Ma Trận Án
Chương 21 : Chiến đấu trước bình minh
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Long Giai ở trong khu tập thể dành cho cán bộ của sở Công an, giờ mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, chỉ là ngoài cửa có thêm hai viên cảnh sát. Nhà Long Giai đã bị lục soát, cô đang dọn dẹp lại phòng ốc, trông thấy hai người, cô liền nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không biết gì cả, rốt cuộc các anh còn muốn hỏi gì nữa?”
Hàn Phong lấy bảng số Sodoku mà bọn Lâm Phàm ghi lại ra, nói với Long Giai: “Nhờ cô giải cái này hộ chúng tôi.”
Long Giai liếc nhìn, nói: “Đây là cái gì? Sodoku? Tại sao lại đưa tôi cái này?”
Hàn Phong nói: “Đây là chứng cứ then chốt để chứng minh cô vô tội, vì vậy, nhất định cô phải hoàn thành nó. Nhất định tự tay tính toán, nhất định phải tính đúng đấy nhé.”
Lãnh Kính Hàn ngẩn người, thầm nhủ: “Thằng ranh Hàn Phong này lại giở trò gì vậy? Các con số Long Giai điền vào, chính là phương thức liên hệ bí mật của bọn họ, điều này chỉ chứng minh rằng Long Giai có tội thôi chứ? Tại sao lại nói là chứng minh Long Giai vô tội?”
Long Giai gật đầu: “Được rồi, để tôi thử xem, ừm, ô số này thuộc loại độ khó cao, cho tôi chút thời gian đi.”
Lãnh Kính Hàn thúc giục: “Chúng ta đã hết thời gian rồi, cô nhất định phải hoàn thành trước khi trời tối.”
Hàn Phong kéo áo Lãnh Kính Hàn: “Này, đi ăn đi.”
Lãnh Kính Hàn ngẩn người: “Cái gì? Cậu vẫn chưa ăn cơm à?”
Hàn Phong chống nạnh: “Tôi ngủ trong phòng Cảnh sát hình sự nhà anh, anh bảo tôi đi đâu ăn đây?”
Lãnh Kính Hàn vỗ đầu: “Chết thật, lúc ăn trưa cậu vẫn chưa ngủ dây, tôi quên béng mất. Giờ tôi làm gì còn tâm trí đi ăn cơm với cậu nữa, cho cậu mười đồng, tự đi mà ăn.”
Hàn Phong cười khẩy: “Mười đồng? Ăn mì ăn liền à? Anh cũng bủn xỉn quá đấy?”
Lãnh Kính Hang nói: “Không lấy thì thôi.”
Hàn Phong lạnh lùng: “Anh nói đấy nhé, thế tôi đi ăn đây.”
“Này, đợi đã.” Lãnh Kính Hàn hình như nhớ ra gì đó, lập tức lộn túi quần túi áo, rốt cuộc cũng tìm được một tờ giấy bạc 100 đồng, cung kính đưa cho Hàn Phong. Long Giai để ý thấy sau khi Hàn Phong đi khỏi, Lãnh Kính Hàn Vội đưa tay lên quệt mồ hôi trán.
Long Giai lấy ra một quyển sổ và một cái bút, bắt đầu tính toán, vừa làm vừa hỏi: “Sếp Lãnh, tại sao lại để cho tên ấy thoải mái ở trong phòng Cảnh sát hình sự vậy?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Hả? Cô nói chuyện cậu ta ngủ ấy hả? Cô không biết đấy thôi, thằng ranh này nhất định phải đảm bảo giấc ngủ, nếu thiếu ngủ, cậu ta sẽ chẳng còn tư duy nhạy bén nữa đâu.”
Long Giai thắc mắc: “Thế tại sao phải cho anh ta tiền? Chẳng lẽ sếp nợ anh ta gì à?”
Lãnh Kính Hàn thở dài: “Chậc, cô không biết đấy thôi, trong mắt thằng ranh này vốn chẳng có cái gì gọi là chính nghĩa với đạo đức cả, nếu không cho cậu ta tiền, cậu ta sẽ làm ra những chuyện cực kỳ đáng sợ.” Ông bất giác nhớ lại lần rủ Hàn Phong đi ăn cơm lúc vụ án này mới bắt đầu, tên này giở trò vô lại, còn thoát y trước mặt nhân viên phục vụ nữ, nghĩ đến đó, ông bật cười.
Long Giai vừa tính toán vừa hỏi: “Không ngờ anh ta lại là người như thế, thế hai người làm sao mà biết nhau?”
Lãnh Kính Hàn chìm sâu vào hồi ức, đó là những mưu sâu kế hiểm, những cuộc chém giết đầy máu tanh mà ông chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi, nhưng điều khiến ông không thể nào quên, chính là câu nói bình thản ấy của Hàn Phong: “Tôi đến từ địa ngục.” Mỗi khi nhớ đến chuyện này, ông lại rùng mình, tựa hồ cơ thể đã tạo thành phản xạ, sử dụng phương pháp rùng mình này để biểu đạt nỗi kinh hoảng, hoàn toàn không chịu sự khống chế của não bộ.
Long Giai để ý thấy vậy, liền gặng hỏi: “Ồ? Có phải rất ly kỳ không?”
“À!” Lãnh Kính Hàn định thần lại, bấy giờ mới nhớ ra mình đnag nói chuyện với một nghi phạm, người này chỉ từng là thuộc cấp của ông mà thôi. Ông đáp: “Cô tập trung giải ô số đi, nếu có cơ hội, biết đâu sau này cô sẽ… có lẽ vẫn là không có cơ hội thì hơn.” Ông nói một câu mập mờ khó hiểu, rồi lại lắc đầu, cơ hồ không muốn nhắc đến chuyện đó.
“Xem ra bí mật của Hàn Phong còn lớn hơn những gì mình tưởng tượng.” Long Giai nghĩ bụng, bất giác nhoẻn miệng cười.
Lãnh Kính Hàn thấy vậy, lại đâm nghi hoặc: “Theo lẽ thường, nếu là một tên nội gián bị vạch trần, cô ta phải căng thẳng, hoảng hốt mới đúng, nhưng Long Giai lại đang cười, chẳng giống đối tượng bị nghi ngờ chút nào cả, thế này là sao nhỉ?”
Chiếc MPV màu đỏ đậu bên bờ sông, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bước ra, nhìn xuống làn sóng đang cuồn cuộn chảy về Đông. Dòng sông mênh mông này bắt nguồn từ cao nguyên Thanh Tạng, cuối cùng chảy ra biển lớn; biển lớn, dường như đó là chốn về của vạn vật, dù là thứ gì, chỉ cần ra đến biển lớn, khả năng bị tìm thấy sẽ trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Lúc này, điện thoại di động của người đàn ông rung lên, y mở máy, âm thanh kim loại gấp gáp vang ra: “Sao rồi?”
Người đàn ông trả lời: “Rất tốt, kế hoạch Y đã khởi động, mọi sự thuận lợi.”
Âm thanh kim loại nói: “Tốt, đêm nay xuất phát từ chỗ đó, đi thuyền về hướng Đông lệch 19 độ sang hướng Nam, đến lúc ấy sẽ có một chiếc du thuyền mang quốc tịch Panama tiếp ứng các anh ở vùng biển quốc tế, chúc thành công.”
Người đàn ông nói: “Cuộc họp hội đồng quản trị phía các anh chắc đã kết thúc phải không? Tôi có nghe đài rồi, sau cuộc điều tra, hình như không phát hiện được gì ở chỗ các anh thì phải. Giá cổ phiếu lại bắt đầu leo thang, chắc anh cũng rời khỏi Thiên Nhai rồi? Giờ anh đang ở đâu?”
Âm thanh kim loại kia cười ha hả: “Đoán xem.”
Hàn Phong đi ăn hết đúng hai tiếng đồng hồ, lúc quay lại, Long Giai vẫn chưa giải được ô số Sudoku ấy, Hàn Phong lớn tiếng chào hỏi hai viên cảnh sát ngoài cửa: “Tôi về rồi đây, các anh vất vả quá.” Cứ như thể hai viên cảnh sát đang giúp anh ta bảo quản thứ gì đó.
Lãnh Kính Hàn nghe thấy giọng anh ta liền đi ra, chợt trông thấy Hàn Phong giơ nắm đấm lên, định tấn công một trong hai viên cảnh sát, viên cảnh sát chụp lấy cổ tay anh ta, quát hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Hàn Phong nói: “Xem các anh có mặc áo chống đạn không?”
Viên cảnh sát đứng cạnh nói: “Có kiểu xem như thế à?”
Hàn Phong cười hì hì: “Tôi chỉ nhắc nhở các anh thôi, nhất định phải chú ý đấy nhé.”
Lãnh Kính Hàn vẫy tay gọi Hàn Phong lại chỗ mình, liếc mắt nhìn Long Giai, đoạn hỏi anh ta: “Cô ấy vẫn chưa làm xong, vừa nãy hỏi bọn Lâm Phàm, họ cũng chưa làm được, giờ tính sao?”
Hàn Phong nói: “Đi, đi ăn cơm.”
Lãnh Kính Hàn ngẩn người, hỏi: “Lại ăn? Cậu vừa mới ăn rồi còn gì?”
Hàn Phong nói: “Vừa nãy là ăn cơm trưa, giờ là ăn tối, chúng ta ăn xong cơm quay về, chắc họ cũng làm xong rồi.”
Lãnh Kính Hàn quát lên: “Giờ không phải lúc làm mấy chuyện vớ vẩn đó, chúng ta cần phải phá giải được mất mã này trước khi mặt trời lặn.”
Hàn Phong vẫn nhơn nhơn: “Êu êu, đừng giận thế chứ, nếu tôi bảo là tôi đã phá giải được mật mã thì sao?”
Lãnh Kính Hàn giật mình, vội hỏi: “Thì ra cậu đã giải được mật mã, tại sao không nói sớm?”
Hàn Phong nhún vai, giơ tay ra hiệu “chúc các cậu may mắn” với bọn Lý Hưởng, hai nhóm chia ra hành động.
Lãnh Kính Hàn và Hàn Phong càng lúc càng rút ngắn khoảng cách với bọn Đinh Nhất Tiếu, họ trông thấy hắn đang cười cười nói chuyện gì đó với một tên thuộc hạ. Hàn Phong nhận xét: “Chắc là đang cười cảnh sát các anh vô dụng đấy.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Bé bé cái miệng thôi, cậu sợ bọn chúng không biết chúng ta ở đây à?”
“Bọn chúng sắp lên thuyền rồi, tính sao đây?”
Lãnh Kính Hàn nhìn ra phía cổng bến cảng, lo lắng: “Tiểu đội kia sao vẫn chưa đến?”
Đột nhiên, trong gió vẳng lại tiếng còi xe cảnh sát “hú hú”, Đinh Nhất Tiếu biến sắc mặt, mấy tên thuộc hạ cũng cuống cả lên. Lãnh Kính Hàn tức khắc nhảy ra, hai tay cầm súng, chân xuống tấn, bắn chỉ thiên một phát rồi lớn tiếng hét: “Không được cử động, các người đã bị bao vây, giơ tay lên!”
Không ngờ, mấy tên đều nhanh như chớp nhảy xuống du thuyền nổ máy, Lãnh Kính Hàn thậm chí còn chưa kịp nổ súng.
Lãnh Kính Hàn kêu lên: “Đuổi theo!” Chợt thấy Hàn Phong đang dựa chân phải vào chân trái, tay trái nắm lại thành nắm đấm chống trán, điệu bộ trông rất oách.
Lãnh Kính Hàn tức đến run cả người: “Cậu làm cái quái gì vậy?”
Hàn Phong mô phỏng lại động tác ban nãy của Lãnh Kính Hàn, rùn chân, hai tay làm bộ cầm súng, nói: “Thế anh thì làm cái quái gì? Nổ súng bắn luôn chẳng phải xong rồi sao, bày ra cái tư thế chuyên nghiệp này làm gì, tưởng tôi chưa thấy tư thế cầm súng của cảnh sát bao giờ nên làm mẫu cho tôi xem hả?”
Lãnh Kính Hàn giậm chân nói: “Còn nói nhiều như vậy làm gì, mau đuổi theo.”
Hàn Phong theo Lãnh Kính Hàn nhảy lên một chiếc ca nô, chiếc ca nô này không ngờ còn cắm sẵn chìa khóa điện, Lãnh Kính Hàn khởi động động cơ, đuổi ra phía biển. Ông nói: “Nhanh lên, mau liên hệ với đội tuần tra biển, nhất định phải chặn bọn chúng lại.” Dứt lời, ông đọc số điện thoại cho Hàn Phong.
Hàn Phong liên lạc với đội tuần tra biển xong, bèn thông báo: “Họ đã phải ra ba tàu chống buôn lậu và hai tàu tuần tra, đang tiến về phía này, đồng thời tiến hành giăng lưới phong tỏa, có điều…”
Lãnh Kín Hàn hỏi: “Có điều cái gì?”
Ca nô lướt qua mặt biển, để lại vệt sóng trắng xóa, Hàn Phong ngước nhìn bọt sóng, trầm ngâm: “Tại sao cái ca nô này lại vừa hay lại không khóa vào nhỉ?”
Lãnh Kính Hàn nói: “Chắc là chuẩn bị cho bọn A Bát? Du thuyền của chúng kia rồi kìa.”
Bọn Đinh Nhất Tiếu ngồi trên du thuyền lớn, lúc khởi động thì hơi chậm, nhưng một khi đã khởi động, mã lực lại mạnh hơn ca nô của bọn họ nhiều. Mát thấy chỉ còn cách du thuyền của bọn chúng bảy tám mét, nhưng rồi khoảng cách dần dần bị kéo dãn, Hàn Phong rút súng ở thắt lưng Lãnh Kính Hàn bắn mấy phát cũng không có hiệu quả gì. Không lâu sau, hai bên đuổi nhau được mười mấy dặm, bến cảng đã ở xa tít tắp, mà sắc trời cũng tối hẳn.
Lãnh Kính Hàn nôn nóng: “Bọn chúng càng lúc càng bỏ chúng ta. Sao không thấy tàu tuần tra đâu nhỉ? Tàu chống buôn lậu cũng chẳng có, bọn họ đi đâu rồi?”
Hàn Phong nói: “Hình như đã vào vùng biển quốc tế rồi thì phải?”
“Gì hả!” Lãnh Kính Hàn kinh ngạc kêu lên.
Hàn Phong nói: “Theo luật pháp quốc tế, lấy thềm bờ biển làm đường tiêu chuẩn, tiến thêm mười hai dặm là lãnh hải, giờ chúng ta đã ra đến biển quốc tế rồi.”
Lãnh Kính Hàn đột nhiên kêu lên: “Nhìn kìa, đó là cái gì…”
Hàn Phong ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy xa xa cuối chân trời tối đen chợt xuất hiện ánh đèn lấp lóa, rồi một vật thể hiện ra, dần trở nên rõ nét, bóng đêm không thể che khuất được hình dáng khổng lồ của nó. Hàn Phong nói: “Là tàu viễn dương, có là là tàu chở dầu, chắc phải trên 10000 tấn, chúng đến đón Đinh Nhất Tiếu đấy.”
Lãnh Kính Hàn tức tối: “Dù đuổi lên tận tàu cũng phải bắt được hắn.”
Hàn Phong buông một câu: “Không dễ vậy đâu, anh làm gì có cái quyền ấy.” Đang nói chuyện, chiếc ca nô đột nhiên “cạch cạch cạch” mấy tiếng rồi dừng lại, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn đưa mắt nhìn quanh một lượt. Hàn Phong thắc mắc: “Chuyện gì vậy? Anh dừng lại đây làm gì?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Tôi cũng có biết gì đâu, tự nó dừng đấy chứ.” Ông liếc nhìn bảng điều khiển rồi kêu toáng lên: “Chết tiệt, hết xăng rồi!” “Hả?” Hàn Phong lần này cũng kêu lên kinh hoảng. Lúc này, chiếc ca nô nhỏ của bọn họ đang dừng giữa biển lớn ở một nơi trước không thấy bờ sau chẳng thấy bến, bốn phía là nước biển đen kịt, mắt thấy du thuyền của Đinh Nhất Tiếu tiến về phía con tàu chở hàng lớn mà lại chẳng thế làm gì được.
Hàn Phong cười khẩy: “Tôi đã bảo cái ca nô này để ngày bên cạnh tàu của bọn chúng, lại còn không khóa, chắc chắn là có vấn đề mà. Nếu A Bát muốn lên tàu, chắc chắc cũng sẽ đi chung du thuyền luôn. Bọn chúng cố ý để một cái ca nô không đổ đầy xăng bên cạnh hòng khiến người đuổi theo hiểu lầm là vừa đúng lúc có cơ hội, sự thực lại là vừa đúng lúc mắc bẫy! Nếu là tôi, tôi đã đặt bom trên cái ca nô này rồi, anh vừa khởi động là nổ luôn!”
Lãnh Kính Hàn nói: “Đừng cuống lên, bên tuần tra biển sẽ phái tàu ra đón chúng ta, bọn họ đã đi về hướng này rồi.”
Hàn Phong khoanh tay đáp: “Tôi việc gì mà cuống, vụ án này có phá được hay không cũng chẳng liên quan đến tôi. Nhưng tôi đang lo, đường bờ biển này dài như vậy, chúng ta làm sao biết được mình đang ở đâu? Bọn họ sẽ đến đâu để đón chúng ta đây?”
Lãnh Kính Hàn vung vẩy chiếc điện thoại di động trong tay: “Thế nào chẳng có cách.” Lúc này, điện thoại của ông lại đổ chuông, ông bắt máy: “Là vậy à, cũng được, cảm ơn anh.”
Hàn Phong nói: “Điện thoại của ai thế? Bên Thiên Nhai à?”
Lãnh Kính Hàn đáp: “Ừ, lão Trần báo với tôi, tối nay không biết Giang Vĩnh Thọ đã đi đâu rồi, bọn họ không bắt được, chỉ tóm được Vu Thành Long.”
Hàn Phong nhướng mắt trầm ngâm: “Không biết đi đâu rồi?”
Lãnh Kính Hàn gật đầu: “Đúng vậy, nhân viên của ông ta cũng không biết ông ta đi đâu. Ông ta rời khỏi công ty lúc 6 giờ tối.”
Hàn Phong lắc đầu: “Bắt được Vu Thành Long cũng tốt, đi được bước nào hay bước ấy vậy. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách để cái ca nô này chạy được mới là thực tế nhất.”
Mười phút sau, du thuyền của bọn Đinh Nhất Tiếu hình như đã tiếp cận con tàu chở hàng lớn kia. Đồng thời, hai người bọn Hàn Phong cũng nghe thấy tiếng thuyền rẽ nước, Lãnh Kính Hàn mừng rỡ reo lên: “Bọn họ đã tìm đến rồi, lần này chúng ta nhất định phải nghĩ cách chặn tàu chở hàng kia lại.”
Hàn Phong chau mày khổ sở nói: “Không phải đâu, nghe thử mà xem, âm thanh tới từ phía trước, không phải phía sau.”
Lãnh Kính Hàn lắng tai nghe lại, quả nhiên là vậy, liền kêu lớn: “Khốn kiếp, nhảy xuống biển nhanh lên!” Nói dứt lời, đã nhảy “ùm” xuống nước.
Hàn Phong nói: “Sếp Lãnh à, anh làm cái gì vậy? Biết đâu người ta chỉ muốn mời chúng ta lên tàu chở hàng làm khách thôi thì sao?”
Lãnh Kính Hàn ở dưới biển kêu lên: “Cái thằng ngu này, còn không mau nhảy xuống đi, có nhớ sau cái đêm chúng ta bị đánh bom trên đường trở về từ nhà máy của Lương Hưng Thịnh, Hạ Mạt từng nói gì không, hải lục không quân, chúng ta chỉ còn thiếu mỗi bị đánh bom bằng mô hình thuyền điều khiển từ xa nữa thôi. Cậu mà không nhảy thì không còn cơ hội nữa đâu.”
Hàn Phong cười ha hả nói: “Nghe cái thằng nhãi ấy chém gió làm gì, không thể nào, khoảng cách xa như vậy, chưa nói đến chuyện thuyền điều khiển từ xa có thể chạy đến được đây hay không, mà kể cả đến được nơi xa thế này cũng làm sao phân biệt được cái gì với cái gì, thao tác thuyền mô hình điều khiển từ xa không dễ nhe điều khiển trực thăng đâu, vả lại muốn nhắm mục tiêu trên biển cũng không đơn giản như trên đất liền nữa.”
Anh ta vừa mới dứt lời, thứ ở đằng xa kia đã dừng cách chỗ họ chừng hai trăm mét, nhờ ánh trăng, hai người thấy một chiếc xuồng đệm khí, nhưng rất nhỏ, chắc chỉ bằng nửa chiếc ca nô, trên xuồng không có người, phía trên có một cọng ăng ten. Bên trên ăng tên hình như còn gắn một chiếc loa.