Ma Thần Máu
Chương 232 : Cưỡng hôn Quỳnh Dao
Ngày đăng: 01:30 27/06/20
"Tà Huyết ca ca thật là giỏi, muội biết huynh có thể dễ dàng giết chết con thú này mà." - Quỳnh Dao ôm chầm lấy tôi, nét mặt vui vẻ tươi cười.
Nhìn gương mặt xinh đẹp và thân thể mềm mại trong ngực, tôi không kiềm lòng được mà ôm lấy nàng thật chặt.
"Tà Huyết ca ca, muội rất thích huynh." - Quỳnh Dao khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly nhìn tôi.
"Ta cũng rất thích nàng."
Tà Huyết liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của Quỳnh Dao.
"Ô...ô...thả muội ra, muội không muốn..." - Quỳnh Dao cố gắng giãy giụa, nhưng bị Tà Huyết giữ chặt.
Những múi môi của nàng bị hắn ngậm chặt, hắn giống như muốn nuốt chửng luôn đôi môi của nàng.
"Quả nhiên là một tên háo sắc!" - Quỳnh Dao chỉ định quyến rũ Tà Huyết một chút, để hắn không để ý đến hành động lúc nãy của nàng. Nhưng không ngờ lại bị hắn cưỡng hôn.
Giờ nàng đang suy tính xem có nên hạ độc hắn luôn bây giờ hay không, giết chết hắn thì nàng có thể lấy được bảo vật của hắn. Nhưng nàng lại sợ chất độc của nàng không đủ để giết hắn ta. Tà Huyết còn mạnh hơn Kim Ngưu, nếu bị hắn truy sát e rằng nàng sẽ chạy không thoát.
Vậy là Quỳnh Dao đành phải thu hồi sát niệm, để mặc cho Tà Huyết thưởng thức đôi môi dịu ngọt của nàng.
Chiếc lưỡi của Tà Huyết khẽ luồn vào trong miệng Quỳnh Dao, quấn lấy đầu lưỡi của nàng.
Quỳnh Dao hơi cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ vài giây sau nàng cảm nhận được một mùi thơm dịu ngọt từ đầu lưỡi Tà Huyết. Khiến nàng không tự chủ được mà ngậm lấy lưỡi của hắn, cùng hắn dây dưa không dứt.
Nàng cảm thấy cơ thể nóng rực, ý chí dần trở nên mơ hồ, chỉ đến khi Tà Huyết cởi áo của nàng, dùng tay hắn xoa nắn hai quả tuyết lê thì nàng mới giật mình tỉnh lại.
"Không được, mình còn rất nhiều việc phải làm, mình phải trở nên mạnh hơn, phải trả thù." - Quỳnh Dao cố gắng xua tan đi dục vọng đang xâm chiếm tâm trí.
Nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi của Tà Huyết, ép hắn buông nàng ra.
"Ô...Tà Huyết ca ca thật là xấu, huynh khinh bạc muội...sau này làm sao lấy chồng được nữa..." - Quỳnh Dao lấy tay che ngực, cổ áo của nàng bị Tà Huyết cởi ra, để lộ cặp tuyết lê trắng như tuyết. Nàng khóc lóc nức nở, giống như một thiếu nữ vừa bị cướp mất nụ hôn đầu đời.
"Nàng đừng khóc, là ta sai, mọi chuyện đều là lỗi của ta. Nhưng thực sự nàng quá quyến rũ, ta không kiềm chế được." - Tôi ôm Quỳnh Dao vào lòng vỗ về dỗ dành nàng, cố tìm một lý do để biện minh.
"Huynh chỉ viện cớ thôi...huynh cướp đi nụ hôn của muội...huynh phải đền cho muội...ô...ô..." - Quỳnh Dao mè nheo, hai nắm đấm nhỏ liên tục đánh vào ngực tôi.
"Nàng muốn ta đền cho nàng như thế nào?" - Tôi nhẹ giọng hỏi, đúng là vừa nãy tôi vừa hơi quá đáng thật.
"Muội muốn con thú kia!" - Quỳnh Dao đôi mắt khẽ đảo, hai mắt lóe lên vẻ tinh ranh, nàng chỉ tay vào xác con Rùa đòi hỏi.
"Được, để ta đi lấy tim của nó cho muội." - Tôi liền đáp ứng, chúng tôi đến đây săn Hung Thú là để cho Quỳnh Dao lấy nguyên liệu chế tạo đan dược.
"Không ngờ tên ngốc này dễ dàng đồng ý như vậy, hắn đang giả ngốc hay ngốc thật nhỉ?" - Quỳnh Dao thầm nghĩ trong đầu.
Ở Linh Ma Giới xác của một con Hung Thú hay Yêu Thú Độ Kiếp kỳ có giá trị vô cùng to lớn. Bởi vì muốn giết chết chúng vô cùng khó khăn, phải có vài vị Độ Kiếp kỳ lão tổ kết thành đội ngũ xâm nhập sâu vào lãnh địa Hung Thú mới có thể săn giết chúng. Nhưng lũ Yêu Vương, Thú Vương vô cùng giảo hoạt, chúng cũng có thể lập thành đội ngũ, săn giết ngược lại chúng tu sĩ. Nên bình thường chẳng có ai đủ dũng cảm và thực lực để đi săn Hung Thú Độ Kiếp kỳ cả, vậy nên giá trị cái xác của một con Hung Thú Độ Kiếp kỳ to lớn kinh người, có thể bán được cả một núi linh thạch.
"Không, muội muốn toàn bộ con thú này, muội muốn cái mai, vảy giáp, cặp sừng, mấy cái chân, răng và ma tinh của nó." - Quỳnh Dao khẽ đảo đôi mắt, nếu Tà Huyết đã ngốc như vậy thì nàng liền tham lam một lần, một lời liền muốn tất cả những bộ phận có giá trị trên người con thú.
"Hử? Nàng cần những thứ đó làm gì, chúng đâu có dùng để luyện chế đan dược được?" - Tôi thắc mắc hỏi.
Các sinh vật ở thế giới này dường như rất thích sưu tập vật liệu trên người Yêu Thú, Hung Thú. Ở Thế Giới Máu thì mấy tài liệu này khi mức tiến hóa còn thấp thì các loài Ma Quỷ lợi dụng chúng để chế tạo vũ khí, chống lại côn trùng. Nhưng khi đã tiến hóa tới Hạch Tâm Kỳ thì bên trong cơ thể ma quỷ đều sẽ ngưng tụ ra bảo vật, sẽ không cần đến mấy món vũ khí thô sơ kia nữa.
"Muội cần chúng để luyện khí, mấy món ma bảo của muội trong lúc đánh nhau với Kim Ngưu bị hắn phá hủy hết rồi, muội muốn dùng mấy thứ này để luyện một cặp phi kiếm, một tấm khiên và một bộ áo giáp." - Quỳnh Dao cảm thấy Tà Huyết không muốn cho nàng nên mới hỏi như vậy, nàng liền tìm ra một cái cớ thích hợp để hắn không từ chối được.
"Nàng có thể đem những thứ này chế tạo thành vũ khí sao? Nàng giỏi thật đó, để ta giúp nàng tháo dỡ chúng." - Tôi tấm tắc khen ngợi.
Sau đó tôi đi lại gần xác của con thú, áp tay lên ngươi nó, bắt đầu sử dụng kỹ năng máu hút cạn máu của nó, khiến xác con thú khô quắt lại, rồi dễ dàng tháo rời từng bộ phận trên người nó.
Quỳnh Dao vô cùng bất ngờ khi thấy Tà Huyết có thể dễ dàng tách rời từng bộ phận trên người Hung Thú như vậy, phải biết là cơ thể Hung Thú rất cứng rắn, cho dù sử dụng cực phẩm phi kiếm cắt chém thì cũng mất rất nhiều thời gian và công sức.
"Huynh thật là giỏi!" - Quỳnh Dao đợi tôi xử lý thi thể con Rùa xong liền ôm lấy tôi, tặng tôi một nụ hôn khích lệ lên má.
Sau đó Quỳnh Dao liền thu đống tài liệu vào bên trong túi trữ vật. Nàng lấy ra một tấm thẻ ngọc, truyền năng lượng vào phóng thích hình ảnh bên trong.
"Bây giờ muội cần U Long Thảo, loại cỏ này chỉ mọc ở nơi có nhiều âm khí, có lẽ chúng ta phải đi tới lãnh địa của U Linh Long." - Quỳnh Dao chỉ tay vào một vùng đất bị tô màu đen kịt, có ký hiệu hình đầu lâu trên bản đồ.
"U Minh Ma Vực
Quanh năm tăm tối
Quỷ Hồn gào thét
Hung Thú gầm vang."
"Ừm, ta có chút vấn đề." - Tôi nhíu mày khi đọc chú thích bên dưới bản đồ.
"Sao vậy? Huynh sợ ma sao?" - Quỳnh Dao cười khúc khích trêu chọc.
"Không, ta không sợ ma, chỉ là vũ khí của ta không tấn công các sinh vật dạng linh thể được." - Tôi liền giải thích.
"Hì hì, muội chỉ đùa thôi, nhưng tại sao huynh lại không tấn công Quỷ Hồn được vậy?" - Quỳnh Dao hiếu kỳ hỏi, rõ ràng nàng thấy vũ khí của Tà Huyết rất mạnh, ngọn giáo kia có thể dễ dàng giết chết Độ Kiếp kỳ Hung Thú chỉ với một kích, không có lý do gì mà lại không giết chết lũ Quỷ Hồn được.
"Tại vì mấy thanh kiếm của ta chủ yếu gây ra sát thương vật lý dạng cắt chém, khi tấn công Quỷ Hồn thì sẽ đánh xuyên qua chúng, không gây ra được vết thương." - Tôi liền lấy ba thanh kiếm của mình ra cho Quỳnh Dao xem.
Quỳnh Dao thử cầm Cốt Huyết Kiếm lên xem xét.
"Thanh kiếm này nặng thật đó, thảo nào muội chỉ thấy huynh cầm nó chiến đấu mà không dùng thần niệm điều khiển." - Quỳnh Dao tấm tắc kỳ lạ, nàng chưa bao giờ thấy ma bảo nào như thế này.
Nàng thử truyền ma khí vào bên trong. Những đường rãnh năng lượng trên thân kiếm phát sáng, tỏa ra năng lượng đen tuyền u tối.
Quỳnh Dao thử dùng Ngự Kiếm Thuật để điều khiển thanh kiếm bay lên, nhưng nó chỉ lắc lư nhè nhẹ chứ không thể bay lên như phi kiếm của nàng được.
"Huynh không khắc trận văn lên thanh kiếm này sao? Không có trận pháp phi hành thì làm sao huynh điều khiển nó được." - Sau hồi lâu xem xét, nàng chợt nhận ra trên thanh kiếm này không hề có pháp trận nào được khắc lên.
"Trận văn là cái gì? Đây là bảo vật ngưng tụ bên trong thân thể Hắc Cốt Quỷ, rất cứng rắn và nặng, những món bảo vật này không cần khắc ma trận lên đâu." - Tôi lắc lắc đầu, ở Thế Giới Máu chỉ những vũ khí do Luyện Kim Thuật Sĩ chế tạo từ kim loại mới cần khắc rãnh truyền dẫn năng lượng, còn bảo vật do sinh vật thai nghén mà thành, sinh ra liền có sẵn khả năng truyền dẫn năng lượng.
"Huynh thật là ngốc, làm gì có ma bảo nào lại không cần khắc trận văn cơ chứ, để khi nào về thành thị muội sẽ giúp huynh vẽ trận văn lên vũ khí." - Quỳnh Dao mỉm cười trả lại mấy thanh kiếm cho tôi.
"Huynh cho muội mượn cây thương lúc nãy được không? Muội muốn quan sát nó." - Quỳnh Dao cầm lấy tay tôi năn nỉ.
"Của nàng đây." - Tôi lấy Thương Tần ra đưa cho nàng xem xét.
"Trông nó bình thường vậy nhỉ?" - Quỳnh Dao vuốt ve ngọn giáo, ngọn thương này nhẹ như gỗ, nhưng lại cứng rắn như kim loại, nhìn nó khá giống một khúc xương được mài dũa, nhưng bề mặt lại giống như làm bằng đá.
Nàng thử truyền ma khí vào bên trong Thương Tần, nhưng ngọn giáo không phản ứng, nó chỉ lóe ánh sáng tím nhạt rồi trở lại như cũ.
"Thực sự cây thương này là thứ vừa giết chết con Hung Thú sao? Mình tưởng nó phải là một món cực phẩm ma bảo chứ." - Quỳnh Dao đánh giá, cực kỳ thất vọng khi thấy nó chỉ như một món vũ khí bình thường.
"Làm sao huynh dùng thứ này giết chết con Hung Thú được vậy? Muội thấy nó chỉ là một khúc xương vót nhọn thôi mà." - Cuối cùng Quỳnh Dao không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi.
"À, đó là nhờ kỹ năng duy nhất của Thương Tần, nó có thể phá hủy không gian trong một phạm vi nhất định rồi quay trở về tay của ta." - Tôi nhận lại ngọn giáo, vung vẩy nó trên tay.
"Còn bình thường thì nó quả thật chỉ là một ngọn giáo tầm thường, trừ việc nó rất cứng rắn ra thì không có gì đặc biệt nữa." - Tôi vừa giải thích, vừa đem cất Thương Tần đi.
"Chán thật, mình còn tưởng là siêu cấp pháp bảo, ai ngờ chỉ là một cây thương không có mấy giá trị." - Quỳnh Dao lẩm bẩm, nàng đang có ý định hạ độc Tà Huyết để ăn trộm món pháp bảo kia, nhưng sau khi nghe hắn nói thì nàng dẹp luôn ý định này, để tên này lại và tiếp tục lợi dụng hắn sẽ có ích hơn.
"Nhưng bây giờ chúng ta không đi vào U Minh Ma Vực được, muội có cách nào không?" - Thấy Quỳnh Dao dường như quên mất vấn đề chính nên tôi nhắc lại.
"Có lẽ chúng ta nên quay về Cổ Ma địa vực, muội muốn luyện chế một ít bảo vật." - Quỳnh Dao suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Tốt, để ta đưa nàng về." - Tôi liền đồng ý.
Hai người chúng tôi rời khỏi lãnh địa của Hung Thú, trở về khu vực của Cổ Ma.
Nhìn gương mặt xinh đẹp và thân thể mềm mại trong ngực, tôi không kiềm lòng được mà ôm lấy nàng thật chặt.
"Tà Huyết ca ca, muội rất thích huynh." - Quỳnh Dao khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly nhìn tôi.
"Ta cũng rất thích nàng."
Tà Huyết liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của Quỳnh Dao.
"Ô...ô...thả muội ra, muội không muốn..." - Quỳnh Dao cố gắng giãy giụa, nhưng bị Tà Huyết giữ chặt.
Những múi môi của nàng bị hắn ngậm chặt, hắn giống như muốn nuốt chửng luôn đôi môi của nàng.
"Quả nhiên là một tên háo sắc!" - Quỳnh Dao chỉ định quyến rũ Tà Huyết một chút, để hắn không để ý đến hành động lúc nãy của nàng. Nhưng không ngờ lại bị hắn cưỡng hôn.
Giờ nàng đang suy tính xem có nên hạ độc hắn luôn bây giờ hay không, giết chết hắn thì nàng có thể lấy được bảo vật của hắn. Nhưng nàng lại sợ chất độc của nàng không đủ để giết hắn ta. Tà Huyết còn mạnh hơn Kim Ngưu, nếu bị hắn truy sát e rằng nàng sẽ chạy không thoát.
Vậy là Quỳnh Dao đành phải thu hồi sát niệm, để mặc cho Tà Huyết thưởng thức đôi môi dịu ngọt của nàng.
Chiếc lưỡi của Tà Huyết khẽ luồn vào trong miệng Quỳnh Dao, quấn lấy đầu lưỡi của nàng.
Quỳnh Dao hơi cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ vài giây sau nàng cảm nhận được một mùi thơm dịu ngọt từ đầu lưỡi Tà Huyết. Khiến nàng không tự chủ được mà ngậm lấy lưỡi của hắn, cùng hắn dây dưa không dứt.
Nàng cảm thấy cơ thể nóng rực, ý chí dần trở nên mơ hồ, chỉ đến khi Tà Huyết cởi áo của nàng, dùng tay hắn xoa nắn hai quả tuyết lê thì nàng mới giật mình tỉnh lại.
"Không được, mình còn rất nhiều việc phải làm, mình phải trở nên mạnh hơn, phải trả thù." - Quỳnh Dao cố gắng xua tan đi dục vọng đang xâm chiếm tâm trí.
Nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi của Tà Huyết, ép hắn buông nàng ra.
"Ô...Tà Huyết ca ca thật là xấu, huynh khinh bạc muội...sau này làm sao lấy chồng được nữa..." - Quỳnh Dao lấy tay che ngực, cổ áo của nàng bị Tà Huyết cởi ra, để lộ cặp tuyết lê trắng như tuyết. Nàng khóc lóc nức nở, giống như một thiếu nữ vừa bị cướp mất nụ hôn đầu đời.
"Nàng đừng khóc, là ta sai, mọi chuyện đều là lỗi của ta. Nhưng thực sự nàng quá quyến rũ, ta không kiềm chế được." - Tôi ôm Quỳnh Dao vào lòng vỗ về dỗ dành nàng, cố tìm một lý do để biện minh.
"Huynh chỉ viện cớ thôi...huynh cướp đi nụ hôn của muội...huynh phải đền cho muội...ô...ô..." - Quỳnh Dao mè nheo, hai nắm đấm nhỏ liên tục đánh vào ngực tôi.
"Nàng muốn ta đền cho nàng như thế nào?" - Tôi nhẹ giọng hỏi, đúng là vừa nãy tôi vừa hơi quá đáng thật.
"Muội muốn con thú kia!" - Quỳnh Dao đôi mắt khẽ đảo, hai mắt lóe lên vẻ tinh ranh, nàng chỉ tay vào xác con Rùa đòi hỏi.
"Được, để ta đi lấy tim của nó cho muội." - Tôi liền đáp ứng, chúng tôi đến đây săn Hung Thú là để cho Quỳnh Dao lấy nguyên liệu chế tạo đan dược.
"Không ngờ tên ngốc này dễ dàng đồng ý như vậy, hắn đang giả ngốc hay ngốc thật nhỉ?" - Quỳnh Dao thầm nghĩ trong đầu.
Ở Linh Ma Giới xác của một con Hung Thú hay Yêu Thú Độ Kiếp kỳ có giá trị vô cùng to lớn. Bởi vì muốn giết chết chúng vô cùng khó khăn, phải có vài vị Độ Kiếp kỳ lão tổ kết thành đội ngũ xâm nhập sâu vào lãnh địa Hung Thú mới có thể săn giết chúng. Nhưng lũ Yêu Vương, Thú Vương vô cùng giảo hoạt, chúng cũng có thể lập thành đội ngũ, săn giết ngược lại chúng tu sĩ. Nên bình thường chẳng có ai đủ dũng cảm và thực lực để đi săn Hung Thú Độ Kiếp kỳ cả, vậy nên giá trị cái xác của một con Hung Thú Độ Kiếp kỳ to lớn kinh người, có thể bán được cả một núi linh thạch.
"Không, muội muốn toàn bộ con thú này, muội muốn cái mai, vảy giáp, cặp sừng, mấy cái chân, răng và ma tinh của nó." - Quỳnh Dao khẽ đảo đôi mắt, nếu Tà Huyết đã ngốc như vậy thì nàng liền tham lam một lần, một lời liền muốn tất cả những bộ phận có giá trị trên người con thú.
"Hử? Nàng cần những thứ đó làm gì, chúng đâu có dùng để luyện chế đan dược được?" - Tôi thắc mắc hỏi.
Các sinh vật ở thế giới này dường như rất thích sưu tập vật liệu trên người Yêu Thú, Hung Thú. Ở Thế Giới Máu thì mấy tài liệu này khi mức tiến hóa còn thấp thì các loài Ma Quỷ lợi dụng chúng để chế tạo vũ khí, chống lại côn trùng. Nhưng khi đã tiến hóa tới Hạch Tâm Kỳ thì bên trong cơ thể ma quỷ đều sẽ ngưng tụ ra bảo vật, sẽ không cần đến mấy món vũ khí thô sơ kia nữa.
"Muội cần chúng để luyện khí, mấy món ma bảo của muội trong lúc đánh nhau với Kim Ngưu bị hắn phá hủy hết rồi, muội muốn dùng mấy thứ này để luyện một cặp phi kiếm, một tấm khiên và một bộ áo giáp." - Quỳnh Dao cảm thấy Tà Huyết không muốn cho nàng nên mới hỏi như vậy, nàng liền tìm ra một cái cớ thích hợp để hắn không từ chối được.
"Nàng có thể đem những thứ này chế tạo thành vũ khí sao? Nàng giỏi thật đó, để ta giúp nàng tháo dỡ chúng." - Tôi tấm tắc khen ngợi.
Sau đó tôi đi lại gần xác của con thú, áp tay lên ngươi nó, bắt đầu sử dụng kỹ năng máu hút cạn máu của nó, khiến xác con thú khô quắt lại, rồi dễ dàng tháo rời từng bộ phận trên người nó.
Quỳnh Dao vô cùng bất ngờ khi thấy Tà Huyết có thể dễ dàng tách rời từng bộ phận trên người Hung Thú như vậy, phải biết là cơ thể Hung Thú rất cứng rắn, cho dù sử dụng cực phẩm phi kiếm cắt chém thì cũng mất rất nhiều thời gian và công sức.
"Huynh thật là giỏi!" - Quỳnh Dao đợi tôi xử lý thi thể con Rùa xong liền ôm lấy tôi, tặng tôi một nụ hôn khích lệ lên má.
Sau đó Quỳnh Dao liền thu đống tài liệu vào bên trong túi trữ vật. Nàng lấy ra một tấm thẻ ngọc, truyền năng lượng vào phóng thích hình ảnh bên trong.
"Bây giờ muội cần U Long Thảo, loại cỏ này chỉ mọc ở nơi có nhiều âm khí, có lẽ chúng ta phải đi tới lãnh địa của U Linh Long." - Quỳnh Dao chỉ tay vào một vùng đất bị tô màu đen kịt, có ký hiệu hình đầu lâu trên bản đồ.
"U Minh Ma Vực
Quanh năm tăm tối
Quỷ Hồn gào thét
Hung Thú gầm vang."
"Ừm, ta có chút vấn đề." - Tôi nhíu mày khi đọc chú thích bên dưới bản đồ.
"Sao vậy? Huynh sợ ma sao?" - Quỳnh Dao cười khúc khích trêu chọc.
"Không, ta không sợ ma, chỉ là vũ khí của ta không tấn công các sinh vật dạng linh thể được." - Tôi liền giải thích.
"Hì hì, muội chỉ đùa thôi, nhưng tại sao huynh lại không tấn công Quỷ Hồn được vậy?" - Quỳnh Dao hiếu kỳ hỏi, rõ ràng nàng thấy vũ khí của Tà Huyết rất mạnh, ngọn giáo kia có thể dễ dàng giết chết Độ Kiếp kỳ Hung Thú chỉ với một kích, không có lý do gì mà lại không giết chết lũ Quỷ Hồn được.
"Tại vì mấy thanh kiếm của ta chủ yếu gây ra sát thương vật lý dạng cắt chém, khi tấn công Quỷ Hồn thì sẽ đánh xuyên qua chúng, không gây ra được vết thương." - Tôi liền lấy ba thanh kiếm của mình ra cho Quỳnh Dao xem.
Quỳnh Dao thử cầm Cốt Huyết Kiếm lên xem xét.
"Thanh kiếm này nặng thật đó, thảo nào muội chỉ thấy huynh cầm nó chiến đấu mà không dùng thần niệm điều khiển." - Quỳnh Dao tấm tắc kỳ lạ, nàng chưa bao giờ thấy ma bảo nào như thế này.
Nàng thử truyền ma khí vào bên trong. Những đường rãnh năng lượng trên thân kiếm phát sáng, tỏa ra năng lượng đen tuyền u tối.
Quỳnh Dao thử dùng Ngự Kiếm Thuật để điều khiển thanh kiếm bay lên, nhưng nó chỉ lắc lư nhè nhẹ chứ không thể bay lên như phi kiếm của nàng được.
"Huynh không khắc trận văn lên thanh kiếm này sao? Không có trận pháp phi hành thì làm sao huynh điều khiển nó được." - Sau hồi lâu xem xét, nàng chợt nhận ra trên thanh kiếm này không hề có pháp trận nào được khắc lên.
"Trận văn là cái gì? Đây là bảo vật ngưng tụ bên trong thân thể Hắc Cốt Quỷ, rất cứng rắn và nặng, những món bảo vật này không cần khắc ma trận lên đâu." - Tôi lắc lắc đầu, ở Thế Giới Máu chỉ những vũ khí do Luyện Kim Thuật Sĩ chế tạo từ kim loại mới cần khắc rãnh truyền dẫn năng lượng, còn bảo vật do sinh vật thai nghén mà thành, sinh ra liền có sẵn khả năng truyền dẫn năng lượng.
"Huynh thật là ngốc, làm gì có ma bảo nào lại không cần khắc trận văn cơ chứ, để khi nào về thành thị muội sẽ giúp huynh vẽ trận văn lên vũ khí." - Quỳnh Dao mỉm cười trả lại mấy thanh kiếm cho tôi.
"Huynh cho muội mượn cây thương lúc nãy được không? Muội muốn quan sát nó." - Quỳnh Dao cầm lấy tay tôi năn nỉ.
"Của nàng đây." - Tôi lấy Thương Tần ra đưa cho nàng xem xét.
"Trông nó bình thường vậy nhỉ?" - Quỳnh Dao vuốt ve ngọn giáo, ngọn thương này nhẹ như gỗ, nhưng lại cứng rắn như kim loại, nhìn nó khá giống một khúc xương được mài dũa, nhưng bề mặt lại giống như làm bằng đá.
Nàng thử truyền ma khí vào bên trong Thương Tần, nhưng ngọn giáo không phản ứng, nó chỉ lóe ánh sáng tím nhạt rồi trở lại như cũ.
"Thực sự cây thương này là thứ vừa giết chết con Hung Thú sao? Mình tưởng nó phải là một món cực phẩm ma bảo chứ." - Quỳnh Dao đánh giá, cực kỳ thất vọng khi thấy nó chỉ như một món vũ khí bình thường.
"Làm sao huynh dùng thứ này giết chết con Hung Thú được vậy? Muội thấy nó chỉ là một khúc xương vót nhọn thôi mà." - Cuối cùng Quỳnh Dao không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi.
"À, đó là nhờ kỹ năng duy nhất của Thương Tần, nó có thể phá hủy không gian trong một phạm vi nhất định rồi quay trở về tay của ta." - Tôi nhận lại ngọn giáo, vung vẩy nó trên tay.
"Còn bình thường thì nó quả thật chỉ là một ngọn giáo tầm thường, trừ việc nó rất cứng rắn ra thì không có gì đặc biệt nữa." - Tôi vừa giải thích, vừa đem cất Thương Tần đi.
"Chán thật, mình còn tưởng là siêu cấp pháp bảo, ai ngờ chỉ là một cây thương không có mấy giá trị." - Quỳnh Dao lẩm bẩm, nàng đang có ý định hạ độc Tà Huyết để ăn trộm món pháp bảo kia, nhưng sau khi nghe hắn nói thì nàng dẹp luôn ý định này, để tên này lại và tiếp tục lợi dụng hắn sẽ có ích hơn.
"Nhưng bây giờ chúng ta không đi vào U Minh Ma Vực được, muội có cách nào không?" - Thấy Quỳnh Dao dường như quên mất vấn đề chính nên tôi nhắc lại.
"Có lẽ chúng ta nên quay về Cổ Ma địa vực, muội muốn luyện chế một ít bảo vật." - Quỳnh Dao suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Tốt, để ta đưa nàng về." - Tôi liền đồng ý.
Hai người chúng tôi rời khỏi lãnh địa của Hung Thú, trở về khu vực của Cổ Ma.