Ma Thiên Tiền Truyện
Chương 2 : Hung đảo thiên (2)
Ngày đăng: 12:07 19/04/20
Cự hán quay đầu lại, trong mắt gã hiện lên đôi chút kinh ngạc, mắt thấy Liễu Minh kéo căng dây cung nhắm thẳng mình, thần sắc gã bỗng nhiên mãnh liệt thay đổi, trên người tỏa ra một hồi khí tức hung tàn, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Minh.
“Vèo” một tiếng, không đợi cự hán kịp mở miệng, người thiếu niên đã quyết đoán lắp tên giương cung, nhắm thẳng đầu gã cự hán mà bắn.
Cự hán cực kỳ kinh ngạc, gã cơ bản không kịp né tránh nữa, theo bản năng ngửa mạnh đầu về sau đồng thời nhoáng cái đưa con thú lên trước người.
"Phốc" một tiếng.
Mũi tên vừa vặn bắn lên thân thể con bạch lộc, nếu động tác của cự hán chậm một chút thì rất có thể mũi tên đã xuyên qua đầu gã rồi.
Cự hán giận dữ nhưng khi gã còn chưa kịp có phản ứng gì thì mũi tên thứ hai đã xé gió lao tới, gã chỉ có thể lắc mình lóe lệch sang phải, vất vả lắm mới tránh thoát được.
Lúc này, những mũi tên như mưa cứ một tiễn nối một tiễn liên tục bắn vọt tới, không để cho đại hán chút cơ hội phản kích nào.
Tuy rằng lúc đầu còn có thể đeo con bạch lộc lên lưng mà nhảy trốn nhưng sau một lát thì liền chẳng cách nào chèo chống nổi, chỉ có thể quẳng con bạch lộc xuống mặt đấy, tiếp đó lăn một vòng trên mặt đấy rồi lập tức trốn vào trong bụi cỏ.
Đến lúc này âm thanh câu hồn của những mũi tên mới két một tiếng rồi dừng lại.
Cự hán sau một thoáng do dự mới từ trong bụi cỏ cẩn thận đứng dậy sau đó hung dữ nhìn thiếu niên ở phía đối diện.
Thiếu niên vẫn đang giương cây cung đã lắp sẵn tên nhắm sang hướng bên này nhưng chỉ kéo dây cung chứ không thả.
Cự hán sắc mặt xanh mét, nhòm nhòm thi thể con bạch lộc ở cách đó không xa rồi lại nhìn thiếu niên ở phía đối diện rồi liền hung hăng nói: “Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi. Ba ngày sau ta với ngươi đứng trên sườn núi này quyết đấu. Ta là Nhiệt Hà của Đường Bang, nếu không đến thì ngươi tự biết sẽ có kết cục gì.”
Nói xong lời này, gã cự hán liền quay đầu bước đi.
Thiếu niên nghe thế, ánh mắt thoáng lóe lên, trông cự hán thực sự đi xa mới buông cung tên trong tay.
Cây cung trong tay hắn nhìn như đơn giản, thực tế thì dây cung hoàn toàn được đặc chế từ gân sư tử ra, mềm dẻo mà có lực, khả năng co dãn và độ mạnh cùng tốt, sức uy hiếp càng là vượt xa cung tiễn bình thường nếu không cũng không bức nổi gã cự hán kia phải nén giận mà bỏ đi.
Qua vẻn vẹn một ngày, việc Liễu Minh và gã cự hán quyết đấu ở Tê Hà Lâm đã truyền ra khắp đảo.
Cự hán bất luận thế nào cũng không nhịn nổi cơn giận này, vì lo thiếu niên trốn tránh không ra quyết chiến nên sau khi gã tra ra người thiếu niên kia tên gọi Liễu Minh còn cố tình báo việc mình và thiếu niên kia quyết đấu báo cho thủ lĩnh Độc Nhãn Long.
Độc Nhãn Long sau khi lại nói ra một lời ngoan độc liền mang hơn phân nửa số người ở đây, không thèm quay đầu, nghênh ngang rời đi.
Buổi tối, tại một sơn cốc ở phía đông Hung Đảo, trên sơn cốc phủ đầy mây đen lững lờ, chẳng nhìn thấy nổi khoảng nhỏ bầu trời nào. Nơi này chính là “trụ sở” của Ô Vân Bang.
Một con suối từ trong sơn cốc chảy qua, hai bên sơn cốc là vách đá dựng đứng, cao không thể với, trên vách núi ở cả hai bên đều có tháp treo dùng canh gác được ghép từ những mảnh gỗ. Cả dòng suối có một cây cầu gỗ vắt qua nối thông vào trong cốc, trên cầu ngày đêm đều có thủ vệ canh gác. Không có sự chấp thuận của hai tháp treo thì không ai có thể đi vào trong cốc.
Sơn cốc chỉ vẻn vẹn chỉ có mấy gian nhà gỗ, bên trong bây giờ đang có một đám người vây quanh đám lửa lớn tiếng reo hò, một ít thú hoang đều được treo lên nướng.
Bên trong một gian phòng lớn nhất, Đầu Trọc đang thiết yến ăn mừng thắng lợi, chiếm được địa bàn hôm nay, trên ghế có sáu, bảy tên đầu lĩnh của Ô Vân Bang, nam tử xấu xí ôm Liễu Minh đi khi trước bất ngờ cũng có ở trong nhóm.
Trong bữa tiệc, Đầu Trọc cầm một chén rượu đi về phía nam tử, đoạn nói:
“Càn Thúc, ta mời ngươi một ly, tiểu tử của ngươi hôm nay làm tốt lắm.”
Càn Thúc cũng không có nói gì, chỉ gật gật đầu, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
“Tới đây, Càn Thúc. Ta cũng mời ngươi một ly.” Lúc này, một đại hán mặt to lông mày dựng ngược cũng hướng nam tử mời rượu.
“Nếu không phải năm đó Càn Thúc ra mặt, quyết ý thu lấy tên nhóc này thì ta đã sơm giết nó ngậm rượu uống rồi.” Đại hán mặt to mời rượu xong lại nói thế khiến mọi người cười ha ha.
“Càn Thúc, có muốn đứa trẻ này dứt khoát bái ta làm thầy không. Ta sẽ dậy nó mấy môn tuyệt học độc nhất vô nhị, cam đoan tiểu tử này về sau sẽ uy chấn toàn Hung Đảo.” Một đại hán khác tiếp lời.
“Người đến loại bí thuật như Bế Tức Thuật còn chưa ra hồn thì chỉ có thể chỉ điểm mấy thứ công phu trộm gà bắt chó, làm gì có cái gì mà ‘Tuyệt Học’ bí truyền.” Có người đùa cợt nói.
“Ai nói ta không có tuyệt học, ai muốn nếm thử Độc Âm Thủ xưng bá hoang đảo của bổn đại gia.” Đại hán mặt to vẻ không phục phản bác.
Trong gian nhà gỗ nơi sơn cốc, đám người trêu chọc, chê cười lẫn nhau.
Cách chỗ đó khá xa, tại một sơn động nằm trong dãy núi, không gian trong động quá sức đơn sơ, ngoài trù một cái giường đá được phủ lên một tấm da hổ, một cây trường cung thì chẳng có bất cứ đồ dùng gì nữa, nếu có thì chỉ là ít công cụ được chế từ xương thú vật.
Trên giường đá trong động, Liễu Minh vận quần áo rách rưới, trên mặt sưng vù đọng máu đang hôn mê bất tỉnh, ấm ứ nói mơ, trên trán chảy ra rất nhiều, rất nhiều mồ hôi lạnh.