Ma Tồn

Chương 251 :

Ngày đăng: 09:47 18/04/20


Nhìn gương mặt Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ cũng không biết mình đột nhiên lấy đâu ra can đảm, nàng bóp mặt, kéo miệng hắn há ra.



Đông Phương Thanh Thương đang ngẩng đầu nhìn tinh tú khắp trời, vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên bị Hoa Lan nhỏ bóp mặt, sắc mặt hắn lập tức đen sì, ánh mắt chếch sang, lạng lùng nhìn nàng: “Tiểu hoa yêu, muốn chết, hử?”



“Đại ma đầu. Ngươi đừng sợ.” Hoa Lan nhỏ buông mặt hắn ra nói: “Đúng là ngươi đã được hồi sinh rồi.”



Đại ma đầu nào đó ngây người.



“Tuy hiện giờ xung quanh vẫn như vậy, nhưng chúng ta nhất định có thể ra ngoài... phải không, chắc là...” Hoa Lan nhỏ gãi đầu: “Nhưng mà tính lui một bước, nếu chúng ta không ra ngoài được... vậy... vậy cũng còn có ta ở trong này với ngươi mà.”



Trên mặt Hoa Lan nhỏ không có vẻ đùa giỡn, nghiêm túc đến mức khiến Đông Phương Thanh Thương bất giác thất thần.



“Ngươi sẽ không ở đây một mình đâu.”



Hắn nghe vậy cũng vẫn im lặng, nhưng đồng tử đỏ tươi của hắn khắc sâu bóng Hoa Lan nhỏ, tinh tú sau lưng nàng khiến bóng nàng sáng lấp lánh như tinh tú ở xa xa kia.



Hoa Lan nhỏ nói xong, đảo mắt vòng vòng, bắt đầu tự ngẫm lại tất cả, lúc thì chau mày, lúc thì lẩm bẩm thành tiếng: “Nếu như chúng ta không ra ngoài được, phải ở mãi trong này mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau tới già, cơ thể này của ta có thể chống chọi được lâu vậy không? Ngươi bất tử bất diệt, còn ta thì sao? Tuy tình hình như ta không cần ăn... Nhưng lỡ như cơ thể Tức nhưỡng này hết sinh khí, vậy ta...”



“Không đâu.” Đông Phương Thanh Thương bỗng nói: “Cơ thể Tức nhưỡng sẽ không mất sinh khí, chúng ta cũng không ở mãi trong này.”



Nghe thấy lời này của Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ lập tức sửng sốt, không vì điều gì khác, chỉ vì hắn nói ra hai chữ “chúng ta”. Đây là lần đầu tiên Đông Phương Thanh Thương gom nàng và hắn thành “chúng ta”.



Nhưng không chờ Hoa Lan nhỏ nghĩ thêm, cơ thể Đông Phương Thanh Thương bỗng cử động, ngực hắn lập tức chảy ra càng nhiều máu, hắn tái mặt ôm ngực, Hoa Lan nhỏ thấy bàn tay hắn lóe lên ánh sáng đỏ, dường như đang điều trị vết thương trên người mình.



“Đi tìm đi”.



Hoa Lan nhỏ ngơ ngác hỏi lại: “Tìm cái gì?”



Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, thờ ơ nói: “Tim của bổn tọa”.



Nghe giọng điệu này của hắn, Hoa Lan nhỏ biết hắn đã vứt đi ký ức ngắn ngủi ban nãy, bước ra khỏi hư vô, lại biến thành Ma tôn chém giết quyết tuyệt kia.



Nhưng mà...
Đây mới là... dáng vẻ hoàn chỉnh của Ma tôn thượng cổ.



Đông Phương Thanh Thương động tay, khớp ngón tay kêu răng rắc, hắn đứng thẳng người trong không trung, mái tóc bạc tung bay theo động tác của hắn: “Tiểu hoa yêu”. Hắn nói, giọng điệu vẫn như cũ, nhưng đôi mắt đỏ tươi ngập tràn sát khí lạnh lẽo khiến gương mặt hắn càng rợn người đáng sợ hơn trước.



“Bổn tọa đã nói, sẽ cho ngươi ra ngoài”.



Hoa Lan nhỏ ngơ ngác gật đầu: “Ờ... ngươi có nói...”



Hắn bật cười, khóe môi là độ cong Hoa Lan nhỏ quen thuộc, nhưng răng nanh bén nhọn lại bén hơn trước đó Hoa Lan nhỏ nhìn thấy một chút.



“Vậy chúng ta ra ngoài thôi”.



Nói xong hắn xòe năm ngón tay, dường như có khí tức gì đó tỏa ra từ người, mái tóc dài của hắn bỗng tung bay.



Nhưng Hoa Lan nhỏ lại không cảm nhận được chấn động gì cả, nàng đưa tay lên nhìn, phát hiện quanh người mình lại bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ khe khẽ, giống như trước đó vì ngăn không để nàng bị sét đánh, Đông Phương Thanh Thương đã cố ý bày kết giới trên người nàng.



Hắn... thật sự đang bảo vệ nàng.



“Bổn tọa nhìn cảnh sắc này đã chán lắm rồi”.



Vừa dứt lời, năm ngón tay hắn khép lại.



Bỗng nhiên, tựa như trời đất rung chuyển, tinh tú ở xa xa rào rào vụn vỡ rơi xuống như đồ chơi trong tay trẻ con. Khí tức cả không gian xao động, kéo theo tóc và áo Đông Phương Thanh Thương.



“Ầm” một tiếng cực lớn, Hoa Lan nhỏ vô thức ôm đầu, đến khi nàng mở mắt, bóng tối bốn phía tan rã, tinh tú không còn.



Dưới chân là mặt đất nàng quen đứng, trên đầu là bầu trời nàng quen nhìn thấy. Còn bên cạnh là người chưa từng cong lưng...



Họ...



Ra ngoài rồi...