Ma Tồn
Chương 374 :
Ngày đăng: 09:47 18/04/20
Bóng tối, bóng tối vô biên vô tận, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình đang bềnh bồng trong bóng tối, nhưng nàng không cảm thấy có gì đáng sợ.
Có gì đáng sợ đâu, theo Đông Phương Thanh Thương lâu như vậy rồi, có chuyện đáng sợ gì nàng chưa từng trải qua?
Hoa Lan nhỏ không hoảng hốt, để mặc cơ thể trôi dạt trong bóng tối vô biên, bóng tối này không khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại quanh người nàng như được một lớp bông mềm mại bao bọc, ấm áp khiến nàng không nén được mà chìm đắm vào bên trong.
Nếu có thể mãi như vậy cũng không có gì không tốt. Không có tranh chấp, không có uy hiếp. không có hoảng hốt và sợ hãi, nàng cứ trôi mãi như vậy…
“Hoa Lan nhỏ.”
Có ai đó đang gọi nàng, tiếng gọi mơ hồ xa xăm, nhưng nàng có thể nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói đó.
“Đừng ngủ mê.”
“Ai vậy?”
“Hoa Lan nhỏ… đừng ngủ…”
Giọng nói vẫn mơ hồ, nhưng ngày càng gần, Hoa Lan nhỏ nghe một lúc, nàng nhận ra đây là giọng Xích Địa nữ tử.
Sau khi rơi xuống Tru tiên đài, giọng Xích Địa nữ tử không hề xuất hiện trong đầu nàng nữa, nhưng bây giờ lại xuất hiện, rõ rang hồn phách của Xích Địa nữ tử đã được nàng chữa trị khỏe mạnh lại rồi.
“Ta mệt lắm, cô đừng nói nữa, để ta yên tĩnh ngủ thêm một lúc đi.” Hoa Lan nhỏ nài nỉ Xích Địa nữ tử, “Ta không muốn biết gì hết, cũng không muốn suy nghĩ, để ta ngủ đi…”
“Nếu vậy… cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa đâu.”
Câu nói này như giáng một đòn lên đầu nàng, Hoa Lan nhỏ giật mình bừng mở mắt.
Ánh nắng chói mắt lập tức chiếu vào đôi ngươi, khiến nàng bất giác nhắm mắt, rồi dùng tay che mắt. Nước mắt bị ánh nắng chiếu rọi chảy ra từ khóe mi. Ngoài cảm giác chói lòa, Hoa Lan nhỏ vẫn cảm nhận được trong cơ thể đau đớn một cách kỳ lạ.
Rõ ràng chỉ tỉnh lại từ trong một giấc mộng, nhưng tim nàng đập nhanh bất thường, hơi thở cũng gấp gáp.
Một hồi sau nàng mới bình ổn hơi thở, sau đó dần dần thích ứng với ánh nắng bên ngoài. Nàng ngửi được mùi hương hoa cỏ trong không trung, sau đó nhìn thấy bươm bướm bay phấp phới trước mắt.
Bên trên là trời xanh mây trắng, Hoa Lan nhỏ sờ bên cạnh, quay đầu lai, dưới mặt đất là rêu xanh, cỏ xanh, còn có hoa dại khắp núi.
Nàng ngồi dậy, chỉ một động tác này đã khiến Hoa Lan nhỏ cảm thấy cơ thể rã rời.
Mỗi kiếp đều bị người thân yêu nhất phản bội, đúng là… Hoa Lan nhỏ nói: “Gia đình Thiên Đế xưa nay chưa bao giờ có người tốt.”
Xích Địa nữ tử bật cười, nhưng không để tâm lắm, nói tiếp: “Xích Lân bất bình thay ta nên nổi giận, bị ép đọa Ma, cuối cùng phải bị giam trong tháp Hạo Thiên.”
Xích Địa nữ tử kể lại chuyện xưa, tuy trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng Hoa Lan nhỏ nghe lại thấy giật mình, rõ ràng là chuyện liên quan tới nàng, nhưng hiện giờ nàng lại chẳng nhớ gì cả.
Xích Địa nữ tử nói đã giấu nàng ở một nơi hoang dã của Nhân giới, cũng không biết là cơ duyên trùng hợp thế nào Ty Mệnh mới có được nàng, đưa nàng về Thiên giới. Bởi vậy, Ty Mệnh cũng không biết công dụng thật sự của nàng, chả trách hở một chút là uy hiếp đòi nhổ nàng cho heo ăn…
“Nếu là vậy.” Hoa Lan nhỏ nhìn Xích Địa nữ tử, “Vậy hiện giờ A Hạo khiến cô sống lại, cô nên vui mới đúng chứ, tại sao lại không muốn mang theo ký ức của cô khi xưa để gặp hắn?”
“Hoa Lan nhỏ, hiện giờ cách thời Thượng cổ đã lâu lắm rồi, lâu đên mức có thể khiến A Hạo tỉnh lại trong động băng Côn Luân, thậm chí nó đã một mình sống trên thế gian này không biết bao lâu. Những kiếp số ta đã trải qua cũng đã đếm không hết rốt cuộc là bao nhiêu, còn lại bao nhiêu. Trong thời gian đằng đẵng này, nó vẫn không tìm thấy ta, không thăm dò được hồn phách của ta, không tìm được tung tích ta, cô có biết tại sao không?”
Hoa Lan nhỏ lắc đầu.
“Thật ra Thiên Đế nói không sai, đích thực ta đã trái mệnh trời, bởi vậy đây là trời phạt. Ngoài dị số trong trời đất như Đông Phương Thanh Thương, không ai có thể một lần nữa kết nối vận mệnh của ta và nó, vì sự xuất hiện của Đông Phương Thanh Thương nên ta và nó mới có cục diện hôm nay.”
Hoa Lan nhỏ im lặng.
“Ta và nó định sẵn là đời đời kiếp kiếp bỏ lỡ nhau, trước khi ta trải qua hết vạn kiếp khổ nạn, cho dù gặp lại nhau cũng chưa chắc có kết cục tốt. Ta từng chịu khổ vì trái mệnh trời, thật sự không thể nào dũng cảm đối diện với kết quả chưa biết trước kia nữa. Chi bằng cứ tiếp tục như vậy, ta lịch kiếp, nó tiếp tục tìm ta trong Nhân thế, cứ tìm, tìm mãi rồi, sẽ có ngày nó bỏ cuộc, sẽ có ngày nó bắt đầu cuộc sống mới. Ta không muốn… để nó lâm vào nguy hiểm nữa.”
“Nhưng y… đã dây vào Đông Phương Thanh Thương rồi.”
Xích Địa nữ tử nói không sai, đại ma đầu đó chính là dị số của trời đất, đừng nói cuộc đời hắn sẽ có nguy hiểm gì, vì hắn vốn chính là biểu hiện cụ thể của hai chữ “nguy hiểm”.
“Cô biến mất ở núi Thiên Ẩn, lúc đó người của Ma giới tấn công bên ngoài núi Thiên Ẩn, Đông Phương Thanh Thương sẽ không đoán được là A Hạo ra tay.”
Hoa Lan nhỏ thoáng suy nghĩ, hình như đúng là vậy: “Nhưng mà nếu cô chiếm cơ thể Tức nhưỡng này rồi sống lại, đến lúc đó Đông Phương Thanh Thương vẫn sẽ biết Chủ nhân chợ yêu đâm sau lưng hắn…”
“Bởi vậy.” Vẻ mặt Xích Địa nữ tử nghiêm túc, “Ta không thể sống lại.”
Hoa Lan nhỏ im lặng.
Nàng suy nghĩ một lúc, sao cứ cảm thấy hơi kỳ quặc, người khác đều giành được sống, sao đến chỗ nàng mọi người lại giành để chết vậy…
Cảm giác này thật kỳ lạ…