Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 31 : Hung đảo thiên (31)

Ngày đăng: 12:08 19/04/20


Liễu Minh cũng lẳng lặng đứng ở bên cạnh chứ không ở sau lưng Thượng bang chủ. Bởi hắn nhạy cảm phát giác được ánh mắt y nhìn mình dường như mang theo một chút tham lam, điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy có phần bất an.



"Chư vị, bây giờ điều quan trọng nhất là về được lục địa. Vậy nên để tốc độ của thuyền được nhanh nhất, ta đề nghị chia người ra làm hai nhóm, thay phiên chèo thuyền, còn về chuyện đồ ăn nước uống thì cần tìm cách giải quyết khác vậy." Lúc Thượng bang chủ nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lão giả họ Vân. Còn những người còn lại, đương nhiên y đều không thèm để vào trong mắt.



Lão giả họ Vân nghe vậy cũng cảm thấy nao nao, mãi nửa ngày sau, khác với suy nghĩ của mọi người, lão chậm rãi gật đầu.



"Lời của Thượng bang chủ có lý, ta cũng đồng ý, mọi người chắc không ai phản đối chứ?" Nếu như hai người đã đồng ý chuyện này, vậy những người khác đương nhiên không thể phản đối được.



Liễu Minh quét mắt qua Thượng bang chủ và lão giả họ Vân, trong mắt lộ nét trầm ngâm.



Rất nhanh, theo sắp xếp của hai người, tám người kể cả Liễu Minh đã chia ra ngồi hai bên mạn thuyền, trong tay mỗi người đều cầm một mái chèo. Trong tám người, Liễu Minh để ý thấy tất cả những người thuộc phe trung lập đều có mặt, ngoài ra còn một người thuộc Bách Độc Bang và một người thuộc Mệnh Nhị Bang nữa.



Liễu Minh tay cầm mái chèo, trong lòng cười lạnh một tiếng rồi bắt đầu chèo thuyền, bởi thuyền Ô Mộc nếu chỉ dựa vào tấm buồm rách nát kia thì căn bản không thể đi nổi.



Chiếc thuyền rẽ sóng, lao nhanh về hướng quận Trữ Châu.



Màn đêm buông xuống, đám người Liễu Minh cả ngày chèo thuyền nên đã có phần mỏi mệt.



Lúc này, tám người khác và lão giả họ Vân mới bước lên thay.



Đám người Liễu Minh được ăn một ít lương khô và nước trong. Bọn họ ăn vội vàng rồi tìm một nơi hẻo lánh trên khoang thuyền để nghỉ ngơi.



Quá nửa đêm, mấy người lão giả họ Vân cũng ngừng tay, bây giờ đồ ăn nước uống đang khan hiếm, nên bọn họ cũng không dám quá sức.



Bầu trời chỉ có mấy ngôi sao lẻ loi giữa màn đêm đen kịt, thuyền Ô Mộc nhẹ nhàng trôi trên biển. Cũng may mà bây giờ sóng im bể lặng, lại có sao chỉ lối, thế nên bọn họ cũng không lo đi lạc hướng.




Thân thể Liễu Minh uốn éo, lao tới, đoản kiếm trong tay đâm về hướng Thượng bang chủ. Hôm qua hắn đã tính toán thì thấy mỗi khi thúc giục đoản kiếm kia thì dòng nước ấm trong người lại giảm đi một phần. Dùng lượng nước ấm trong cơ thể hắn bây giờ thì chỉ có thể phát động được tối đa bốn lần mà thôi.



Phốc! Một đạo kiếm quang phá không bay ra, đâm về ngực trái Thượng bang chủ.



Tay phải Thượng bang chủ lại đánh ra một quyền, đâm vào đạo kiếm khí của Liễu Minh.



Chỉ nghe một tiếng "Phanh" trầm đục rồi không khí chấn động nhẹ nhàng, hai bóng trắng đã biến mất giữa không trung.



Thượng bang chủ cách nơi bạch quang và kiếm quang giao nhau khá gần nên thân thể cũng lắc lư mấy cái.



Đúng lúc này, một bóng trắng bay cực nhanh ra khỏi tay áo Liễu Minh, bắn trúng bắp chân Thượng bang chủ.



Đấy là một thanh phi đao bằng xương, một đầu còn có một sợi dây nhỏ buộc lấy.



Thượng bang chủ chỉ cảm thấy nơi chân trái có chút đau xót, một cảm giác tê dại lan ra, toàn bộ người "Bịch" một tiếng đã quỳ xuống trên mặt đất.



Liễu Minh hít một hơi thật sâu, dòng nước ấm trong cơ thể cuồn cuộn chảy vào thanh đoản kiếm trong tay, một đạo khí mang bắn ra, đâm mạnh vào ngực Thượng bang chủ.



Thượng bang chủ trốn tránh không kịp, thân thể lập tức bị bắn xuyên qua, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngửa xuống đất.



"Ngươi. . ." Thượng bang chủ trợn mắt nhìn Liễu Minh. Máu tươi trong miệng tuôn ra, trong mắt chợt hiện ra một tia dứt khoát, tay trái vỗ mạnh vào bao tay.



Bao tay phải của y liền vang lên mấy tiếng ken két rồi lập tức vỡ tung ra, mười mấy mảnh vỡ màu đen liền bắn ra bốn phía.