Ma Tồn
Chương 17 :
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
Hoa Lan nhỏ thấy đầu óc mình vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng lại cảm giác được Đông Phương Thanh Thương đứng dậy bước ra cửa. Đi được vài bước, cảm giác kích động, hưng phấn dâng trào vì cuối cùng cũng tìm được người trong lòng Đông Phương Thanh Thương phút chốc bỗng hóa thành mây khói, hắn vịn vào bàn để đứng vững, vô cùng nhẫn nại lên tiếng: “Đừng để chân trái của bổn tọa cứ như khúc cây vậy! Cử động cho ta!”
Hoa Lan nhỏ giật mình vì tiếng hét của hắn. Đông Phương Thanh Thương buông tay khỏi bàn, bước thật dài đi thật nhanh trong phòng, “Đưa chân lên, bước rộng ra.” Giống như đang kéo Hoa Lan nhỏ đi, hay như đang tranh đấu với bản thân, ép Hoa Lan nhỏ bước theo nhịp bước chân mình.
“Hất tay lên, ngươi chưa bước đi bao giờ sao… Không được để bổn tọa vung cùng tay cùng chân!”
Hoa Lan nhỏ cảm thấy hồn phách của mình không ngừng vấp ngã trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, lại bị hắn hét đến đầu óc choáng váng, nàng thật sự không còn biết phương hướng đâu ra đâu. Nhưng cũng trong trạng thái hỗn loạn này, không ngừng cùng hắn đi tới đi lui trong phòng, Hoa Lan nhỏ bỗng có thể bước cùng nhịp với hắn như một kỳ tích. Có lẽ cơ thể này vẫn còn ký ức, không bao lâu, nàng cảm thấy càng đi càng tự nhiên hơn.
“Ma đầu này đang làm gì trong phòng vậy? Hình như đang lục lọi tìm kiếm gì đó.”
“Hình như đang đi lòng vòng trong phòng…”
“… Ngươi chắc chắn là chúng ta đang trông chừng Ma Tôn thật sự phải không? Ma đầu thượng cổ ấy? Không phải là hồn ma đầu óc điên khùng nào đó đóng giả đấy chứ?”
Tiếng thảo luận bên ngoài truyền đến tai. Hoa Lan nhỏ bất chợt cảm thấy mình cũng có lỗi với đại ma đầu lắm, khiến hắn bị dị nghị đến mức này…
Ma Tôn đại nhân không chút biểu cảm, đưa tay phải lên chỉnh sửa y bào, thình lình một cơn gió như trường long nổi lên từ đất bằng xông ra khỏi phòng, đập nát hai cánh cửa, xô hai quỷ sai canh cửa ngã xuống đất, rít gào tản mát vào không gian tối đen vô tận của Minh giới.
Ma Tôn bước ra khỏi phòng, Hoa Lan nhỏ cũng bất giác bước theo nhịp hắn.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhẹ thở dài, giống như vết thương nhiều năm nay được trị lành, sảng khoái thư thái - cuối cùng cũng biết đi rồi.
Đông Phương Thanh Thương nhìn về phía trước, bước ngang hai tên quỷ sai, tiểu quỷ Giáp cầu khẩn phía sau: “Đại nhân, ngài không thể rời khỏi Minh giới được…”
Hoa Lan nhỏ vốn định quay đầu lại nhìn, giải thích với tiểu quỷ Giáp kia tại sao nàng phải đi Nhân giới, nhưng Đông Phương Thanh Thương cứ như không hề nghe thấy lời này, tiếp tục đi thẳng về phía trước, miệng còn nói một câu: “Xoay mắt trái lại đây.”
Hai con mắt nhìn về hai hướng khác nhau chắc sẽ khiến không ít ma quỷ của Minh giới chết khiếp, Hoa Lan nhỏ ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Đông Phương Thanh Thương đi thẳng về phía cầu Nại Hà, dọc đường ngày càng có nhiều quỷ sai nghe tin đuổi theo, khi đến bên đá Tam Sinh thì ngay cả Diêm vương cũng xuất hiện ngăn cản, “Đại nhân, Ma Tôn đại nhân, ngài định đi đâu vậy, không ở Minh phủ thêm ít lâu nữa sao? Ta còn chuẩn bị màn múa hồn ma đặc sắc của Minh giới bọn ta cho ngài xem…”
“Tự ngươi xem đi.” Đông Phương Thanh Thương dễ dàng đẩy Diêm vương ra, bước qua cầu Nại Hà.
“… …”
Hoa Lan nhỏ từng nghe chủ nhân nói, trên thế gian có một loại người có đặc tính hung bạo. Lúc trước nàng cảm thấy thế gian này ấm áp đáng yêu như vậy, tại sao lại có loại người này tồn tại chứ. Mãi đến hôm nay, nghe Đông Phương Thanh Thương nói lời này, nàng cảm nhận được rành rành Ma Tôn hắn chính là người có đặc tính hung bạo, thích ức hiếp kẻ khác.
“Được… được thôi.” Hoa Lan nhỏ không kìm được muốn nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng nặn ra ba chữ, “Ta xin ngươi.”
Thế là Ma Tôn đại nhân cười sảng khoái, “Bổn tọa sẽ thỏa mãn cho ngươi.”
Tay phải hắn ngưng tụ kim quang, tay áo phất lên, kim quang tản mát như bươm bướm dập dờn, từng con từng con phấp phới bay về nơi sâu nhất của khí đen, ngăn không cho khí tức vẩn đục bên trong tràn ra ngoài, đồng thời cũng chặn không cho khí tức bên ngoài xâm nhập vào trong.
Đến khi kim quang lấp đầy khe hở màu đen, Đông Phương Thanh Thương khép tay áo, gió mạnh nổi lên hất tung y bào và mái tóc dài của hắn. Trong chớp mắt, bức tường trước mặt lại nguyên vẹn như lúc đầu. Ngay cả căn nhà nát cũng được quét dọn sạch sẽ, yêu ma quỷ quái bên trong không còn sót lại con nào.
Thì ra sức mạnh to lớn là như vậy đó, giết hay cứu chỉ trong một ý nghĩ.
Hoa Lan nhỏ còn đang thất thần thì Đông Phương Thanh Thương đã bước ra ngoài.
“Đi… đi đâu vậy?” Hoa Lan nhỏ vội bước chân trái theo hắn.
“Cửu U.”
Không buồn nhìn ông lão râu bạc đang trốn bên ngoài lấy một lần, Đông Phương Thanh Thương phẩy áo bỏ đi, để lại Tật hành giả vẫn ngồi ngơ ngác dưới đất.
Ông ta không nhìn lầm chứ, Ma Tôn… tự mình vá lại phong ấn tam giới? Ma Tôn cũng biết quan tâm đến khổ nạn ở dân gian? Đây… đúng là Ma Tôn chứ không phải thần thượng cổ gì đó chứ?
Giới thiệu chương sau của tác giả:
“Tôn thượng uống say rồi… tay trái cứ xoa ngực mình!”
“Hay là… mang đến cho Tôn thượng một nữ nhân?”