Ma Thiên Tiền Truyện
Chương 6 : Hung đảo thiên (6)
Ngày đăng: 12:07 19/04/20
Trong thời gian uống cạn một chén trà sau đó, Liễu Minh một đường liên tục chạy, một chút ngừng nghỉ cũng không dám có, dù đã cách Ô Vân Cốc được một quãng nhưng nơi này cũng chẳng phải là an toàn tuyệt đối.
Thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn lại một cái, thấy thực sự không có địch nhân đuổi theo, trong lòng nhất thời thở hắt ra, ở phía Ô Vân Cốc còn có thể lờ mờ nhất một vài ánh lửa.
Hắn biết rõ ở lại trong cốc chỉ có thể bị giết mà thôi. Đoán chừng trong cốc lúc này, những người thuộc Ô Vân Bang, rất khó mà có nổi một người còn sống.
Liễu Minh lại gấp rút chạy thêm một khắc đồng hồ nữa, chân rất nhanh chậm lại, lúc mới đây khi hắn đánh chết hai gã thuộc bang Hạc Pha Đường đã vận dụng bí thuật kích phát tiềm năng, hiện tại lực cắn trả của bí thuật đã bắt đầu phát tác rồi.
Sau một lát, sắc mặt Liễu Minh trở nên trắng nhợt dị thường, trên trán chậm rãi túa ra từng đợt mồ hôi lạnh.
Nhất định phải tìm một nơi để nghỉ ngơi một chút.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh.
Địa hình khu vực Ô Vân Cốc thì hắn rất quen thuộc, tuy giờ đang là đêm khuya nhưng cũng vẫn có thể dễ dàng nhận ra nơi đang đứng là mảng rừng rậm thuộc khu đất nằm giữa Ô Vân Cốc và Tê Hà Lâm.
Khi thấy ở một chỗ cách không xa ở phía trước, mơ hồ có mấy tảng đá lớn cao trên đầu người, con mắt Liễu Minh bỗng nhiên ngời sáng. Hắn nhớ rõ ở giữa mấy tảng đá này có một thạch độ không lớn lắm, có thể dễ dàng dùng để ẩn than.
Ngay vào lúc thân hình hắn hơi động, sau lưng bỗng truyền đến một đợt những tiếng bước chân dồn dập, nghe âm thành này thì không chỉ có một người.
Liễu Minh thầm rùng mình, bất chấp thương thế trên người, hụp người nhào tới chỗ sau một đám cỏ đồng thời lập tức ngưng thở.
Vù vù vù!
Ba bóng người từ chỗ cách Liễu Minh hơn mười trượng nhanh chóng chạy tới, tiến về phía Tê Hà Lâm, cũng không có phát hiện ra Liễu Minh trốn ở gần đó.
“Quỷ Tam!” Trong bóng tối, Liễu Minh lờ mờ nhận ra bóng dáng một người, là một gã trẻ tuổi trong Ô Vân Bang tên gọi Quỷ Tam.
“Ba người bọn họ là muốn đi Tê Hà Lâm tìm nhóm Càn thúc.” Liễu Minh nhoáng cái phản ứng kịp, trong lòng trở nên khẩn trương, đồng thời cũng có chút cảm thấy kỳ quái, ba người này làm sao mà đi từ Ô Vân Cốc ra được, chẳng lẽ cũng là cùng một dạng với hắn?
Trong đầu Liễu Minh, những suy nghĩ nhanh chóng nảy ra, hắn không tiếng gọi bọn người Quỷ Tam lại mà chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị lặng lẽ cùng qua phía đó.
Ngay lúc đó, ở rừng cây phía trước chợt có một hồi những tiếng mũi tên xé gió truyền tới, tiếp đấy là một tiếng hét thảm.
Người Hung Đảo gọi khu rừng phía tây là Tê Hà Lâm, sở dĩ có cái tên này là vì nơi này mọc lên một loại cây thân gỗ cao lớn mà chỉ Hung Đảo mới có, cành lá trông như ánh nắng chiều, có phần đẹp mắt.
Liễu Minh trước đây cũng đã từng tới đây mấy lần nên rất quen thuộc đường xá nên không bao lâu đã đến bên ngoài Tê Hà Lâm.
Hắn cầm đoản kiếm trong tay, cẩn thận từng chút lách mình qua đám cây cối rậm rạp.
Trong Tê Hà Lâm có rất nhiều dã thú sinh sống, hơn nữa hung mãnh dị thường, người đến chỗ này săn bắn thì dã thú nơi này cũng dùng con người làm thức ăn.
Liễu Minh cẩn thận quan sát dấu chân trên mặt đất, đám người Càn thúc đi săn trong Tê Hà L:âm không có ở cố định một chỗ, để tìm được bọn họ cũng không đơn giản.
Tìm thật lâu, cuối cùng hắn phát hiện một dấu chân mờ, nhìn phương hướng thì là dẫn về phía sâu trong Tê Hà Lâm.
Liễu Minh chậm rãi thở ra một hơi, đi dọc theo hướng dấu chân mà tiến tới.
Vận khí lần này của hắn không tệ, trên đường đi không gặp phải bất kỳ dã thú nào tập kích. Sau hai canh giờ, ở một chỗ gần một dòng suối nhỏ, hắn đụng phải một người đàn ông trong đội săn bắn, tên gọi là Thiết Đầu.
“Liễu Minh? Sao ngươi lại tới đây?” Thiết Đầu thấy Liễu Minh, vô cùng kinh ngạc.
“Thiết Đầu, Càn thúc ở đâu, mau dẫn ta qua, sơn cốc đã xảy ra chuyện lớn.” Liễu Minh vội vàng nói.
Chỉ sau nửa khắc đồng hồ, tại một chỗ ở được dựng sơ sài giữa mấy cây đại thụ, trong đó có sáu người kể cả Càn thúc, tất cả đều khỏe khoắn vô sự, có điều nghe câu chuyện của Liễu Minh thì tất cả đều kinh hãi.
“Ô Vân Cốc bị người Hạc Pha Đường tấn công, trong đó còn có người của thế lực khác. Ta nhờ trốn dưới xác người khác mới may mắn trốn được tới đây.” Liễu Minh kể sơ lược một lượt sự việc tối qua.
“Vậy bây giờ tình hình trong sơn cốc như thế nào?” Một đại hán mặt mang sẹo hỏi.
“Cái này ta cũng không biết, ngày hôm qua khi ta trốn ra thì người Hạc Pha Đường đã đánh đến sơn động sau sơn cốc, lúc này thì Ô Vân Cốc có lẽ đã bị công phá.” Liễu Minh từ tốn đáp.
“Tại sao có thể như vậy…” Sắc mặt những người khác đều trở nên cực kỳ trầm mặc.
Liễu Minh thoáng nhìn qua Càn thúc, không ngờ là sắc mặt y lại rất bình thản, giống như là với việc Ô Vân Cốc bị chiếm giữ mất cũng chẳng để tâm lắm.