Ma Tồn

Chương 256 :

Ngày đăng: 09:47 18/04/20


“Đại ma đầu...” Hoa Lan nhỏ nhìn Đông Phương Thanh Thương một lúc lâu mới ngây người nói: “Ngươi mới... có bệnh phải không?”



Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động, lập tức bóp mặt nàng, không khách sáo kéo sang bên cạnh: “Bổn tọa nói lời này với ngươi mà ngươi lại nói bổn tọa có bệnh? Ngốc đến mức không nghe hiểu nữa à. Hửm?”



Hoa Lan nhỏ không vùng vẫy, để mặc hắn kéo một lúc, ngây người nói: “Không phải nghe không hiểu, ta chỉ... không hiểu những lời từ miệng ngươi nói ra thôi.”



Hắn buông mặt Hoa Lan nhỏ, sắc mặt lạnh nhạt: “Ở lại bên cạnh bổn tọa.”



Sáu chữ, không chút tình cảm, Đông Phương Thanh Thương dùng giọng điệu ra lệnh, hoàn toàn không cho người ta đường thương lượng.



Hoa Lan nhỏ trợn to mắt, trong đồng tử màu đen toàn là bóng của Đông Phương Thanh Thương.



“Như vậy nghe hiểu rồi chứ?”



Hiểu rồi.



“Nhưng mà...” Hoa Lan nhỏ cố giữ cho mình tỉnh táo, nhưng vẻ mặt bắt đầu không thể khống chế mà trở nên lơ lửng: “Tại sao?”



“Không tại sao hết.” Hắn nói: “Ngươi chỉ cần biết, bổn tọa muốn ngươi ở lại.”



Hoa Lan nhỏ nhìn vào mắt Đông Phương Thanh Thương ngây người hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ngươi nói kiểu này thật sự vừa gian ác vừa xảo quyệt.” Nàng túm chăn, che miệng mình lại, cơ thể co vào trong chăn dường như có thể khiến nàng cảm thấy an toàn hơn một chút. Cũng chính vì vậy, được chăn che lại nên giọng nàng trở nên mập mờ, càng có chút đáng thương bơ vơ: “Ngươi như vậy... sẽ khiến ta tưởng là ngươi yêu ta.”



Đông Phương Thanh Thương khựng lại: “Bổn tọa không nói không cho ngươi tưởng vậy.”



Hoa Lan nhỏ nghe vậy trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin: “Đại... đại ma đầu... ngươi...”



Là yêu sao? Hắn nói vậy thật sự là đang thừa nhận hắn yêu nàng sao?



Đông Phương Thanh Thương, Ma Tôn Thượng cổ này yêu... nàng?
Nàng chán nản, đành quay về phòng mình, đi tới cửa phòng, đột nhiên cửa phòng Đông Phương Thanh Thương ở đối diện mở ra, hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Tại sao bỗng dưng lại có hứng thú với Xích Địa nữ tử?”



Đến giờ Hoa Lan nhỏ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng đảo mắt sang trái rồi lại sang phải, sau đó xoắn tay: “Chỉ muốn biết phong thái của nữ Chiến thần, sau này kể cho chủ nhân biết thôi.” Nói xong nàng đẩy cửa vào phòng.



Hoa Lan nhỏ biết một cánh cửa không ngăn được tầm mắt Đông Phương Thanh Thương, nhưng không cần mặt đối mặt với hắn cũng khiến nàng dễ chịu hơn nhiều.



Tối đó, Hoa Lan nhỏ lại mơ giấc mơ đã lâu không gặp.



Lần bắt đầu, trong mơ chưa có tiếng người nói, nhưng Hoa Lan nhỏ biết nàng đang nằm mơ, thế là mở lời hỏi: “Cô có phải là Xích Địa nữ tử không?”



Âm thanh xoay chuyển trong bóng tối rất lâu nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, lúc Hoa Lan nhỏ sắp bỏ cuộc, tiếng trả lời chợt vang lên trong bóng tối: “Phải.”



Hoa Lan nhỏ lập tức hỏi tiếp: “Rốt cuộc cô muốn ta làm gì?”



“Đông Phương Thanh Thương đang gạt cô.” Xích Địa nữ tử nói: “Hoa Lan nhỏ, rời khỏi cơ thể này đi. Hắn đang gạt cô.”



Lòng Hoa Lan nhỏ lạnh đi, nhưng cuối cùng cho dù nàng hỏi thêm điều gì, Xích Địa nữ tử trong mơ chỉ nói vẻn vẹn có một câu, hắn đang gạt cô.



Sáng ra tỉnh dậy, toàn thân Hoa Lan nhỏ toát mồ hơi, tóc mai bên tai cũng ướt đẫm.



Nàng ngây người nhìn đầu giường.



Đông Phương Thanh Thương muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử, nhưng hắn nói muốn nàng ở lại. Xích Địa nữ tử không muốn hồi sinh, nhưng trong mơ lại kêu nàng rời khỏi cơ thể này.



Sự tình... hình như trở nên rối rắm phức tạp quá đỗi.



Nhưng bất kể thế nào, giữa Đông Phương Thanh Thương và Xích Địa nữ tử phải có một người đang nói dối nàng.