Ma Tồn
Chương 11 :
Ngày đăng: 09:46 18/04/20
Mở đầu
Bổn tọa là thân bất tử, tam giới tuy rộng lớn, vũ trụ tuy vô tận, nhưng không ai có thể tranh với ta.” Bóng đen nằm trên dung nham bốc một vốc nham thạch nóng chảy đỏ rực, cất tiếng: “Dựa vào một nữ nhân như cô mà cũng muốn dùng kiếm chém bổn tọa à?”
Sát khí mạnh mẽ quấn chặt lấy trường kiếm lạnh lẽo, nữ nhân cầm kiếm đứng giữa không trung, đôi môi khẽ cong, thái độ xấc xược ngông cuồng hơn cả Ma Tôn, “Đông Phương Thanh Thương, ngươi không dám ứng chiến à?”
“Ha ha ha! Không dám?” Đông Phương Thanh Thương ngẩng mặt lên trời cười lớn, nham thạch nóng chảy bỗng bùng cháy trong lòng bàn tay hắn. Ngọn lửa trong không trung ngưng tụ thành một thanh trường kiếm đỏ rực, hơi nóng tỏa ra chấn động y bào nữ nhân, “Xích Địa nữ tử, đám vô dụng của Thiên giới phong cô làm Thiên Địa chiến thần, dám kiêu căng với bổn tọa như vậy, thiết nghĩ cô cũng có chút bản lĩnh.”
Đông Phương Thanh Thương híp mắt cười nhẹ, hắn đứng dậy, mái tóc dài màu bạc bay múa cuồng dã, đôi chân trần vừa bước ra, núi lửa dưới chân hắn dường như cũng chấn động rung chuyển theo.
“Vừa khéo hôm nay ta cũng buồn chán.” Đông Phương Thanh Thương nói xong, nhấc cổ tay, trường kiếm đỏ lửa che nửa mặt, ma khí trong đôi mắt đan phụng như nồng đậm hơn, “Vậy thì để bổn tọa thử cô một phen.”
“Ma Tôn.” Hàn kiếm trong tay Xích Địa nữ nhân thủ thế, “Khinh địch là đại kị của binh gia.”
Đông Phương Thanh Thương nhếch môi cười, “Kẻ yếu mới có đại kị.” Đôi mắt màu máu của hắn lóe hàn quang, răng nanh sắc nhọn cũng lóe lên ánh lửa, hết sức ngông cuồng, “Bổn tọa không hề có úy kị.”
Ma Tôn thượng cổ đại chiến với Xích Địa nữ tử khiến thiên địa thất sắc ngày đêm lẫn lộn, tinh tú dường như cũng bị ảnh hưởng. Nhưng cũng trong trận chiến đó, Ma Tôn hoành hành tam giới bại dưới kiếm của Xích Địa nữ tử. Từ đó uy danh Xích Địa nữ tử Thiên Địa chiến thần vang xa, còn Ma Tôn sau trận chiến đó trọng thương khó lành, cuối cùng bị chư thần chư phật đồng tâm hợp lực chém chết.
Người của Ma giới sau đó cũng bị đuổi vào vùng đất cằn cỗi Cửu U, khó có ngày khởi sắc.
“Đông Phương Thanh Thương chết rồi sao?”
“Ma Tôn là thân bất tử, không vào luân hồi, hồn phách không tiêu không tan, chờ thời cơ thích hợp hắn ta sẽ quay lại.”
Hoa Lan trong chậu đong đưa chiếc lá, “Vậy lúc nào hắn mới quay lại? Chủ nhân… Ta sợ chết…”
“Hắn không quay lại được đâu.” Ti Mệnh nhấc chiếc bút Mệnh cách, “Ta, Thiên đế, còn có Chiến thần hiện giờ là Mạch Khê, cả tiểu ca coi cửa trước Nam thiên môn và tiểu tiên nữ hôm qua giúp ta tưới nước cho ngươi đều không để hắn quay lại đâu, bởi vậy ngươi yên tâm đi, không chết được đâu, ngoan.”
Khi nghe Ti Mệnh kể qua quít về câu chuyện thời thượng cổ đó, có thế nào Hoa Lan nhỏ cũng không ngờ được là, có ngày nàng thật sự nhìn thấy Ma Tôn sống dậy, quay lại tam giới. Càng không ngờ nàng lại phải đối diện chào hỏi, giương mắt nhìn đại ma đầu thượng cổ này.
Điều khiến nàng có đập vỡ đầu cũng không ngờ đến nhất là…
Có một ngày, nàng lại dùng… cơ thể của đại ma đầu bất lão bất tử, ma lực vô biên làm nhiều điều ác này.
Tác giả có lời muốn nói: Hố mới đây, hố mới đây. Là chuyện về Hoa Lan nhỏ trong Ti Mệnh đó.
Lúc viết xong Ti Mệnh đã luôn có ý muốn viết về Hoa Lan nhỏ, nhưng vì đủ các linh cảm ập đến (thật ra là vì lười) nên vẫn chưa viết được. Hôm nay cuối cùng cũng lấy dũng khí, soạn xong câu chuyện về Hoa Lan nhỏ rồi đây.
“Cách gì?”
“Nổ tung tháp này.”
Đông Phương Thanh Thương nói rất đơn giản ngắn gọn, đơn giản như sắp đập chết một con kiến vậy.
Hoa Lan nhỏ nghe thế ngẩn ra, sau đó thảm thiết cúi đầu, lẩm bẩm một cách tội nghiệp: “Thôi hết rồi, đời này của ta không thể gặp lại chủ nhân nữa.”
Không thể trách Hoa Lan nhỏ nghĩ vậy, tháp Hạo Thiên này là thần vật thượng cổ, muốn nổ tung nó nào có dễ dàng, đừng nói đến việc hiện giờ họ đã hoán đổi cơ thể. Hoa Lan nhỏ không tìm thấy chút sức mạnh nào trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, cho dù tìm thấy, nàng cũng không biết sử dụng sức mạnh của Ma Tôn này thế nào.
Còn Ma Tôn đại nhân kia…
Hoa Lan nhỏ chỉ có thể cười ha ha. Trong cơ thể đó có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng nàng biết rất rõ, cho dù Ma Tôn hắn có thể nối tóc nàng lại, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là trong cơ thể nàng chỉ có mấy trăm năm tiên lực ít ỏi. Sức mạnh đó đập chết mấy tiểu yêu tiểu quái là chuyện nhỏ, nhưng việc nổ tung tháp Hạo Thiên này, chờ nàng tu thêm mấy chục vạn năm nữa có khi có thể thử xem.
Mũi Hoa Lan nhỏ cay cay, nhớ lại khoảnh khắc gặp được Đông Phương Thanh Thương, nàng cảm thấy đời mình coi như phải đền bù cho khoảnh khắc hiếu kì đó.
“Lúc đó sao ngươi lại ngốc vậy chứ, ngươi đã cướp được cơ thể ta thì nên ở yên bên ngoài luôn đi.” Hoa Lan nhỏ sầu não nói, “Sau đó chúng ta nội ứng ngoại hợp, khả năng trốn ra cũng cao hơn hiện giờ.”
Đông Phương Thanh Thương cười mỉa mai, “Trước nay chẳng phải Thiên giới luôn tự cho mình thanh cao, nguyện xả thân vì người khác sao? Vậy mà vì trốn ra ngoài, ngươi thậm chí không tiếc nội ứng ngoại hợp với bổn tọa? Không sợ bổn tọa ra ngoài gây hại chúng sinh khiến sinh linh đồ thán sao?” Hắn liếc nhìn tư thế ngồi của Hoa Lan nhỏ, “Khí tiết đâu?”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, “Ta đã nghĩ qua hết mấy chuyện này, nếu vậy thì còn cần đám Thiên binh Thiên tướng, Thiên đế Tiên quân kia làm gì nữa chứ? Chủ nhân ta từng nói, cướp chén cơm của người ta cũng như giết mẹ người ta, không thể làm được.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng trong chốc lát, sờ cằm nói: “Tiểu hoa yêu, theo ta nhập ma đi, ngươi cũng có chút tư chất đó.”
“Không, chủ nhân sẽ đem ta cho heo ăn mất thôi.” Khựng lại một lúc, Hoa Lan nhỏ thở dài thương cảm, “Ở trong này, chủ nhân có muốn đem ta cho heo ăn cũng không có cách nào… Lúc đầu nếu như ngươi ở bên ngoài, hên xui gì cũng có thể tìm được đám xấu xa của Ma giới giúp đỡ, giờ ngươi ở trong tháp, chúng ta cô nam quả nữ không nơi nương tựa, không thể nào ra ngoài được nữa…”
“Ai nói với ngươi trong này không ai giúp đỡ?” Đông Phương Thanh Thương chăm chú nhìn Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ ngây người, “Nếu không thì sao, trong này có ai đâu chứ?” Nàng nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải một vòng.
Cầu thang trong tháp Hạo Thiên áp sát vào tường, ở giữa trống rỗng, vừa nhìn là có thể thấy bảo châu trên đỉnh tháp. Thoáng nhìn là có thể thấy hết cảnh tượng trong tháp. Nếu còn có người khác, nhất định là có thể thấy ngay.
Đông Phương Thanh Thương cười cười, chẳng qua chỉ tùy tiện cong khóe môi nhưng cũng khiến người ta cảm thấy ngông cuồng. Thì ra khi có kẻ khác vào ở trong cơ thể mình, trong tích tắc là có thể vẽ nên cảm giác thật sự khác biệt.
Hoa Lan nhỏ đang cảm khái, bỗng nghe hắn nhàn nhạt lẩm bẩm: “Cũng sắp đến lúc rồi.”