Ma Tồn

Chương 376 :

Ngày đăng: 09:47 18/04/20


Trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ, ánh mắt Hoa Lan nhỏ có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thấy hoa dại cỏ xuân bên ngoài, không biết lại là huyễn cảnh nào do Chủ nhân chợ yêu tạo ra.



Không khí bên trong mang theo hương hoa thơm ngát khiến người ta vui vẻ. Hoa Lan nhỏ cảm thấy nếu nàng không bị sợi mây trói buộc, đây chắc là một chỗ tốt để nàng lặng lẽ tận hưởng thời khắc cuối cùng.



Chủ nhân chợ yêu nói không sai, theo bên cạnh Đông Phương Thanh Thương đúng là ngày nào cũng phải đối diện với chém giết, lăn lê bò toài trong hiếm cảnh một mất một còn. Nhưng lúc này nằm trên giường, nhìn mây bay ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nàng lại hơi nhớ hắn, nhớ dáng vẻ hắn đen mặt đứng bên cạnh nàng chế giễu nàng kém cỏi, sau đó chỉ trong một cái búng tay là có thể dễ dàng hóa giải nguy khốn cho nàng.



Hoa Lan nhỏ cảm thấy hình như nàng làm tù nhân của Đông Phương Thanh Thương lâu quá nên đã quen với thói bá đạo của hắn, giờ đổi cai ngục khác, nàng lại không quen với tác phong ôn hòa như vậy…



Vùi đầu vào trong chăn mềm mại, Hoa Lan nhỏ thở dài.



Tiếng thở dài này quá dài, Hoa Lan nhỏ cảm thấy tim mình bỗng nhiên đập loạn, nàng ổn định khí tức, nhưng đúng lúc lại nghe được tiếng xe lăn lộc cộc bên cạnh.



Hoa Lan nhỏ rất đề phòng âm thanh này. Nàng ngẩng đầu nhìn sang bên giường, vô thức rụt vào trong, khó nhọc cựa quậy mấy cái đã tốn của nàng không ít sức lực, Hoa Lan nhỏ chỉ cảm thấy đầu ong lên, nàng nhìn thấy Chủ nhân chợ yêu đang mấp máy nói chuyện, nhưng lại không thể nghe được giọng y.



Mãi một lúc sau, giọng Chủ nhân chợ yêu mới chui vào đầu nàng: “Vẫn còn ý thức?”



Từ hôm qua đến giờ y đã hỏi ba bốn lần rồi, giọng điệu ngày càng lạnh lùng hơn. Hình như y cũng sốt ruột lắm rồi…



Hoa Lan nhỏ thở mấy hơi nhưng không đáp.



Chủ nhân chợ yêu đưa tay bắt một lọn tóc của nàng, vuốt ve trong tay: “Lan hoa tiên linh, cô cũng khiến ta khó hiểu thật, đến lúc này rồi cô còn kiên trì điều gì nữa?” Y nói, “Lẽ nào trong lòng cô vẫn chờ Đông Phương Thanh Thương tới cứu cô?”



Lòng Hoa Lan nhỏ trống rỗng, tựa như đã bị câu này của Chủ nhân chợ yêu đâm một lỗ thật sâu.



Phải rồi, ngay cả bản thân nàng cũng không muốn thừa nhận nàng đang chờ Đông Phương Thanh Thương.



“Đúng là Đông Phương Thanh Thương đã tới.” Chủ nhân chợ yêu nhìn ánh mắt khẽ sáng lên của nàng, hờ hững nói, “Nhưng mà nơi này của ta thiên biến vạn hóa, trong huyễn cảnh lại có huyễn cảnh, cho dù là Đông Phương Thanh Thương cũng sẽ không tìm được tới đây. Ta cho Điệp Y hóa thành ta giằng co với hắn trong một huyễn cảnh khác. Cô đoán hắn có tới cứu cô không?”



Hoa Lan nhỏ không trả lời.



“Không có, hắn tới tìm ta đòi sư phụ.” Chủ nhân chợ yêu buông tóc Hoa Lan nhỏ ra, “Hắn nói cơ thể này là của hắn, kêu ta trả lại cho hắn. Tuy rất tàn khốc, nhưng không phải hắn tới cứu cô.” Ngón tay Chủ nhân chợ yêu nhẹ điểm trong không trung, nàng nhìn thấy trong một huyễn cảnh khác, Đông Phương Thanh Thương đang nói với một Chủ nhân chợ yêu khác ngồi trên xe lăn: “Cơ thể đó bổn tọa nuôi đã lâu, phường trộm cắp như ngươi cũng dám trộm đồ của bổn tọa sao?”



Sắc mặt Đông Phương Thanh Thương âm trầm, hắc bào ướt đẫm, lê trên mặt đất thành một vệt máu dài, không biết là nhuộm máu người khác hay bị máu của hắn thấm ướt.



Đại ma đầu này thật chẳng có ngày nào sống yên.


Từ Thượng cổ đến nay, Đông Phương Thanh Thương một thân một mình bước qua Tam giới Ngũ hành, từng uống vô số máu tươi, lạnh lùng trước ánh đao bóng kiếm, bất luận thế nào hắn cũng không ngờ, có một ngày hắn lại bị người ta hôn trên “chiến trường”, ngay trước mặt kẻ địch.



Hắn vẫn có thể giữ lòng lặng như nước, nhưng vì người này là Hoa Lan nhỏ, đôi mắt thường ngày vừa đẹp vừa sắc bén quá mức của hắn khẽ mở to.



Bất ngờ là hắn không đẩy nàng ra, mà trong sào huyệt của kẻ địch này, ở nơi chưa hết nguy hiểm này, hắn mở ra một kết giới, sau khi ngăn cách khỏi nguy hiểm, hắn liền không chờ được mà ôm eo nàng, khóa chặt gáy, khống chế nàng vào lòng ôm hôn.



Hôn là môi lưỡi giao tranh, là triền miên tước đoạt…



Hắn muốn hòa người trong lòng vào cơ thể, nhốt lại, khóa lại, không để người khác dễ dàng bắt đi nữa.



Những ngày qua hắn tìm đủ lắm rồi.



Từ nay về sau hắn không muốn đi tìm như vậy nữa.



Mang theo lo lắng, bất an, và hoang mang một cách kỳ lạ. Chỉ sợ kéo dài thêm một ngày nữa hắn sẽ không tìm được, bỏ lỡ thêm một ngày là hắn sẽ bỏ lỡ vĩnh viễn.



Hoa Lan nhỏ ngừng hôn hắn, nàng ấp lên má hắn, lắng nghe hơi thở hỗn loạn của hắn, sau đó cảm giác núi và hoa ở xa đang phóng to vô hạn, nàng nghe thấy nhịp tim mình đã nhanh đến mức dính liền vào nhau, không còn cảm giác được đau đớn kỳ lạ trong cơ thể này nữa.



Cuối cùng, trước mắt nàng biến thành một mảng trắng xóa.



Âm thanh bên tai nàng biến mất, nàng không ngửi thấy hương hoa cỏ trong không khí nữa.



Hoa Lan nhỏ ôm chặt Đông Phương Thanh Thương như ôm một khúc gỗ đang trôi bồng bềnh, nàng áp vào má hắn, cọ bên tai hắn nói: “Đại ma đầu, ngươi đáng ghét như vậy…”



Nàng không biết hắn sẽ trả lời thế nào, thâm chí cũng không biết lúc này Đông Phương Thanh Thương có ở bên cạnh nàng không, vì ngón tay và má nàng đã mất đi cảm giác.



“…nhưng ta lại yêu ngươi.”



Nàng cảm giác mình đã nói ra tất thảy…



Khoảnh khắc này, thế giới của nàng dường như hoàn toàn tan biến.



Hay phải nói là nàng đã…



Biến mất khỏi thế giới này.