Ma Tồn
Chương 368 :
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
Lệ khí dưới Tru tiên đài dâng lên, đâm vào da thịt khiến Hoa Lan nhỏ đau đớn khôn cùng.
Vết thương vốn đã dần dần lành lại trên cổ lúc này giống như bị lệ khí xé rách, tí tách nhỏ máu.
Hoa Lan nhỏ bị bức tường do đạo bùa sau lưng đẩy tới, Cốt lan đang ở trên tay nàng, hồn phách của Xích Địa nữ tử vẫn còn trong Cốt lan, xem ra Thiên đế không chỉ bắt nàng hồn phi phách tán, ngay cả Xích Địa nữ tử Thiên đế cũng không định tha sao…
Đạo bùa sau lưng bỗng nhiên hóa thành một lực đạo mạnh đẩy Hoa Lan nhỏ, khiến cả người nàng bay lên, sau đó rơi thẳng xuống Tru tiên đài.
Hoa Lan nhỏ tưởng là lúc này lòng mình đã chết, nàng tưởng mình đã tuyệt vọng đến mức có thể chịu đựng đau đớn do lệ khí mang đến, nàng tưởng mình có thể bình tĩnh đón nhận cái chết.
Nhưng mà…
Khi lệ khí đâm mắt nàng bị thương, khi đau đớn vạch rách da thịt nàng, khi từng hồi xé buốt nghẹt thở giẳng co va đập trong ngực nàng, khi nàng cảm thấy mình giống như một con búp bê rách bị ông trời chơi chán, tiện tay ném đi, không ai quan tâm nàng có bị thương không, có đau lòng không, có sống được nữa không…
Hoa Lan nhỏ bỗng cảm thấy mình không nén được tủi nhục…
Nàng vùng vẫy bao lâu nay, đấu trí đấu dũng với Đông Phương Thanh Thương, liều mình trở về Thiên giới, vi nàng tưởng đây là nhà của nàng, nàng muốn tìm chủ nhân, vì nàng tưởng chủ nhân là người thân của nàng, thì ra…
Đến cuối cùng, tất cả chỉ đều do nàng tưởng là vậy…
Lệ khí cắm vào tim Hoa Lan nhỏ, đau đớn cực độ lập tức chui vào tận xương tủy, Hoa Lan nhỏ không thể nghiến răng nhịn đau được nữa, nàng há miệng, cuối cùng cũng khóc thành tiếng.
Nhưng đau đớn không vì vậy mà giảm đi, ngược lại còn tiếp tục giày xé cơ thể nàng, dường như muốn nghiền cả cơ thể nàng thành tro bụi, nàng không nhịn được kêu lên thành tiếng: “Đau! Đau quá… Chủ nhân… Chủ nhân…”
Ánh nắng và những cơn mưa ngày trước hiển hiện trong đầu, còn có những lời thì thầm Ty Mệnh nói bên tai nàng, tất cả lúc này đều không địch lại câu Hạc tiên nói với nàng trước đó: “Cô ấy tự nguyện tới Vạn thiện chi khư…”
Ty Mệnh tự nguyện tới Vạn thiện chi khư.
Chủ nhân sẽ không ra nữa, không có chủ nhân sẽ không có ai cứu nàng.
Vừa dứt lời, chúng tiên đều sửng sốt, không ngờ Ma tôn lại chất vấn Thiên đế tại sao phải đẩy Hoa Lan nhỏ xuống Tru tiên đài?
Trọng điểm hắn quan tâm… hình như không đúng lắm thì phải…
“Kẻ làm trái mệnh trời đương nhiên phải diệt.” Thiên đế lạnh lùng nói, “Hoa linh cũng vậy, ngươi cũng vậy.”
Lơi này khiến Đông Phương Thanh Thương bật cười, nhưng nụ cười này khiến người ta lạnh gáy: “Được lắm, bổn tọa xem thử ngươi diệt bổn tọa thế nào.”
Không nói thêm lời nào, Đông Phương Thanh Thương vung trường kiếm trong tay, một ngọn lửa mang theo sát khí cực mạnh quét về phía Thiên đế.
Chiến thần Mạch Khê thấy vậy nhíu mày, giơ trường kiếm trong tay lên, thiên binh phía sau lập tức bày trận, chúng nhân hét lên vang rền, tập hợp sức của thiên bình hình thành một tấm khiên bảo vệ khổng lồ trong không trung, chặn đứng sát khí của Đông Phương Thanh Thương.
Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn không để tâm, hắn cười lạnh, trường kiếm đâm mạnh vào Tru tiên đài, ma ấn màu đỏ hiện lên giữa mi tâm, Tru tiên đài lập tức nứt ra vô số đường.
Phát giác được hắn muốn làm gì, chúng tiên đều giật mình, nhưng đã không kịp ngăn cản, Đông Phương Thanh Thương cười nham hiểm tà ác, lập tức rút kiếm ra, Tru tiên đài nhanh chóng nứt vớ, đá hóa thành tro bụi ầm ầm rơi xuống lệ khí bên dưới.
Không có Tru tiên đài ngăn cản, lệ khí bên dưới lập tức dâng lên, thêm vào mười vạn thiên binh có mặt, đấu khí ngập tran, khiến lệ khí dưới đài đột ngột gia tăng, như một cơn sóng thần dâng lên ập về phía chúng tiên Thiên giới.
Chúng tiên nhân hoảng hốt, ai nấy vội vã lấy pháp khí chống đỡ lệ khí. Chiến thần Mạch Khê vội chỉ huy thiên binh đổi trận pháp, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, lệ khí đã ngập tràn khắp nơi.
Không ít tiên tử tiên lực yếu kém bị khí tức nay giày xé phát ra tiếng kêu chói tai, nhất thời cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Thiên đế khẽ biến sắc, đành phải lấy pháp khí dùng pháp lực chặn lại lệ khí dưới Tru tiên đài dâng lên.
Đông Phương Thanh Thương đứng trong lệ khí nhìn Thiên đế cười lạnh.
Đôi mắt đỏ tươi của hắn bị lệ khí che lấp càng trở nên thần bí, khiến người ta khó lòng đoán được thực lực thật sự của Ma tôn hiện giờ, bóng hắn dần dần nhạt đi trong màn lệ khí mịt mù mỗi lúc một dày đặc hơn thêm, chỉ có giọng hắn như bóng ma lơ lửng trong không trung: “Trái mệnh trời? Bổn tọa làm trái mệnh trời rồi đó, ngươi làm gì được ta?”