Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 19 : Hung đảo thiên (19)

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


Sau thời gian cạn một chén trà, Liễu Minh mới thở hổn hển bước ra. Sau khi hắn đánh lén thành công, lại kích phát tiềm năng cơ thể rồi kịch chiến thêm một trận nữa mới giết chết đối phương. Có điều bây giờ thể lực của hắn đã tiêu hao rất nhiều. Hắn quỳ trên đất thở dốc mấy tiếng sau đó cố nén sự mệt mỏi, đi đến xác của ba kẻ kia, gỡ xuống những bao vải của bọn chúng.



Liễu Minh cũng định kéo bọn họ vào bụi cỏ để che giấu, thế nhưng quả thực lúc này tình trạng thân thể của hắn không tốt chút nào. Hắn do dự một chút rồi để bọn họ tại chỗ, mau chóng chạy vào rừng cây, trong phút chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.



Vừa chạy khỏi rừng cây, Liễu Minh liền đi tới một khối đá lớn nơi chân núi được mấy cây đại thụ che chắn xung quanh, khiến cho nơi này trở nên bí ẩn. Hắn xem xét một chút, khi không thấy bóng dáng độc trùng dã thú thì mới yên tâm ngồi xếp bằng bên khối đá, bắt đầu vận dụng khả năng nhất tâm nhị dụng của mình, một nửa tinh thần chậm rãi điều tức, nửa còn lại cảnh giới xung quanh.



Hơn nửa ngày sau, Liễu Minh mới thở phào một cái, từ từ đứng lên.



Lúc này, sắc trời đã dần về khuya, cảm giác mệt mỏi do kích phát tiềm năng đã giảm đi nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một đêm là có thể khôi phục hoàn toàn.



Hắn vươn tay vào ngực lấy kim quả ra, thấy tia sáng vàng kim kia đã yếu đi nhiều, không còn làm người khác chú ý nhiều như ban sáng nữa.



"Hy vọng đây không phải là do dược lực hao tổn tạo nên. . ." Liễu Minh thở dài, giấu kỹ quả vào trong người.



Quả này không phát ra hào quang nữa cũng có lợi, ít nhất là sẽ không làm những kẻ khác cản đường cướp đoạt. Tiếp theo, hắn nghĩ tới một chuyện, liền lấy ba cái túi thu được lúc giết ba người ban sáng ra, bắt đầu xem xét. Có thể tiến vào trong đảo đương nhiên không có ai là phế vật, trong túi ba người đều có không ít dược liệu, cũng không ít hơn so thu hoạch của hắn, đương nhiên chưa tính tới quả vàng kim kia. Hắn đương nhiên không khách khí lấy những vật này làm của riêng, nhiều dược liệu như vậy, một bao vải không thể chứa hết nên hắn phải nhét vào hai bao.



"Ồ!" Ánh mắt Liễu Minh bỗng nhiên sáng ngời, hắn bỗng thấy trong bao vải của nam tử mặt đen Hạc Pha Đường Bang có một vật giống một cành cây khô héo.



"Đây là ‘Hoàng Tùng Kết’!" Liễu Minh vui vẻ thì thào nói. Đây chính là loại thảo dược mà Hoàng Tam nhờ hắn tìm giúp.



Những ngày vừa rồi hắn liên tục tìm kiếm dược thảo trị liệu cho Càn thúc nên đã quên mất việc này, không ngờ lại có thể thấy vật ấy ở đây. Vậy xem ra khi ra ngoài hắn cũng có thứ để đưa cho Hoàng Tam rồi. Hắn để tất cả dược liệu vào hai bao vải, cột chặt vào sau lưng.



Sau đó, hắn lại tìm một cây đại thụ, vừa trèo lên định tìm nơi nghỉ ngơi thì đột nhiên đại thụ lắc lư dữ dội, làm Liễu Minh phải bám chặt vào một cành to để tránh ngã xuống.



"Động đất!" Khi thấy rõ chuyện đang xảy ra, Liễu Minh liền giật mình hô lên.
Hắn nhìn xung quanh mấy lần, chỉ thấy ba bang đều tụ tập lại nơi này, còn cửa vào đảo thì đã bị khói độc lan tới quá nửa. Những bang phái khác cũng có mấy người quần áo tả tơi, có lẽ mới chạy trốn từ trong đảo ra, bị bang chúng trong bang vây lấy hỏi han.



Chợt nơi cửa vào sơn cốc có một làn gió thổi qua, màn khói độc cuộn lên, bao phủ toàn bộ lối vào.



Đám người bên ngoài thấy vậy thì giật mình, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi. Xem ra trong đảo nếu còn người sống thì cũng không còn cơ hội trở ra nữa.



Cuộc tầm bảo lần này chấm dứt. Người đi ra chỉ có tám người, ba người Mệnh Nhị Bang, ba người Bách Độc Bang còn Hạc Pha Đường Bang chỉ có hai người.



Sắc mặt bang chủ Hạc Pha Đường Bang Độc Nhãn Long cực kỳ khó coi, y dẫn theo hai người kia, không nói một lời mà rời khỏi ngay lập tức.



"Độc nhãn bang chủ, chúng ta còn chưa kiểm kê thu hoạch của ba bang và trao đổi vật dụng, trong này có thể còn có vật mà các hạ muốn, vậy mà các hạ lại đi vậy sao?" Lão giả họ Vân của Bách Độc Bang nói.



Đây chính là một thông lệ cũ, tất cả các bang sẽ lấy thu hoạch của mình ra, một là để thể hiện sự công bằng, hai là nếu trong các bang khác có thứ mình muốn thì cũng có thể trao đổi được.



"Lần này bổn bang chỉ thu hoạch được rất ít, nên không muốn tham dự, các vị cứ tự nhiên." Độc Nhãn Long lạnh lùng nói, không quay đầu lại mà tiếp tục dẫn các bang chúng Hạc Pha Đường Bang rời đi.



Thượng Bang chủ cũng nhìn lão giả họ Vân một cái, nói: "Lần tầm bảo này có thể nói là vô cùng thất bại, Mệnh Nhị Bang chúng ta cũng không muốn trao đổi gì cả, cáo từ trước."



Thượng Bang chủ chắp tay với lão giả họ Vân một cái rồi đưa bang chúng của mình rời đi.



Lão giả họ Vân im lặng một chút rồi cười lạnh vài tiếng, vung tay dẫn bang chúng của mình rời khỏi.



Sơn cốc mau chóng yên tĩnh trở lại, khói độc trong đảo càng ngày càng dày đặc, nhìn như một bức tranh mộng ảo.