di chuyển nhẹ nhàng trên đường, bên dưới chân tôi là vô số những viên gạch được làm từ ngọc thạch.
Đường trong hoàng cung rất vắng vẻ, giờ là buổi tối, mọi người bị cấm ra ngoài.
Chỉ có những lính gác lâu lâu đi tuần, nhưng tôi đi ngang qua thì họ cũng không phát hiện ra.
"Nếu mình thực sự vào đây hành thích công chúa, chắc mấy tên lính này bị chém đầu hết."
Tôi đi dọc theo con đường chính, từ cổng cung điện đi qua ngoại cung, tiến về phía nội cung.
Trong này còn xa hoa tráng lệ gấp trăm lần bên ngoài, cây cối đều là các loại cây quý, hoa cỏ đều là thảo dược quan trọng trong nhiều công thức chế thuốc.
"Giờ đi bên nào nhỉ, ở giữa chắc là nơi ở của Vua Trăng, chui đầu vào đó sẽ bị bắt."
"Bên trái và bên phải chắc là nơi ở của phi tần và hoàng tử công chúa, nhưng bên nào mới là nơi cần đến."
Tôi phân vân không biết đi hướng nào, may mắn có một cô hầu gái bưng một tô canh đang nghi ngút khói đi qua.
"Cho hỏi Kim Nguyệt công chúa sống ở đâu vậy." - Tôi đứng phía sau lưng hỏi nàng.
"Ở bên kia." - Nàng ta buột miệng trả lời.
Nhưng hét lớn rồi bỏ chạy ngay sau khi biết sau lưng không hề có ai.
Tôi đi theo hướng cô người hầu chỉ, đến một tòa tháp cao có lớp ngói lợp bằng kim loại màu vàng óng ánh.
Bên trong tòa tháp khá rộng, vật dụng đều làm từ vật liệu quý giá như thép lạnh, bí ngân, tinh kim, huyết ngọc, lam ngọc,...
Bốn phía treo nhiều vật trang trí toàn là những vật phẩm ma thuật quý giá.
Tôi đi lên tầng cao nhất, những nàng người hầu không ai phát hiện ra tôi cả.
"Đây có lẽ là phòng ngủ của Kim Nguyệt."
Tôi nhìn căn phòng có khắc họa tiết một mặt trăng màu vàng đang tỏa sáng trên bầu trời, chiếu ánh sáng rực rỡ của nó xuống thế gian.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng bước vào.