Ma Thần Máu
Chương 24 : Cầu hôn
Ngày đăng: 01:26 27/06/20
Tà Huyết mơ mơ màng màng, toàn thân vô lực vì mất máu quá nhiều.
"Mình chưa chết sao?" - Tà Huyết mở mắt ra, nó chỉ nhớ hôm qua ăn một chiêu chí mạng của Độc Giác Trùng, một chiêu đó xuyên thủng cơ thể nó, nếu không cứu chữa kịp thời thì chắc chắn sẽ chết.
"Ái ui..." - Tà Huyết rên rỉ vết thương trước ngực đang hành hạ hắn đau nhói.
Hắn đang nằm trên giường, đầu kê một cái gối mềm làm từ lá cây bọc vải tơ nhện.
“Chị ơi…” Tà Huyết suy yếu gọi chị mình bằng giọng thều thào.
“Em tỉnh rồi sao?” – Âm thanh ngọt ngào, mang theo âu yếm của Hải Lam vang lên.
Trước mặt Tà Huyết là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đối với hắn thì nàng chính là người xinh đẹp nhất thế gian. Nàng có mái tóc màu xanh lam gợn sóng, dưới ánh mặt trời ban mai, mái tóc ấy lấp lánh như mặt biển. Làn da nàng trắng ngần hồng hào, trong suốt như sương mai. Tay chân nàng tuy mảnh mai nhưng đường cong cơ thể ẩn hiện sau lớp váy lụa kia lại vô cùng tuyệt mỹ.
Nàng chăm chú nhìn sắc mặt Tà Huyết , khẽ chau mày lo lắng khi thấy mặt hắn xanh xao tái nhợt, không có một giọt máu.
“Em tỉnh rồi sao. Để chị lấy canh máu cho em uống.”
Do đang bị thương nên Tà Huyết không trả lời nàng được, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Hải Lam múc cho hắn một bát canh máu còn nóng hổi, làn khói nghi ngút mang theo mùi thơm ngào ngạt của món canh hắn yêu thích nhất. Tà Huyết gắng gượng ngồi dậy, nhưng vết thương trên ngực làm hắn đau muốn xé da xé thịt, vừa nhấc người dậy thì lại ngã xuống.
“Để chị đút cho em.”
Hải Lam khẽ đỡ Tà Huyết nằm xuống, dùng một cái gối kê dưới đầu hắn, sau đó lấy chiếc muỗng nhỏ múc một thìa canh đưa lên miệng mình, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ thổi cho nguội, rồi mới đút cho Tà Huyết uống.
Dưới sự chăm sóc ân cần của Hải Lam và kỹ năng Máu Linh Động, vết thương trên ngực Tà Huyết chậm rãi khép lại, đóng vảy rồi hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng bị thương.
"Chị..." - Tà Huyết định nói gì đó, nhưng lại bị Hải Lam ngắt lời.
"Không phải trước khi đi chị dặn em không được liều mạng hay sao? Lần nào cũng bị thương, nếu không phải chị đến kịp thì em đã chết vì mất máu rồi." - Hải Lam nhỏ giọng trách móc, trong lời nói của nàng đầy vẻ quan tâm lo lắng.
Tà Huyết ngẩn ngơ ngắm nhìn Hải Lam, nàng quá mức xinh đẹp, cho dù là khi tức giận mắng nhiếc hắn, thì trên người nàng vẫn toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ, khiến Tà Huyết lạc lõng.
"Em có nghe chị nói gì không vậy?" - Hải Lam nhíu đôi mi xinh đẹp, lớn giọng hỏi.
"Chị, em biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." - Tà Huyết giật mình tỉnh lại, đành phải gật gật đầu nhận sai để nàng hết giận.
"Hừ! Thật là! Em đã một trăm sáu mươi tuổi rồi, đâu có còn là con nít nữa, lần sau nhất định phải cẩn thận, đừng để bị thương nữa." - Hải Lam lắc lắc đầu, tiếp tục răn dạy Tà Huyết.
"Ái ui! Em nhức đầu quá!" - Tà Huyết bởi vì không muốn nghe Hải Lam mắng, liền hét lớn một tiếng, sau đó cắn lưỡi phun ra một ngụm máu. Hắn vẫn thường xuyên dùng chiêu này, lần nào cũng có thể lừa Hải Lam hoảng sợ.
"Tà Huyết! Tà Huyết! Em không sao chứ?" - Đúng như dự liệu của Tà Huyết, Hải Lam lo lắng vô cùng, nàng liền đặt tay lên trán hắn.
Bàn tay nàng khẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, truyền năng lượng vào bên trong cơ thể Tà Huyết giúp hắn ổn định thương thế.
"Tiểu quỷ tinh nghịch! Lại dám lừa chị." - Một lúc sau thì Hải Lam phát hiện ra Tà Huyết trêu chọc nàng, liền dùng tay véo mạnh vào mặt hắn.
Nhưng Tà Huyết không kêu đau như mọi lần, mà chỉ dùng ánh mắt si mê nhìn ngắm nàng.
Thật ra Tà Huyết yêu chị của hắn, không phải đơn thuần là tình chị em, mà là tình yêu nam nữ thật sự.
Tà Huyết dịu dàng nhìn vào mắt nàng, đôi mắt trong như gương, xanh như biển cả, hắn cũng cảm nhận được tình yêu của Hải Lam dành cho hắn, nhưng hắn lại không biết thứ tình cảm đó có giống như tình cảm mà hắn giành cho nàng hay không, hay chỉ là tình thương của chị gái dành cho em trai.
Dù thế nào đi chăng nữa, Tà Huyết vẫn luôn có cái khao khát mãnh liệt là được trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ, che chở cho nàng suốt cuộc đời.
“Em làm sao vậy?” - Hải Lam hơi lo lắng khi thấy sự khác lạ của Tà Huyết.
Nàng cúi người, hơi chồm về phía hắn, chau mày xem xét vết thương của hắn xem nó đã lành hẳn chưa, hay đã bị biến chứng gì đó, mới khiến hắn trở nên như vậy.
Bộ ngực trắng ngần lộ ra qua khe cổ áo. Hành động ngẫu nhiên của nàng khiến máu trong cơ thể Tà Huyết sôi trào, giờ thì hắn chỉ muốn ngay lập tức ôm chầm lấy nàng vào lòng mà âu yếm.
Có lẽ những suy nghĩ đen tối của Tà Huyết không giấu được trong lòng mà đã bộc lộ hết trên khuôn mặt. Khiến mặt hắn đỏ lên như trái chín.
“Em làm sao vậy? Mặt của em đỏ lên kìa, bị thương nội tạng rồi sao?”
Nàng cúi sát người lại gần Tà Huyết, mặt đối mặt nhìn vào mắt nó.
"Ôi thơm quá" - Tà Huyết nghĩ thầm trong đầu, ở cự ly này hắn có thể ngửi thấy mùi thơm quyến rũ đầy mê hoặc của Hải Lam. Hương thơm từ người nàng tỏa ra thơm ngát, vừa ngọt ngào lại có cảm giác thanh lương mát mẻ, giống như mùi thơm của một bông hoa tuyết trên đỉnh núi băng.
Tà Huyết bất ngờ ôm chặt lấy nàng, áp gương mặt mặt của hắn vào người nàng, tham lam hít mùi hương thơm ngát do nàng tỏa ra.
Cuối cùng Tà Huyết cũng đã có thể ôm chầm lấy thân thể mềm mại mà hắn khao khát bấy lâu trong chính vòng tay mình, từ sâu trong trái tim hắn bất giác dâng trào niềm hạnh phúc khó tả.
“Em sao vậy Tà Huyết? Em bị bệnh hả? Người em nóng quá.” - Hải Lam hơi sững sờ trước hành động khác thường của Tà Huyết, vô cùng lo lắng hỏi nó.
"Không, ta không bị bệnh." - Tà Huyết lắc lắc đầu trả lời.
"Vậy là do vết thương tái phát sao? Để chị đi lấy thuốc." - Hải Lam khẽ dùng tay gỡ tay Tà Huyết ra, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của hắn.
"Không! Ta hoàn toàn khỏe mạnh." - Tà Huyết trả lời, hai tay càng càng ôm chặt Hải Lam, không cho nàng cơ hội đẩy hắn ra.
“Hải Lam! Ta yêu nàng. ” – Tà Huyết nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh biếc của Hải Lam, thốt ra câu nói mà hắn vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Hải Lam khựng lại một chút như đang suy nghĩ. Nàng nhìn xoáy vào mắt Tà Huyết với đôi mắt sâu thăm thẳm tựa như đại dương của mình, giống như đang đoán xem Tà Huyết đang bị cái gì mà lại nói như vậy với nàng.
Sau vài giây im lặng, nàng bỗng bật cười.
“Được rồi! Tiểu quỷ nghịch ngợm! Chị cũng yêu em.” - Hải Lam nở nụ cười trả lời, nụ cười của nàng ngọt ngào thánh khiết, rạng rỡ như ánh bình minh, khiến Tà Huyết mê say.
Tim Tà Huyết đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực khi nghe Hải Lam trả lời.
“Nàng nói thật chứ?” - Tà Huyết run run hỏi lại, để chắc chắn là hắn không phải đang mơ.
“Sao lại không? Chị yêu em, chị sẽ luôn yêu em, đứa em trai bé bỏng của chị.” - Vẫn nở nụ cười trên môi, Hải Lam gật đầu xác nhận. Xác nhận nàng chỉ xem Tà Huyết như em trai.
Từ sau khi Huyết Sát chết thì Huyết Băng vẫn luôn tìm cách hồi sinh hắn ta. Tà Huyết cũng chỉ là một sản phẩm thất bại do Huyết Băng tạo ra trong quá trình hồi sinh Huyết Sát.
"Giờ thì em buông chị ra đi, nếu không chị sẽ giận đó." - Một lần nữa Hải Lam tìm cách gỡ tay Tà Huyết ra khỏi người nàng.
Tà Huyết sững người, hắn đã đoán trước được câu trả lời, nhưng nghe nàng xác nhận thì trái tim của hắn vẫn đau nhói.
"Mình chưa chết sao?" - Tà Huyết mở mắt ra, nó chỉ nhớ hôm qua ăn một chiêu chí mạng của Độc Giác Trùng, một chiêu đó xuyên thủng cơ thể nó, nếu không cứu chữa kịp thời thì chắc chắn sẽ chết.
"Ái ui..." - Tà Huyết rên rỉ vết thương trước ngực đang hành hạ hắn đau nhói.
Hắn đang nằm trên giường, đầu kê một cái gối mềm làm từ lá cây bọc vải tơ nhện.
“Chị ơi…” Tà Huyết suy yếu gọi chị mình bằng giọng thều thào.
“Em tỉnh rồi sao?” – Âm thanh ngọt ngào, mang theo âu yếm của Hải Lam vang lên.
Trước mặt Tà Huyết là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đối với hắn thì nàng chính là người xinh đẹp nhất thế gian. Nàng có mái tóc màu xanh lam gợn sóng, dưới ánh mặt trời ban mai, mái tóc ấy lấp lánh như mặt biển. Làn da nàng trắng ngần hồng hào, trong suốt như sương mai. Tay chân nàng tuy mảnh mai nhưng đường cong cơ thể ẩn hiện sau lớp váy lụa kia lại vô cùng tuyệt mỹ.
Nàng chăm chú nhìn sắc mặt Tà Huyết , khẽ chau mày lo lắng khi thấy mặt hắn xanh xao tái nhợt, không có một giọt máu.
“Em tỉnh rồi sao. Để chị lấy canh máu cho em uống.”
Do đang bị thương nên Tà Huyết không trả lời nàng được, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Hải Lam múc cho hắn một bát canh máu còn nóng hổi, làn khói nghi ngút mang theo mùi thơm ngào ngạt của món canh hắn yêu thích nhất. Tà Huyết gắng gượng ngồi dậy, nhưng vết thương trên ngực làm hắn đau muốn xé da xé thịt, vừa nhấc người dậy thì lại ngã xuống.
“Để chị đút cho em.”
Hải Lam khẽ đỡ Tà Huyết nằm xuống, dùng một cái gối kê dưới đầu hắn, sau đó lấy chiếc muỗng nhỏ múc một thìa canh đưa lên miệng mình, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ thổi cho nguội, rồi mới đút cho Tà Huyết uống.
Dưới sự chăm sóc ân cần của Hải Lam và kỹ năng Máu Linh Động, vết thương trên ngực Tà Huyết chậm rãi khép lại, đóng vảy rồi hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng bị thương.
"Chị..." - Tà Huyết định nói gì đó, nhưng lại bị Hải Lam ngắt lời.
"Không phải trước khi đi chị dặn em không được liều mạng hay sao? Lần nào cũng bị thương, nếu không phải chị đến kịp thì em đã chết vì mất máu rồi." - Hải Lam nhỏ giọng trách móc, trong lời nói của nàng đầy vẻ quan tâm lo lắng.
Tà Huyết ngẩn ngơ ngắm nhìn Hải Lam, nàng quá mức xinh đẹp, cho dù là khi tức giận mắng nhiếc hắn, thì trên người nàng vẫn toát ra một vẻ đẹp kỳ lạ, khiến Tà Huyết lạc lõng.
"Em có nghe chị nói gì không vậy?" - Hải Lam nhíu đôi mi xinh đẹp, lớn giọng hỏi.
"Chị, em biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa." - Tà Huyết giật mình tỉnh lại, đành phải gật gật đầu nhận sai để nàng hết giận.
"Hừ! Thật là! Em đã một trăm sáu mươi tuổi rồi, đâu có còn là con nít nữa, lần sau nhất định phải cẩn thận, đừng để bị thương nữa." - Hải Lam lắc lắc đầu, tiếp tục răn dạy Tà Huyết.
"Ái ui! Em nhức đầu quá!" - Tà Huyết bởi vì không muốn nghe Hải Lam mắng, liền hét lớn một tiếng, sau đó cắn lưỡi phun ra một ngụm máu. Hắn vẫn thường xuyên dùng chiêu này, lần nào cũng có thể lừa Hải Lam hoảng sợ.
"Tà Huyết! Tà Huyết! Em không sao chứ?" - Đúng như dự liệu của Tà Huyết, Hải Lam lo lắng vô cùng, nàng liền đặt tay lên trán hắn.
Bàn tay nàng khẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, truyền năng lượng vào bên trong cơ thể Tà Huyết giúp hắn ổn định thương thế.
"Tiểu quỷ tinh nghịch! Lại dám lừa chị." - Một lúc sau thì Hải Lam phát hiện ra Tà Huyết trêu chọc nàng, liền dùng tay véo mạnh vào mặt hắn.
Nhưng Tà Huyết không kêu đau như mọi lần, mà chỉ dùng ánh mắt si mê nhìn ngắm nàng.
Thật ra Tà Huyết yêu chị của hắn, không phải đơn thuần là tình chị em, mà là tình yêu nam nữ thật sự.
Tà Huyết dịu dàng nhìn vào mắt nàng, đôi mắt trong như gương, xanh như biển cả, hắn cũng cảm nhận được tình yêu của Hải Lam dành cho hắn, nhưng hắn lại không biết thứ tình cảm đó có giống như tình cảm mà hắn giành cho nàng hay không, hay chỉ là tình thương của chị gái dành cho em trai.
Dù thế nào đi chăng nữa, Tà Huyết vẫn luôn có cái khao khát mãnh liệt là được trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ, che chở cho nàng suốt cuộc đời.
“Em làm sao vậy?” - Hải Lam hơi lo lắng khi thấy sự khác lạ của Tà Huyết.
Nàng cúi người, hơi chồm về phía hắn, chau mày xem xét vết thương của hắn xem nó đã lành hẳn chưa, hay đã bị biến chứng gì đó, mới khiến hắn trở nên như vậy.
Bộ ngực trắng ngần lộ ra qua khe cổ áo. Hành động ngẫu nhiên của nàng khiến máu trong cơ thể Tà Huyết sôi trào, giờ thì hắn chỉ muốn ngay lập tức ôm chầm lấy nàng vào lòng mà âu yếm.
Có lẽ những suy nghĩ đen tối của Tà Huyết không giấu được trong lòng mà đã bộc lộ hết trên khuôn mặt. Khiến mặt hắn đỏ lên như trái chín.
“Em làm sao vậy? Mặt của em đỏ lên kìa, bị thương nội tạng rồi sao?”
Nàng cúi sát người lại gần Tà Huyết, mặt đối mặt nhìn vào mắt nó.
"Ôi thơm quá" - Tà Huyết nghĩ thầm trong đầu, ở cự ly này hắn có thể ngửi thấy mùi thơm quyến rũ đầy mê hoặc của Hải Lam. Hương thơm từ người nàng tỏa ra thơm ngát, vừa ngọt ngào lại có cảm giác thanh lương mát mẻ, giống như mùi thơm của một bông hoa tuyết trên đỉnh núi băng.
Tà Huyết bất ngờ ôm chặt lấy nàng, áp gương mặt mặt của hắn vào người nàng, tham lam hít mùi hương thơm ngát do nàng tỏa ra.
Cuối cùng Tà Huyết cũng đã có thể ôm chầm lấy thân thể mềm mại mà hắn khao khát bấy lâu trong chính vòng tay mình, từ sâu trong trái tim hắn bất giác dâng trào niềm hạnh phúc khó tả.
“Em sao vậy Tà Huyết? Em bị bệnh hả? Người em nóng quá.” - Hải Lam hơi sững sờ trước hành động khác thường của Tà Huyết, vô cùng lo lắng hỏi nó.
"Không, ta không bị bệnh." - Tà Huyết lắc lắc đầu trả lời.
"Vậy là do vết thương tái phát sao? Để chị đi lấy thuốc." - Hải Lam khẽ dùng tay gỡ tay Tà Huyết ra, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của hắn.
"Không! Ta hoàn toàn khỏe mạnh." - Tà Huyết trả lời, hai tay càng càng ôm chặt Hải Lam, không cho nàng cơ hội đẩy hắn ra.
“Hải Lam! Ta yêu nàng. ” – Tà Huyết nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh biếc của Hải Lam, thốt ra câu nói mà hắn vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Hải Lam khựng lại một chút như đang suy nghĩ. Nàng nhìn xoáy vào mắt Tà Huyết với đôi mắt sâu thăm thẳm tựa như đại dương của mình, giống như đang đoán xem Tà Huyết đang bị cái gì mà lại nói như vậy với nàng.
Sau vài giây im lặng, nàng bỗng bật cười.
“Được rồi! Tiểu quỷ nghịch ngợm! Chị cũng yêu em.” - Hải Lam nở nụ cười trả lời, nụ cười của nàng ngọt ngào thánh khiết, rạng rỡ như ánh bình minh, khiến Tà Huyết mê say.
Tim Tà Huyết đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực khi nghe Hải Lam trả lời.
“Nàng nói thật chứ?” - Tà Huyết run run hỏi lại, để chắc chắn là hắn không phải đang mơ.
“Sao lại không? Chị yêu em, chị sẽ luôn yêu em, đứa em trai bé bỏng của chị.” - Vẫn nở nụ cười trên môi, Hải Lam gật đầu xác nhận. Xác nhận nàng chỉ xem Tà Huyết như em trai.
Từ sau khi Huyết Sát chết thì Huyết Băng vẫn luôn tìm cách hồi sinh hắn ta. Tà Huyết cũng chỉ là một sản phẩm thất bại do Huyết Băng tạo ra trong quá trình hồi sinh Huyết Sát.
"Giờ thì em buông chị ra đi, nếu không chị sẽ giận đó." - Một lần nữa Hải Lam tìm cách gỡ tay Tà Huyết ra khỏi người nàng.
Tà Huyết sững người, hắn đã đoán trước được câu trả lời, nhưng nghe nàng xác nhận thì trái tim của hắn vẫn đau nhói.