Ma Tồn
Chương 258 :
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
Hoa Lan nhỏ không thể nào ngủ được nữa, nàng ngồi trên giường co vào trong góc, ôm gối vùi đầu trong gối.
Cách cuộn mình như vậy khiến nàng cảm thấy an toàn. Đặc biệt là ở nơi xung quanh toàn là khí tức của Đông Phương Thanh Thương.
Nàng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, nàng phải liên hệ chuyện nghe được đêm nay với chuyện xảy ra ở thời gian trước rồi sắp xếp lại. Dù rằng chuyện Đông Phương Thanh Thương muốn hại mình khiến Hoa Lan nhỏ đau lòng, nhưng nàng cố gắng không để tâm trí mình bị chuyện này quấy nhiễu.
Nàng nói với bản thân, hắn làm vậy mới là Đông Phương Thanh Thương thật sự. Nham hiểm, gian trá, lừa gạt và dụ dỗ đều là trò quen thuộc của hắn. Lúc bắt đầu, Đông Phương Thanh Thương đã không hề kiêng dè thể hiện trò này trước mặt nàng, hắn chính là ma đầu như vậy.
Là nàng sai, trong thời gian tiếp xúc hết ngày này qua ngày khác, nàng đã nghĩ về hắn quá tốt...
Hoa Lan nhỏ đập đầu lên gối để mình vứt chuyện này đi, không muốn phí thời gian nghĩ tới Đông Phương Thanh Thương nữa, mà suy nghĩ một chuyện khác khiến nàng bị đả kích bội phần...
Nàng phát hiện có thể mình không phải là mình như nàng nghĩ...
Trước đó Thiên Ẩn lang quân từng nói, thật ra hồn phách của nàng rất mạnh mẽ, nàng có thể hòa vào cơ thể Tức nhưỡng này, sau khi Thiên Ẩn lang quân nói chuyện đó với nàng, mọi thứ lập tức thoát khỏi tầm khống chế, nhưng nàng không có thời gian nghĩ kĩ lại. Tuy nhiên vừa nãy Xích Địa nữ tử lại nói, nàng có thể khiến cơ thể này trở nên linh hoạt...
Nghĩ kĩ lại, có lẽ rất lâu về trước nàng đã thể hiện sự bất thường.
Ví như nàng có thể bám lấy cơ thể Đông Phương Thanh Thương, không sợ uy hiếp của Ma Tôn Thượng cổ, ngang ngược chiếm lấy nửa cơ thể hắn, còn thật sự khiến hắn không thể đẩy nàng ra.
Rồi lại ví như lần trước, nàng và Đông Phương Thanh Thương tới núi Côn Luân, hồn phách họ rời khỏi xác trong núi, hắn muốn giết nàng, nàng lấy hạt băng trên tường đánh lên mặt hắn.
Lúc đó nàng là hồn phách nhưng có thể cầm nắm đồ Nhân gian, cho dù lúc đó tay nàng bị băng đông lạnh đến sắp hỏng, nhưng cuối cùng vẫn khỏi lại.
Nàng là cái gì?
Hoa Lan nhỏ không nghĩ ra, trong ký ức, nàng chẳng qua chỉ là một đóa hoa lan nhỏ được Ty Mệnh tinh quân của Thiên giới nuôi trong vườn hoa.
Lúc chủ nhân vô tâm của nàng khi quá bận rộn còn quên cả tưới nước cho nàng. Có lúc nói chuyện không hợp, còn uy hiếp muốn nhổ nàng cho heo ăn. Chỉ là một loài hoa bé nhỏ tầm thường, lớn dần trong sự đối đãi qua loa như vậy, nàng nào dám cho rằng mình là bảo vật động trời gì...
Nhưng Xích Địa nữ tử lại nói, lúc trước họ đã từng gặp nhau.
Phải biết lúc Thiên Địa chiến thần này chưa biến mất khỏi Tam giới thì thế gian vẫn còn là thời Thượng cổ!
Hoa Lan nhỏ luôn cảm thấy mình là một thiếu nữ, không ngờ nàng đã...già nua đến vậy rồi sao...
Người trong lòng bỗng nhiên cọ cọ vào ngực hắn, sau đó thình lình nhảy lên, đầu va vào cằm hắn.
Hắn không kêu đau, nhưng Hoa Lan nhỏ hai tay ôm đầu khóc òa lên: “Đau chết được... Hu hu...”
Đông Phương Thanh Thương: “...”
Hoa Lan nhỏ ôm đầu ngồi xổm xuống, khóc rất đau lòng.
Đông Phương Thanh Thương hít một hơi nói: “Đứng lên.”
“Móp rồi...”
Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng rồi bất chợt khom xuống, không khách sáo kéo bàn tay đang ôm đầu của nàng ra, nhưng lực trên tay không mạnh vì không thấy Hoa Lan nhỏ kêu đau, hắn nhìn lên đỉnh đầu nàng, hỏi: “Ở đâu?”
Hoa Lan nhỏ khóc một lúc, mãi đến khi hắn mất kiên nhẫn hỏi lần thứ hai, nàng mới chỉ vào ngực mình: “Tim móp rồi. Đau chết được...”
Đông Phương Thanh Thương liền nhướng mày: “Ngươi đang mượn rượu phát điên đó à?”
Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt treo những hạt lệ lấp lánh nhìn hắn. Đông Phương Thanh Thương ngây người trước ánh mắt này, đột nhiên nhớ lại ánh trăng tuyệt đẹp tối qua in trong mắt nàng, tối qua nàng cũng nhìn hắn như vậy, giống như trong mắt nàng chỉ có hình bóng hắn, nàng nói nàng tin hắn.
Trên thế gian này chưa có kẻ ngốc nào nói với hắn rằng tin hắn.
Nhưng kẻ ngốc này đã nói như vậy, mà dường như trong khoảnh khắc đó hắn cũng biến thành kẻ ngốc, bỗng nhiên mềm lòng một cách chưa từng có.
Còn hiện giờ, kẻ ngốc này không nói với hắn lời nào, chỉ dùng ánh mắt này nhìn hắn, mà hắn phát hiện mình lại mềm lòng như một kẻ ngốc. Đông Phương Thanh Thương thu lại giọng điệu lạnh lùng, dịu dành nói: “Ngươi uống say rồi, theo ta về nhé.”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, cứng đầu nhìn hắn như một đứa trẻ: “Ta không theo ngươi về đâu.”
“Tại sao?”
Nàng nức nở, nước mắt rơi xuống như những hạt châu: “Vì ngươi gạt ta, ngươi không phải là người tốt, ngươi muốn hại ta.”
Đông Phương Thanh Thương nheo mắt: “Ai nói với ngươi?”