Ma Tồn
Chương 372 :
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
Hiện giờ cách lúc Hoa Lan nhỏ và Đông Phương Thanh Thương rời khỏi núi Thiên Ẩn đã một thời gian. Nhưng cho dù là vậy, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi thì không thể nào khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của núi Thiên Ẩn.
Hoa Lan nhỏ nằm bò trên lưng Đông Phương Thanh Thương, nhìn núi Thiên Ẩn dưới làn mây mù, lòng nàng bỗng lâng lâng bùi ngùi.
Nàng tự đi đến bước này, chi bằng ban đầu để Đông Phương Thanh Thương đưa hồn phách của Xích Địa nữ tử vào trong cơ thể Tức nhưỡng này thì hơn. Lúc đó nàng sẽ hồn phi phách tán, bớt được những giày vờ, đau lòng khổ sở của sau này.
Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn không biết ý nghĩ trong lòng Hoa Lan nhỏ, hắn nhìn từ trên mây xuống, chỉ thăm dò một chút, trong chớp mắt đã biết được vị trí hiện tại của Thiên Ẩn lang quân, không hề chậm trễ, liền cúi người xuống.
Đình viện của Thiên Ẩn lang quân hiển nhiên được ưu tiên tu sửa hơn các nơi khác. Trong viện tuy không có bảo vật khắp nơi, phồn hoa trù phú như trước, nhưng cũng đã khôi phục được bảy, tám phần.
“Đuổi người của chợ yêu đi hết chưa?”
“Đám lần trước đã bị đuổi đi rồi.” Bóng đen cúi đầu bên cạnh Thiên Ẩn lang quân nói, “Sáng nay lại phát hiện có mấy tên trộm của chợ yêu bơi từ bờ Đông tới trộm bảo vật, thuộc hạ đã phái người đi xử lý.”
Thiên Ẩn lang quân gõ ngón tay lên bàn hừ lạnh: “Chờ kết giới của núi Thiên Ẩn hồi phục, nhất định bắt đám nhãi nhép kia hối hận cũng không kịp!” Vừa dứt lời, ánh mắt Thiên Ẩn lang quân sầm xuống, “Ai?”
Một luồng sát khí tỏa ra theo giọng nói của y, không biết va phải vật gì trong không trung, lập tức nổ tung, sau đám bụi, thân hình Đông Phương Thanh Thương dần dần xuất hiện, trên lưng hắn đang cõng Hoa Lan nhỏ.
Hoa Lan nhỏ xuống khỏi người hắn, bàn tay Đông Phương Thanh Thương vẫn như có như không đỡ lấy nàng, mãi đến khi nàng hoàn toàn đứng vững, Đông Phương Thanh Thương mới ngẩng đầu lên nhìn Thiên Ẩn lang quân vẻ mặt nghiêm túc đứng bên kia.
“Thiên Ẩn lang quân, đã lâu không gặp…” Đông Phương Thanh Thương cười gian ác, “Xem ra thời gian qua ngươi sống không tốt lắm.”
Hoa Lan nhỏ nhìn hắn, núi Thiên Ẩn bị đám người chợ yêu quấy nhiễu, chắc là do tấm bản đồ di chuyển Đông Phương Thanh Thương vẽ cho thương nhân ở chợ yêu kia rồi.
Hủy núi của người ta, phá nhà người ta, cho kẻ trộm dòm ngó bảo vật nhà người ta, bây giờ lại còn ở trên cao mỉa mai người ta, tiếp theo lại cướp đồ của người ta nữa.
Đông Phương Thanh Thương… có lúc thật sự xấu xa đến tận xương cốt.
Hoa Lan nhỏ cũng rất không hiểu, rốt cuộc tại sao, rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào nàng lại yêu một kẻ xấu xa như vậy…
Bóng đen chắn trước mặt Thiên Ẩn lang quân, khí tức đề phòng lập tức lan tỏa.
Khác với lúc trước chưa biết thân phận của Đông Phương Thanh Thương, Thiên Ẩn lang quân lúc này không còn lòng dạ ra vẻ cao thâm đùa cợt trước mặt hắn nữa, y nhìn Đông Phương Thanh Thương từ trên xuống dưới, thăm dò được khí tức yếu ớt do trọng thương chưa lành của Đông Phương Thanh Thương lúc này, nhưng cho dù là vậy, thân là Ma tôn, Đông Phương Thanh Thương chỉ cần dùng chút sức cũng để khiến núi Thiên Ẩn lãnh đủ.
Lần trước Thiên Ẩn lang quân đã có một bài học rồi…
Câu này khiến Đông Phương Thanh Thương sực tỉnh, hắn lạnh nhạt dời mắt đi, đứng dậy, “Tạm thời không có vấn đề, ít ngày nữa nó sẽ hoàn toàn dung hòa vào cơ thể ngươi.”
Hoa Lan nhỏ gật đầu, sau đó nhìn Tức nhưỡng còn lại trên giường, lấy làm lạ nói: “Còn nhiều như vậy ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Thanh Thương cũng nhìn khối Tức nhưỡng hồi lâu không nói, cứ như… hắn cũng không biết mình cần nhiều Tức nhưỡng như vậy để làm gì.
Hoa Lan nhỏ đã lấy làm quen với sự phớt lờ của hắn, nếu là lúc trước, có lẽ nàng sẽ bĩu môi than thở Đông Phương Thanh Thương không đếm xỉa gì tới mình, nhưng hiện giờ nàng hoàn toàn không còn tâm trạng này.
Vì hiện giờ chỉ cần xung quanh yên tĩnh lại, chỉ cần có một thoáng rảnh rỗi, nàng sẽ bắt đầu không kìm được suy nghĩ miên man, nàng còn ở trong cơ thể này được bao nhiêu lâu, nàng có “ý thức của mình” được bao nhiêu lâu, nàng còn có thể dùng mắt của mình, đầu mình để nhìn Đông Phương Thanh Thương bao lâu nữa…
Có lẽ trong phòng quá yên lặng, có lẽ ánh mắt Đông Phương Thanh Thương nhìn Tức nhưỡng quá đỗi kỳ lạ, Hoa Lan nhỏ không nhịn được nói: “Đại ma đầu.”
Đôi mắt đỏ tươi của hắn lập tức hiển hiện bóng nàng.
Lúc này nàng quên chưa kéo y phục lên, lộ ra bờ vai trắng ngần, đôi mắt to nhấp nháy nhìn hắn, giọng nói khàn khàn sau khi bị thương vẫn chưa hồi phục hỏi: “Đại ma đầu, ngươi thật sự bắt ta phải chết vì nguyện vọng của ngươi mới được sao?”
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng không nói.
Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ, nàng gượng cười hỏi: “Có khi nào ngươi cũng từng nghĩ có lẽ mình có thể chiến thắng được chấp niệm không? Hay có thể buông bỏ chấp niệm của mình không?”
Hắn vẫn chỉ nhìn nàng, đôi mắt như một đầm nước chết, không hề xao động.
Khóe môi Hoa Lan nhỏ mấp máy, nhưng nụ cười trên môi không gượng nổi nữa: “Ta biết ta nghĩ nhiều rồi.” Nàng mỉm cười mỉa mai, rất đỗi tự nhiên, “Trước đây ta tưởng ta đã thông suốt, sống chết đều do mệnh trời, nhưng mà…” Hoa Lan nhỏ chìa tay ra, vuốt lên bờ vai bị Đông Phương Thanh Thương chạm vào ban nãy: “Nhưng ngươi quá dịu dàng. Đại ma đầu, chắc ta không phải là Lan hoa yêu đâu, ta là Phù du yêu mới đúng.” Hoa Lan nhỏ nói, “Cho đến giờ, chỉ cần ngươi cho ta một chút dịu dàng, ta vẫn muốn lao về phía ngươi. Trước đây ta từng hỏi chủ nhân, tại sao thiêu thân phải lao đầu vào lửa, chủ nhân nói, vì đó là số mạng của chúng, đại ma đầu, gặp ngươi chắc cũng là số mạng của ta.”
“Bởi vậy, ngươi đừng tốt với ta nữa, đừng bảo vệ ta quá mức nữa, đừng quan tâm ta nghĩ gì nữa. Ngươi làm vậy…” Hoa Lan nhỏ cười khổ, “Ngươi làm vậy có giống người xấu đâu… Ngươi sẽ khiến ta ngày càng luyến tiếc sinh mạng này, không nỡ biến mất trên thế gian này, luyến tiếc thời gian ở bên cạnh ngươi…”
“Như vậy không được đâu.” Hoa Lan nhỏ chán nản ôm mặt, “Làm người xấu đâu thể như ngươi…”
Hoa Lan nhỏ nén tiếng khóc, nhưng nước mắt vẫn thấm qua kẽ tay chảy ra ngoái, tí tách nhỏ xuống, sau đó bị một bàn tay thon dài đón lấy.
Những giọt nước mắt ấy nở hoa trong lòng bàn tay hắn, cũng khiến lòng hắn dậy sóng. Đông Phương Thanh Thương vẫn im lặng, nhưng tay kia của hắn ôm ngực mình.
Vết thương do Sóc Phong kiếm gây ra đã lành rồi, theo lý hắn sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng hiện giờ, cảm giác đau ở đây là thế nào vậy…