Ma Thần Máu
Chương 157 : Chuẩn bị
Ngày đăng: 01:28 27/06/20
Tôi dẫn ba cô gái quay về thành Trăng Máu, việc đầu tiên là đi mua quần áo cho các nàng, trong vòng hai những bộ váy các nàng mặc đều bị xé rách nhàu nát trong quá trình chiến đấu.
Chúng tôi lựa cửa tiệm lớn nhất trong thành, không gian bên trong tiệm vô cùng hào nhoáng, sàn nhà được dát vàng, những giá treo quần áo cũng được làm từ kim loại có màu sắc rực rỡ.
Những bộ váy áo nhiều màu sắc được dệt từ những loại tơ nhện quý giá, từ những bộ áo ngắn gợi cảm để lộ bộ ngực trần kết hợp với váy ngắn tôn lên vẻ đẹp của đôi chân dài miên man, đến những bộ váy dài đoan trang hiền thục kín đáo nhưng lại có thiết kế bó sát tôn lên những đường cong nóng bỏng.
Những bộ quần áo có màu sắc u tối ma mị, hay những bộ có màu sắc tươi sáng trẻ trung. Tất cả chúng đều có trong cửa hàng này, bộ quần áo nào cũng đang tỏa ra hào quang rực rỡ, chỉ cần liếc sơ qua cũng khiến các cô gái muốn vung tiền ra mua.
"Các em cứ chọn những bộ đồ các em thích, giá tiền không quan trọng, anh sẽ mua tặng các em." - Tôi tỏ ra hào phóng nói với các nàng.
"Như vậy không tốt đâu, bọn em có tiền mà." - Ban Mai nhẹ nhàng từ chối.
"Ngươi cuối cùng cũng chịu tặng quà cho em gái của mình sao? Ta sẽ chỉ mua vài chục bộ thôi. Hì Hì." - Huyết Linh vui vẻ nói, nàng liền đi vào và bắt đầu lựa những bộ quần áo nàng thích.
Tĩnh Lặng nhìn ngắm những bộ váy màu xanh lá, chúng được thêu những hoạ tiết lá cây hoa cỏ, tràn ngập khí tức sự sống và thiên nhiên tươi đẹp. Nhưng nàng chỉ say mê nhìn chúng mà không dám chọn mua.
"Cô lấy cho tôi bộ này, bộ này, cả bộ kia nữa, lấy hết cho tôi những bộ kia luôn." - Tôi nói với một nữ nhân viên đang ở gần.
"Anh đừng mua nhiều như vậy em không mặc hết đâu." - Tĩnh Lặng xua xua tay muốn ngăn cản tôi.
Nhưng tôi phớt lờ lời từ chối của nàng, dùng tay ra hiệu cho nữ nhân viên tiếp tục lấy những bộ quần áo xuống.
Sau nửa tiếng Ban Mai và Huyết Linh cũng đã lựa chọn quần áo xong.
Ban Mai chỉ lựa hơn 10 bộ, còn Huyết Linh thì ôm một chồng quần áo còn cao hơn đầu của nàng đi ra.
Tôi tiến về bàn thanh toán.
"Của ngài hết 1000 đá 6." - Nữ chủ quán nhẹ nhàng nói.
"Nhiều như vậy?" - Tôi hơi bất ngờ khi biết giá tiền, chúng tương đương với 200 viên kết tinh năng lượng cấp cao.
"Tôi có thể trả bằng kết tinh chứ?"
"Có thể." - Nữ chủ quán trả lời.
Tôi đổ một đống lớn kết tinh lên bàn, 100 viên kết tinh cấp cao và 1000 viên kết tinh cấp trung.
Từ ngày Rắn Nhỏ rời đi, số kết tinh năng lượng của tôi càng ngày càng nhiều, nhưng bây giờ tôi dùng gần như tất cả để mua quần áo tặng mấy cô gái.
Họ đang trong phòng thay đồ, tôi ngồi đợi họ hơn 30 phút.
Người đầu tiên xuất hiện là Huyết Linh, nàng mặc một bộ váy ngắn màu đỏ hồng rất dễ thương, trông nàng như một đóa hoa tươi thắm đang hé nở.
Tôi nhìn nàng say sưa không rời, cô em gái của tôi sau gần hai trăm năm đã biến thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
"Trông đẹp ta không? Ngươi thích ta chứ?" - Huyết Linh đột ngột lên tiếng hỏi khi thấy tôi nhìn nàng.
Tôi theo bản năng gật gật đầu.
"Yêu...Ta nhưng là em gái của ngươi đó, ngươi vậy mà lại thích em gái của mình, thật là đủ biến thái." - Huyết Linh bĩu môi nói.
"Không hiểu sao trước kia ta lại thích ngươi được, đã vậy lại còn nhận ngươi làm anh trai." - Huyết Linh tỏ ra khinh bỉ.
"Rõ ràng là nàng hỏi mình có thích nàng hay không, nếu trả lời là không chắc chắn nàng sẽ giận, trả lời là có thì bị nàng chửi là đồ biến thái."
"Phụ nữ thật là khó hiểu."
Đúng lúc này thì Ban Mai và Tĩnh Lặng cũng đã thay quần áo xong. Họ mặc hai bộ váy dài màu trắng và xanh nhạt, trông rất xinh đẹp và duyên dáng.
Tiếp theo tôi dẫn họ đến một nhà hàng rất nổi tiếng trong thành, đặt một phòng riêng đặc biệt, căn phòng được thiết kế sang trọng với bàn ghế được làm từ ngọc quý.
Ban Mai gọi một tách Bạch Quả, được làm từ một loại trái cây màu trắng có mùi thơm nhẹ vị ngọt dịu.
Tĩnh Lặng gọi một ly trà có màu xanh biếc chồng rất đẹp mắt.
Còn tôi và Huyết Linh mỗi người gọi một ly rượu máu.
"Anh đã chuẩn bị gì cho cuộc thi sắp tới chưa? Các đối thủ đều rất mạnh, anh nhất định phải thật cẩn thận." - Ban Mai quan tâm hỏi.
"Anh có ba món bảo vật rất lợi hại, có lẽ ngày mai anh sẽ dễ dàng dành chiến thắng thôi." - Tôi tươi cười đầy lạc quan trả lời nàng.
"Ngươi không nên khinh thường đối thủ như vậy, những tên đó không thiếu bảo vật đâu, đặc biệt là hai tên top 1 và 2, ta thấy tên nào cũng có vài món bảo vật." - Huyết Linh lo lắng nhắc nhở tôi.
"Em đừng lo thực ra anh rất mạnh đấy, anh từng giết chết vài sinh vật Bậc 5 rồi." - Tôi nói với giọng tràn ngập sự tự hào.
Cả ba cô gái trợn tròn mắt nhìn tôi một lúc.
"Hừ...Giờ ta mới biết ngươi còn có tật xấu là thích chém gió nữa đấy." - Huyết Linh bĩu môi.
"Không nhà anh cũng có khiếu hài hước luôn đó." - Tĩnh Lặng phì cười.
Ban Mai cũng tỏ ra không tin tưởng tôi nói.
"Anh nói thật mà, anh rất mạnh đó, ba ngày nữa các em sẽ được xem sức mạnh thực sự của anh." - Tôi cố gắng giải thích nhưng họ có vẻ vẫn không tin.
Cả bốn chúng tôi vui vẻ nói chuyện suốt vài giờ.
Bỗng chiếc huy chương hiệp sĩ ánh trăng của tôi rung lên trong không gian di động, tôi liền lấy nó ra ngoài, chiếc huy chương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng dễ nghe của Kim Nguyệt vang lên.
"Những việc anh nhờ em đã chuẩn bị xong rồi, anh mau đến chỗ của em đi."
Ba cô gái liền nhìn tôi bằng ánh mắt quỷ dị.
"Chà...chà...Anh trai thân yêu thật là đào hoa đó nha, trời chưa tối đã có bạn gái mời đi hẹn hò rồi." - Huyết Linh mỉm cười nói, nhưng tôi có thể cảm nhận được nàng đang tức giận.
"Mọi người đừng hiểu lầm, anh là hiệp sĩ riêng của công chúa Kim Nguyệt, anh chỉ nhờ nàng ta mua giùm một ít vật phẩm để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới mà thôi." - Tôi luống cuống giải thích.
"Cách nói chuyện của nàng ta với ngươi cực kỳ thân mật đó nha, anh anh em em ngọt xớt, nói không có dính líu gì thì ai mà tin." - Huyết Linh dè bĩu.
Bị nàng nói trúng tim đen, tôi không chối nữa mà quyết định sẽ đánh bài chuồn.
"Các em ngồi đây chơi nhé, anh cần phải đi gặp công chúa để chuẩn bị ít vật phẩm, hẹn gặp lại các em vào vòng 3, nhớ đến cổ vũ cho anh nhé."
Tôi liền mặc áo choàng tàng hình vào rồi đi ra khỏi khách sạn, tiến thẳng về tòa lầu tháp của Kim Nguyệt.
Như mọi lần tôi dễ dàng qua mặt bọn lính canh gác, đi vào bên trong toàn tháp mà không bị ai phát hiện.
Kim Nguyệt đang ngồi trên bàn, trong căn phòng chất rất nhiều những chiếc rương gỗ.
Tôi nhẹ nhàng đi lại gần nàng, cố gắng không gây ra tiếng động, dùng hai tay bịt mắt nàng lại.
"Đoán xem ta là ai nào?" - Tôi cố gắng chuyển đổi âm thanh giọng nói của mình nghe thật xa lạ, kỳ dị.
"Là Máu Xấu sao? Anh nhờ em mua nhiều máu như vậy để làm gì thế?" - Kim Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
"Sao nàng có thể ngay lập tức biết là ta vậy?" - Tôi vui vẻ hỏi, vì Kim Nguyệt có thể nhận ra tôi ngay lập tức. Theo cuốn sách Làm Sao Để Biết Nàng Yêu Ngươi thì nếu đối phương nhận ra mình ngay lập tức thì nghĩa là nàng rất yêu mình.
"Tại vì phòng của em nếu có người khác đi vào thì sẽ có một ma trận kích hoạt, tấn công kẻ xâm phạm. Chỉ một mình anh có huy hiệu Hiệp Sĩ Ánh Trăng nên mới không bị tấn công." - Kim Nguyệt nhàn nhạt giải thích.
"Là như vậy sao? Không giống trong sách nói chút nào." - Tôi chán nản thở dài.
"Anh có thể tìm Ngân Nguyệt để chơi trò này có lẽ nàng sẽ rất thích."
"Giờ thì trả lời em đi, anh cần nhiều máu tươi như vậy để làm gì? Không lẽ anh định đi dìm chết một tòa thành hay thị trấn nào hả?" - Kim Nguyệt chất vấn.
"Hai ngày nữa anh sẽ tham gia cuộc thi Tân Tú Tranh Tài, em cũng đến xem để cổ vũ cho anh nhé."
"Anh tham gia cuộc thi đó làm gì vậy? Em nhớ anh đâu phải là người thích nổi tiếng." - Kim Nguyệt thắc mắc.
"Phần thưởng cho chức quán quân là một bảo vật rất thú vị anh muốn lấy được nó." - Tôi bịa ra một lý do, không thể nói cho nàng biết là tôi định đi ăn trộm bảo vật của Hoàng Kim học viện được.
"Ừm... Được rồi em sẽ tới để cổ vũ cho anh."
"Vậy anh có việc cần phải đi, hẹn gặp lại em sau." - Tôi bỏ hết những rương gỗ chứa các lọ máu vào không gian.
"Khoan đã! Anh vừa mới tới lại muốn đi liền sao, ít nhất cũng phải ở lại với em một hôm chứ." - Kim Nguyệt tức giận nói.
"Xin lỗi... Để em đấm lưng cho em nhé." - Tôi tỏ ra hối lỗi, liền bắt đầu nhẹ nhàng bóp vai cho Kim Nguyệt.
Cô nàng vui vẻ hưởng thụ, vừa lấy ra một tấm thẻ màu vàng áp lên trán.
Đôi mi thanh tú của Kim Nguyệt nhíu chặt khi đọc thông tin trong tấm thẻ.
"Chuyện gì khiến nàng phiền lòng vậy?" - Tôi ân cần hỏi.
"Thành Mây Trời báo tin trong thành xuất hiện dịch bệnh vô cùng kỳ lạ, khiến cho người dân trong thành trở nên điên loạn, khát máu, biến thành quái vật."
"Họ yêu cầu viện trợ từ kinh thành." - Kim Nguyệt nặng nề nói, khuôn mặt nàng trở nên xám xịt, có lẽ những hình ảnh trong tấm thẻ rất thê lương tang tóc.
"Có khi nào là do Dị Hình gây ra không?" - Tôi chợt nhớ tới lũ quái vật là những con vi khuẩn khổng lồ, Dị Hình là loài có thể chiếm hữu thân xác các loài khác, biến họ thành quái vật.
"Thành chủ thành Mây Trời không xác định được lý do dịch bệnh, một tuần sau em sẽ đích thân đi đến đó."
"Anh sẽ đi cùng với em."
Bình thường ma quỷ chúng tôi sẽ không bị bệnh, cho dù có bị thì cũng chỉ cần uống một hai lọ nước thuốc là khỏi, chỉ những dịch bệnh gây ra bởi các lời nguyền hoặc sinh vật bí ẩn thì mới đáng sợ.
"Chàng không sợ bị nhiễm bệnh sao?" - Kim Nguyệt lo lắng hỏi.
"Vì nàng ta có thể xuống núi đao biển lửa, một dịch bệnh thì có là gì mà phải sợ." - Tôi tràn ngập tự tin nói.
"Miệng lưỡi chàng thật là ngọt đấy, thảo nào lừa gạt được tình cảm của ba chị em thiếp." - Kim Nguyệt nhàn nhạt nói, không rõ nàng đang nghĩ gì.
"Sao nàng lại biết..." - Tôi hơi giật mình khi nghe Kim Nguyệt nói, cô nàng này đã tiến hóa thành Bậc 5, nếu nàng đánh ghen thì tôi cũng chỉ biết ôm đầu chịu trận chứ không đánh lại nàng được.
"Hừ... Muốn người khác không biết thì trừ khi mình không làm, chàng vừa rời khỏi đây liền tới chỗ cô ta, lại còn ở lại trong đó suốt hai tháng, làm ta tưởng cô ta giết chàng luôn rồi." - Kim Nguyệt hừ lạnh.
"Nói đi, chàng làm gì mà ở lại đó suốt hai tháng, và tại sao Huyết Nguyệt không giết chàng, cô ta là một Ác Quỷ khát máu, bình thường thì chàng đột nhập vào phòng của cô ta thì chắc chắn phải bị cô ta giết chết mới đúng."
"Nàng không nên nói xấu chị gái mình như vậy, thực ra Huyết Nguyệt rất dịu dàng tốt bụng."
"Thiếp đã nhắc nhở chàng rồi, cô ta không phải chị gái của thiếp, mà là một Ác Quỷ từ thế giới khác."
"Cái bể tắm của cô ta toàn là máu tươi của các thiếu nữ, vậy mà chàng còn nói cô ta dịu dàng tốt bụng." - Kim Nguyệt tỏ ra giận dỗi.
"Thực ra Huyết Nguyệt là chị gái của ta." - Tôi quyết định sẽ kể cho Kim Nguyệt nghe sự thật.
"Chị gái?" - Kim Nguyệt sửng sốt.
"Đúng vậy, mục đích Huyết Nguyệt tới thế giới này là để chăm sóc cho ta, ta thực ra là một Hỗn Nguyên Ác Quỷ, Huyết Nguyệt chăm sóc cho ta để ta trở thành một con quỷ tốt." - Tôi cực kỳ nghiêm túc nói.
"Phì...Chàng có thể bịa ra lý do nào dễ tin hơn không, gì mà Hỗn Nguyên Ác Quỷ cơ chứ, chàng chỉ là một con Quỷ Máu háo sắc ngốc nghếch thôi, các Hỗn Nguyên Ác Quỷ ai ai cũng lạnh lùng tàn nhẫn, toàn thân tỏa ra sát khí, ác niệm che kín trời cao, còn chàng thì chẳng có điểm gì giống bọn họ cả." - Kim Nguyệt phì cười, nàng hoàn toàn không tin những điều tôi nói.
Tôi đang định phân trần thì bị đôi môi ngọt ngào của Kim Nguyệt ngăn lại.
Hơi thở thơm ngát của nàng lùa vào miệng, tôi tham lam mút lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng.
Hơi thở của nàng dần trở nên nóng bỏng, tôi say mê ôm hôn nàng, bàn tay như móng vuốt sói, nhẹ nhàng luồn qua cổ áo, vuốt ve cặp nhũ hoa no tròn, bàn tay tôi không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, truyền năng lượng sống lên làn da mềm mại của nàng.
"Ưm...ưm..." - Kim Nguyệt rên rỉ nho nhỏ trong miệng.
Đến khi Kim Nguyệt tình mê ý loạn, tôi liền bế nàng lên giường, cùng nàng triền miên không dứt suốt nhiều giờ.
Chúng tôi lựa cửa tiệm lớn nhất trong thành, không gian bên trong tiệm vô cùng hào nhoáng, sàn nhà được dát vàng, những giá treo quần áo cũng được làm từ kim loại có màu sắc rực rỡ.
Những bộ váy áo nhiều màu sắc được dệt từ những loại tơ nhện quý giá, từ những bộ áo ngắn gợi cảm để lộ bộ ngực trần kết hợp với váy ngắn tôn lên vẻ đẹp của đôi chân dài miên man, đến những bộ váy dài đoan trang hiền thục kín đáo nhưng lại có thiết kế bó sát tôn lên những đường cong nóng bỏng.
Những bộ quần áo có màu sắc u tối ma mị, hay những bộ có màu sắc tươi sáng trẻ trung. Tất cả chúng đều có trong cửa hàng này, bộ quần áo nào cũng đang tỏa ra hào quang rực rỡ, chỉ cần liếc sơ qua cũng khiến các cô gái muốn vung tiền ra mua.
"Các em cứ chọn những bộ đồ các em thích, giá tiền không quan trọng, anh sẽ mua tặng các em." - Tôi tỏ ra hào phóng nói với các nàng.
"Như vậy không tốt đâu, bọn em có tiền mà." - Ban Mai nhẹ nhàng từ chối.
"Ngươi cuối cùng cũng chịu tặng quà cho em gái của mình sao? Ta sẽ chỉ mua vài chục bộ thôi. Hì Hì." - Huyết Linh vui vẻ nói, nàng liền đi vào và bắt đầu lựa những bộ quần áo nàng thích.
Tĩnh Lặng nhìn ngắm những bộ váy màu xanh lá, chúng được thêu những hoạ tiết lá cây hoa cỏ, tràn ngập khí tức sự sống và thiên nhiên tươi đẹp. Nhưng nàng chỉ say mê nhìn chúng mà không dám chọn mua.
"Cô lấy cho tôi bộ này, bộ này, cả bộ kia nữa, lấy hết cho tôi những bộ kia luôn." - Tôi nói với một nữ nhân viên đang ở gần.
"Anh đừng mua nhiều như vậy em không mặc hết đâu." - Tĩnh Lặng xua xua tay muốn ngăn cản tôi.
Nhưng tôi phớt lờ lời từ chối của nàng, dùng tay ra hiệu cho nữ nhân viên tiếp tục lấy những bộ quần áo xuống.
Sau nửa tiếng Ban Mai và Huyết Linh cũng đã lựa chọn quần áo xong.
Ban Mai chỉ lựa hơn 10 bộ, còn Huyết Linh thì ôm một chồng quần áo còn cao hơn đầu của nàng đi ra.
Tôi tiến về bàn thanh toán.
"Của ngài hết 1000 đá 6." - Nữ chủ quán nhẹ nhàng nói.
"Nhiều như vậy?" - Tôi hơi bất ngờ khi biết giá tiền, chúng tương đương với 200 viên kết tinh năng lượng cấp cao.
"Tôi có thể trả bằng kết tinh chứ?"
"Có thể." - Nữ chủ quán trả lời.
Tôi đổ một đống lớn kết tinh lên bàn, 100 viên kết tinh cấp cao và 1000 viên kết tinh cấp trung.
Từ ngày Rắn Nhỏ rời đi, số kết tinh năng lượng của tôi càng ngày càng nhiều, nhưng bây giờ tôi dùng gần như tất cả để mua quần áo tặng mấy cô gái.
Họ đang trong phòng thay đồ, tôi ngồi đợi họ hơn 30 phút.
Người đầu tiên xuất hiện là Huyết Linh, nàng mặc một bộ váy ngắn màu đỏ hồng rất dễ thương, trông nàng như một đóa hoa tươi thắm đang hé nở.
Tôi nhìn nàng say sưa không rời, cô em gái của tôi sau gần hai trăm năm đã biến thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
"Trông đẹp ta không? Ngươi thích ta chứ?" - Huyết Linh đột ngột lên tiếng hỏi khi thấy tôi nhìn nàng.
Tôi theo bản năng gật gật đầu.
"Yêu...Ta nhưng là em gái của ngươi đó, ngươi vậy mà lại thích em gái của mình, thật là đủ biến thái." - Huyết Linh bĩu môi nói.
"Không hiểu sao trước kia ta lại thích ngươi được, đã vậy lại còn nhận ngươi làm anh trai." - Huyết Linh tỏ ra khinh bỉ.
"Rõ ràng là nàng hỏi mình có thích nàng hay không, nếu trả lời là không chắc chắn nàng sẽ giận, trả lời là có thì bị nàng chửi là đồ biến thái."
"Phụ nữ thật là khó hiểu."
Đúng lúc này thì Ban Mai và Tĩnh Lặng cũng đã thay quần áo xong. Họ mặc hai bộ váy dài màu trắng và xanh nhạt, trông rất xinh đẹp và duyên dáng.
Tiếp theo tôi dẫn họ đến một nhà hàng rất nổi tiếng trong thành, đặt một phòng riêng đặc biệt, căn phòng được thiết kế sang trọng với bàn ghế được làm từ ngọc quý.
Ban Mai gọi một tách Bạch Quả, được làm từ một loại trái cây màu trắng có mùi thơm nhẹ vị ngọt dịu.
Tĩnh Lặng gọi một ly trà có màu xanh biếc chồng rất đẹp mắt.
Còn tôi và Huyết Linh mỗi người gọi một ly rượu máu.
"Anh đã chuẩn bị gì cho cuộc thi sắp tới chưa? Các đối thủ đều rất mạnh, anh nhất định phải thật cẩn thận." - Ban Mai quan tâm hỏi.
"Anh có ba món bảo vật rất lợi hại, có lẽ ngày mai anh sẽ dễ dàng dành chiến thắng thôi." - Tôi tươi cười đầy lạc quan trả lời nàng.
"Ngươi không nên khinh thường đối thủ như vậy, những tên đó không thiếu bảo vật đâu, đặc biệt là hai tên top 1 và 2, ta thấy tên nào cũng có vài món bảo vật." - Huyết Linh lo lắng nhắc nhở tôi.
"Em đừng lo thực ra anh rất mạnh đấy, anh từng giết chết vài sinh vật Bậc 5 rồi." - Tôi nói với giọng tràn ngập sự tự hào.
Cả ba cô gái trợn tròn mắt nhìn tôi một lúc.
"Hừ...Giờ ta mới biết ngươi còn có tật xấu là thích chém gió nữa đấy." - Huyết Linh bĩu môi.
"Không nhà anh cũng có khiếu hài hước luôn đó." - Tĩnh Lặng phì cười.
Ban Mai cũng tỏ ra không tin tưởng tôi nói.
"Anh nói thật mà, anh rất mạnh đó, ba ngày nữa các em sẽ được xem sức mạnh thực sự của anh." - Tôi cố gắng giải thích nhưng họ có vẻ vẫn không tin.
Cả bốn chúng tôi vui vẻ nói chuyện suốt vài giờ.
Bỗng chiếc huy chương hiệp sĩ ánh trăng của tôi rung lên trong không gian di động, tôi liền lấy nó ra ngoài, chiếc huy chương tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng dễ nghe của Kim Nguyệt vang lên.
"Những việc anh nhờ em đã chuẩn bị xong rồi, anh mau đến chỗ của em đi."
Ba cô gái liền nhìn tôi bằng ánh mắt quỷ dị.
"Chà...chà...Anh trai thân yêu thật là đào hoa đó nha, trời chưa tối đã có bạn gái mời đi hẹn hò rồi." - Huyết Linh mỉm cười nói, nhưng tôi có thể cảm nhận được nàng đang tức giận.
"Mọi người đừng hiểu lầm, anh là hiệp sĩ riêng của công chúa Kim Nguyệt, anh chỉ nhờ nàng ta mua giùm một ít vật phẩm để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới mà thôi." - Tôi luống cuống giải thích.
"Cách nói chuyện của nàng ta với ngươi cực kỳ thân mật đó nha, anh anh em em ngọt xớt, nói không có dính líu gì thì ai mà tin." - Huyết Linh dè bĩu.
Bị nàng nói trúng tim đen, tôi không chối nữa mà quyết định sẽ đánh bài chuồn.
"Các em ngồi đây chơi nhé, anh cần phải đi gặp công chúa để chuẩn bị ít vật phẩm, hẹn gặp lại các em vào vòng 3, nhớ đến cổ vũ cho anh nhé."
Tôi liền mặc áo choàng tàng hình vào rồi đi ra khỏi khách sạn, tiến thẳng về tòa lầu tháp của Kim Nguyệt.
Như mọi lần tôi dễ dàng qua mặt bọn lính canh gác, đi vào bên trong toàn tháp mà không bị ai phát hiện.
Kim Nguyệt đang ngồi trên bàn, trong căn phòng chất rất nhiều những chiếc rương gỗ.
Tôi nhẹ nhàng đi lại gần nàng, cố gắng không gây ra tiếng động, dùng hai tay bịt mắt nàng lại.
"Đoán xem ta là ai nào?" - Tôi cố gắng chuyển đổi âm thanh giọng nói của mình nghe thật xa lạ, kỳ dị.
"Là Máu Xấu sao? Anh nhờ em mua nhiều máu như vậy để làm gì thế?" - Kim Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
"Sao nàng có thể ngay lập tức biết là ta vậy?" - Tôi vui vẻ hỏi, vì Kim Nguyệt có thể nhận ra tôi ngay lập tức. Theo cuốn sách Làm Sao Để Biết Nàng Yêu Ngươi thì nếu đối phương nhận ra mình ngay lập tức thì nghĩa là nàng rất yêu mình.
"Tại vì phòng của em nếu có người khác đi vào thì sẽ có một ma trận kích hoạt, tấn công kẻ xâm phạm. Chỉ một mình anh có huy hiệu Hiệp Sĩ Ánh Trăng nên mới không bị tấn công." - Kim Nguyệt nhàn nhạt giải thích.
"Là như vậy sao? Không giống trong sách nói chút nào." - Tôi chán nản thở dài.
"Anh có thể tìm Ngân Nguyệt để chơi trò này có lẽ nàng sẽ rất thích."
"Giờ thì trả lời em đi, anh cần nhiều máu tươi như vậy để làm gì? Không lẽ anh định đi dìm chết một tòa thành hay thị trấn nào hả?" - Kim Nguyệt chất vấn.
"Hai ngày nữa anh sẽ tham gia cuộc thi Tân Tú Tranh Tài, em cũng đến xem để cổ vũ cho anh nhé."
"Anh tham gia cuộc thi đó làm gì vậy? Em nhớ anh đâu phải là người thích nổi tiếng." - Kim Nguyệt thắc mắc.
"Phần thưởng cho chức quán quân là một bảo vật rất thú vị anh muốn lấy được nó." - Tôi bịa ra một lý do, không thể nói cho nàng biết là tôi định đi ăn trộm bảo vật của Hoàng Kim học viện được.
"Ừm... Được rồi em sẽ tới để cổ vũ cho anh."
"Vậy anh có việc cần phải đi, hẹn gặp lại em sau." - Tôi bỏ hết những rương gỗ chứa các lọ máu vào không gian.
"Khoan đã! Anh vừa mới tới lại muốn đi liền sao, ít nhất cũng phải ở lại với em một hôm chứ." - Kim Nguyệt tức giận nói.
"Xin lỗi... Để em đấm lưng cho em nhé." - Tôi tỏ ra hối lỗi, liền bắt đầu nhẹ nhàng bóp vai cho Kim Nguyệt.
Cô nàng vui vẻ hưởng thụ, vừa lấy ra một tấm thẻ màu vàng áp lên trán.
Đôi mi thanh tú của Kim Nguyệt nhíu chặt khi đọc thông tin trong tấm thẻ.
"Chuyện gì khiến nàng phiền lòng vậy?" - Tôi ân cần hỏi.
"Thành Mây Trời báo tin trong thành xuất hiện dịch bệnh vô cùng kỳ lạ, khiến cho người dân trong thành trở nên điên loạn, khát máu, biến thành quái vật."
"Họ yêu cầu viện trợ từ kinh thành." - Kim Nguyệt nặng nề nói, khuôn mặt nàng trở nên xám xịt, có lẽ những hình ảnh trong tấm thẻ rất thê lương tang tóc.
"Có khi nào là do Dị Hình gây ra không?" - Tôi chợt nhớ tới lũ quái vật là những con vi khuẩn khổng lồ, Dị Hình là loài có thể chiếm hữu thân xác các loài khác, biến họ thành quái vật.
"Thành chủ thành Mây Trời không xác định được lý do dịch bệnh, một tuần sau em sẽ đích thân đi đến đó."
"Anh sẽ đi cùng với em."
Bình thường ma quỷ chúng tôi sẽ không bị bệnh, cho dù có bị thì cũng chỉ cần uống một hai lọ nước thuốc là khỏi, chỉ những dịch bệnh gây ra bởi các lời nguyền hoặc sinh vật bí ẩn thì mới đáng sợ.
"Chàng không sợ bị nhiễm bệnh sao?" - Kim Nguyệt lo lắng hỏi.
"Vì nàng ta có thể xuống núi đao biển lửa, một dịch bệnh thì có là gì mà phải sợ." - Tôi tràn ngập tự tin nói.
"Miệng lưỡi chàng thật là ngọt đấy, thảo nào lừa gạt được tình cảm của ba chị em thiếp." - Kim Nguyệt nhàn nhạt nói, không rõ nàng đang nghĩ gì.
"Sao nàng lại biết..." - Tôi hơi giật mình khi nghe Kim Nguyệt nói, cô nàng này đã tiến hóa thành Bậc 5, nếu nàng đánh ghen thì tôi cũng chỉ biết ôm đầu chịu trận chứ không đánh lại nàng được.
"Hừ... Muốn người khác không biết thì trừ khi mình không làm, chàng vừa rời khỏi đây liền tới chỗ cô ta, lại còn ở lại trong đó suốt hai tháng, làm ta tưởng cô ta giết chàng luôn rồi." - Kim Nguyệt hừ lạnh.
"Nói đi, chàng làm gì mà ở lại đó suốt hai tháng, và tại sao Huyết Nguyệt không giết chàng, cô ta là một Ác Quỷ khát máu, bình thường thì chàng đột nhập vào phòng của cô ta thì chắc chắn phải bị cô ta giết chết mới đúng."
"Nàng không nên nói xấu chị gái mình như vậy, thực ra Huyết Nguyệt rất dịu dàng tốt bụng."
"Thiếp đã nhắc nhở chàng rồi, cô ta không phải chị gái của thiếp, mà là một Ác Quỷ từ thế giới khác."
"Cái bể tắm của cô ta toàn là máu tươi của các thiếu nữ, vậy mà chàng còn nói cô ta dịu dàng tốt bụng." - Kim Nguyệt tỏ ra giận dỗi.
"Thực ra Huyết Nguyệt là chị gái của ta." - Tôi quyết định sẽ kể cho Kim Nguyệt nghe sự thật.
"Chị gái?" - Kim Nguyệt sửng sốt.
"Đúng vậy, mục đích Huyết Nguyệt tới thế giới này là để chăm sóc cho ta, ta thực ra là một Hỗn Nguyên Ác Quỷ, Huyết Nguyệt chăm sóc cho ta để ta trở thành một con quỷ tốt." - Tôi cực kỳ nghiêm túc nói.
"Phì...Chàng có thể bịa ra lý do nào dễ tin hơn không, gì mà Hỗn Nguyên Ác Quỷ cơ chứ, chàng chỉ là một con Quỷ Máu háo sắc ngốc nghếch thôi, các Hỗn Nguyên Ác Quỷ ai ai cũng lạnh lùng tàn nhẫn, toàn thân tỏa ra sát khí, ác niệm che kín trời cao, còn chàng thì chẳng có điểm gì giống bọn họ cả." - Kim Nguyệt phì cười, nàng hoàn toàn không tin những điều tôi nói.
Tôi đang định phân trần thì bị đôi môi ngọt ngào của Kim Nguyệt ngăn lại.
Hơi thở thơm ngát của nàng lùa vào miệng, tôi tham lam mút lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng.
Hơi thở của nàng dần trở nên nóng bỏng, tôi say mê ôm hôn nàng, bàn tay như móng vuốt sói, nhẹ nhàng luồn qua cổ áo, vuốt ve cặp nhũ hoa no tròn, bàn tay tôi không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, truyền năng lượng sống lên làn da mềm mại của nàng.
"Ưm...ưm..." - Kim Nguyệt rên rỉ nho nhỏ trong miệng.
Đến khi Kim Nguyệt tình mê ý loạn, tôi liền bế nàng lên giường, cùng nàng triền miên không dứt suốt nhiều giờ.