Ma Trận Án
Chương 27 : Chân tướng
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Những tiếng “cách cách cách” vang lên ngoài cửa, đó là tiếng gậy bảo vệ rơi xuống đất, người ngồi trên ghế không xoay người lại, chỉ cất tiếng: “Không ngờ anh lại đến nhanh như vậy, từ tầng 3 lên tầng 86 mà chỉ có 15 phút, còn hạ gục mấy trăm tên bảo vệ nữa. Hàn Phong, anh quả nhiên lợi hại hệt như lời đồn! Từ lâu đã nghe nói tuyệt kỹ cận chiến của Hàn Phong, chỉ cần một đòn, đối thủ mạnh đến mấy cũng mất đi năng lực hành động nhưng lại không chết. Tưởng anh bỏ bê luyện tập, từ lâu đã không còn dùng nữa, thật không ngờ kỹ năng lại vẫn thành thạo như thế. Ừm, cảnh sát sẽ đến trong 20 phút, anh còn lại bao nhiêu thời gian nhỉ?”
Hàn Phong đứng sừng sững ngoài cửa, thản nhiên nói: “Quay người lại đi, không cần phải ra vẻ thần bí làm gì, tôi đã biết cậu là ai rồi.” Anh ta gằn giọng nói từng chữ một: “Lương, Tiểu, Đồng!”
“Ha ha ha…” một tràng cười cất lên, chiếc bút đổi giọng nói bằng kim loại bị vứt xuống đất. Người ngồi trên ghế xoay lại, rành rành chính là Lương Tiểu Đồng, gương mặt vẫn còn nét trẻ con của cậu ta cùng đôi mắt không hợp với độ tuổi ấy không lẫn vào đâu được, còn trên đùi cậu ta, cô gái đang trần truồng cuộc người lại kia, không phải Phan Khả Hân thì còn ai? Đây là lần đầu tiên Phan Khả Hân xuất hiện trước mặt Hàn Phong mà không có gì che đậy, cô ta dường như cũng không ngờ bọn họ sẽ gặp nhau trong tình huống thế này, muốn lấy thứ gì đó phủ lên mình, nhưng Lương Tiểu Đồng đã túm lấy cả hai tay, khiến cô ta không sao nhúc nhích được.
Lương Tiểu Đồng tươi cười: “Không ngờ hả? Ả đàn bà mà anh không có được lại bị tôi đùa giỡn như con nô lệ, tôi bảo ả quỳ, tuyệt đối không dám ngồi, tôi bảo ả nằm, ả sẽ không dám đứng.”
Hàn Phong không nói năng gì, chỉ nhìn Phan Khả Hân, nhìn vào mắt cô ta. Phan Khả Hân cũng nhìn vào mắt Hàn Phong, ánh mắt đó phải miêu tả như thế nào nhỉ? Phẫn nộ, thất vọng, hay là gì? Phan Khả Hân rơi lệ, cô ta chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống cho xong.
Lương Tiểu Đồng cười khẩy: “Hàn Phong, thích nhìn đúng không? Thế thì nhìn cho đã đi. Đây chỉ là một con thú cưng cho tôi vui đùa mà thôi, anh cần gì phải tốn công tốn sức lấy lòng cô ả cơ chứ, nhìn làn da mềm mại này xem, búng một cái là rách, nhìn bộ ngực này xem, đầy đặn trĩu nặng. Thú cưng đẹp như vậy, tôi vốn định tặng cho anh, nhưng lại sợ anh nghèo quá, không nuôi nổi, hì hì hì, nuôi thú cưng cũng tốn tiền lắm.”
Phan Khả Hân đã nước mắt đầm đìa, cô ta không chịu nổi những lời châm biếm và sỉ nhục này, rốt cuộc cũng gào lên: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Xin anh, đừng nói nữa!”
“Xấu hổ rồi hả? Có gì mà xấu hổ chứ, cô vốn chỉ là một con chó cái lột sạch quần áo ra cho tôi chơi đùa thôi mà!” Lương Tiểu Đồng đứng phắt dậy khiến Phan Khả Hân lăn lông lốc dưới đất, cậu ta đá cô lăn đến chân Hàn Phong, cười bảo: “Tôi đã nói rồi, Hàn Phong cao lớn hơn tôi, con người cũng tử tế hơn, anh ta thông minh hơn tôi, lại có bản lĩnh hơn tôi, nhưng cô không tin, vậy thì tôi cũng chẳng còn cách nào.”
Phan Khả Hân không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong, chỉ cúi mặt nhìn chằm chằm xuống chân anh ta, khóc lóc: “Hàn Phong, xin lỗi! Xin lỗi… em không cố ý… em cũng bất đắc dĩ…”
“Pằng, pằng, pằng.” Lương Tiểu Đồng không chút do dự bắn liền ba phát súng, Phan Khả Hân lập tức nằm rạp xuống đất, không nhúc nhích, khi cậu ta bắn đến phát thứ ba, Hàn Phong mới hờ hững buông một câu: “Đủ rồi!”
Lương Tiểu Đồng cất súng, mỉm cười: “Anh đã nói đủ rồi, vậy thì đủ. Anh biết đấy, xưa nay tôi chẳng bao giờ tiếc những quân cờ vô dụng.”
Hàn Phong nhìn chằm chằm vào Lương Tiểu Đồng, bắt đầu cởi cúc áo, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc, gương mặt bị che khuất dần hiện ra trước mắt Lương Tiểu Đồng. Anh ta thản nhiên nói: “Vụ án này, ngay từ đầu đã nhắm vào tôi đúng không?”
Lương Tiểu Đồng đáp: “Ồ, cuối cùng đã phát hiện ra rồi à? Nói thực lòng, thoạt đầu tôi rất thất vọng trước biểu hiện của anh. Tôi thậm chí còn nghi ngờ, anh có thật là người trong truyền thuyết đó hay không nữa? Nhưng mà, anh vào vai rất nhanh, thoáng cái đã khiến tôi thấy hưng phấn rồi. Đặc biệt là câu đối về cái chết của Lâm Chính, anh phá giải còn nhanh hơn tôi tưởng tượng nữa. Khi anh đến Thiên Nhai điều tra, tôi đã cho rằng anh là một đối thủ xứng tầm với mình, nhưng quyền chủ động vẫn nằm trong tay tôi. Khi anh bắt đầu nghi ngờ Long Giai, tôi đã lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không tìm ra, từ lúc đó, thế công thủ đã bắt đầu nghịch chuyển, đúng không? Cho đến khi anh bày kế giết Hạ Mạt, tôi mới biết anh đã nắm được quyền chủ động, cứ tiếp tục dây dưa với anh, rất có thể tôi sẽ bị lộ mặt. Cũng may, tôi thu dây đủ nhanh, lúc đó anh vẫn chưa nghi ngờ đến tôi phải không?”
Hàn Phong gật đầu: “Đúng vậy, vụ tai nạn xe hơi mà cậu tạo ra lúc đầu quả thật không thể khơi gợi hứng thú của tôi, những vụ án kiểu như thế, mỗi ngày có cả trăm vụ cũng không có gì quá đáng. Thế nhưng, khi tôi nhận ra đó không đơn giản chỉ là vụ tai nạn gạt tiền bảo hiểm, tôi bắt đầu thấy phục cậu, phục người thiết kế ra vụ án này.”
Lương Tiểu Đồng đặt tay trái lên ngực, khiêm tốn nói: “Được anh khâm phục như vậy, tôi đây rất lấy làm hân hạnh.”
Hàn Phong tiếp: “Tôi lập tức ý thức được rằng có chuyện lớn rồi, kế đó là cái chết của Lâm Chính, khi ấy tôi đã phải nghĩ nát óc mới hiểu được cậu thiêu chết Lâm Chính ở trong xe như thế nào, dẫu rằng rất bí mật, nhưng dù dùng phương pháp gì chăng nữa cũng đều để lại vết tích cả thôi.”
Lương Tiểu Đồng mỉm cười: “Chuẩn bị riêng cho anh đấy, tôi muốn xem thử rốt cuộc cao thủ trong truyền thuyết cần bao nhiêu thời gian để lý giải và nắm bắt một kỹ xảo giết người mới.”
“Vụ án nhà máy của Lương Hưng Thịnh bị mất trộm sau này, là để ngăn ngừa tôi phát hiện cậu chế tạo vũ khí đúng không? Lúc đó cậu chỉ lén chuyển đi một dây chuyền sản xuất, vì vậy lượng vũ khí chế tạo được không lớn. Đến khi Đinh Nhất Tiếu phụ trách nhiệm vụ thu mua lại nhà máy đó, là cậu đã bắt đầu vội vã rồi.”
“Đúng vậy, tôi biết, kể cả hoạt động hết công suất 24/24 thì cũng không đủ, anh đã đến rất gần chân tướng, khi anh điều tra sổ sách nhà máy sản xuất thép của Đinh Nhất Tiếu, tôi đã ý thức được tình hình bất lợi, bèn một mặt phái ra các phần tử vũ trang quấy rối trị an, mặc khác cho di dời những vũ khí thành phẩm đã gia công xong. Số vũ khí và đám người được vũ trang mà cảnh sát các anh bắt được chỉ là một phần nhỏ, sức mạnh thật sự của tôi đã được chuyển hết ra nước ngoài rồi.”
Hàn Phong biến sắc mặt: “Ở Malaysia này ư?”
Lương Tiểu Đồng nói: “Tôi đâu ngu đến mức ấy, bọn chúng nằm rải rác ở trong một quốc gia nhỏ ở châu Á, anh không tìm được đâu.”
Hàn Phong nói: “Cậu làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Tại sao? Tại sao lại sản xuất nhiều vũ khí như vậy, huấn luyện nhiều nhân thủ như vậy? Đây là kế hoạch của Trường Học hay của riêng cậu?”
Lương Tiểu Đồng ngẩn người, rồi bật cười nói: “Nếu anh đã nói trắng ra như vậy thì tôi cũng không che giấu nữa. Đúng vậy, đó là kế hoạch của riêng tôi, mất ba năm mới chuẩn bị xong đấy. Tiền bối Hàn Phong!”
Hàn Phong nói: “Ra là thế, tiếc là sau này tôi mới nghĩ ra, thủ pháp kiểu ấy, hẳn phải đến từ nơi đó mới đúng.”
Lương Tiểu Đồng thắc mắc: “Tôi lấy làm lạ, sao tiền bối biết tôi cũng từ Trường Học ra nhỉ?”
Hàn Phong nói: “Còn nhớ công ty xây dựng Khai Nguyên không? Cậu sử dụng bom do Nanh Xanh chế tạo. Tuy rằng là sản phẩm thời kỳ đầu, nhưng cũng là loại bom không ai tháo gỡ được rồi. Tôi biết, lực lượng quân sự của các nước trên thế giới đều đang thu mua bom của Nanh Xanh, trên thị trường vũ khí quân dụng cũng có bán, nhưng điều đó cũng mới chỉ khiến tôi nghi hoặc mà thôi. Nguyên nhân thật sự khiến tôi hoài nghi cậu đến từ cùng một nơi với tôi là, buổi tối hôm đó, Lãnh Kính Hàn nói rằng thủ pháp gây án của kẻ đứng sau chủ mưu rất giống với thủ pháp của tôi ngày xưa. Tôi lập tức ý thức được, có khả năng cậu và tôi cùng xuất thân từ một chỗ. Hôm sau, khi thẩm vấn Hồng A Căn, y khai ra các chi tiết của việc huấn luyện, thì tôi không nghi ngờ gì nữa, cậu đang sao chép lại phương pháp của Trường Học. Cái phương pháp đào thải không qua được huấn luyện liền xử tử ấy, cũng chỉ có Trường Học mới áp dụng thôi. Vì vậy, lúc tôi đến Thiên Nhai điều tra, mọi sự đều dễ dàng hơn nhiều, toàn bộ các phương pháp giết người của cậu đều thuộc nội dung trong giáo trình, cậu thậm chí còn lười chẳng buồn thay đổi nữa.”
Lương Tiểu Đồng nói: “Ồ, ra là thế. Nhưng những điều đó cũng chỉ có thể chứng minh tôi và anh cùng xuất thân từ một chỗ, không thể cho anh biết tôi là ai mà, sao anh lại nghi ngờ tôi vậy? Tôi còn tưởng anh sẽ không bao giờ biết tôi là ai nữa cơ.”
Hàn Phong vuốt lại mái tóc, bình tĩnh nói: “Tôi thừa nhận, trong vụ án này, tôi đã nghi ngờ tất cả những người tiếp xúc với mình, duy chỉ có cậu là không, thân phận của cậu đã trở thành bộ giáp ngụy trang lớn nhất.” Hàn Phong đưa tay lên day day khóe mắt, chậm rãi nói: “Giờ tôi mới biết, cậu vốn không phải là Lương Tiểu Đồng, mà cũng không chỉ mới mười tuổi, đúng không?”
Bàn tay đang cầm súng của Lương Tiểu Đồng vung vẩy: “Tiếp đi, tiếp đi!”
Hàn Phong nói: “Bộ dạng của cậu như vậy là vì cậu mắc phải một loại bệnh kỳ lạ. Loại bệnh này không giống với bệnh Người lùn thông thường, bệnh Người lùn là do tuyến hormone bị tổn thương, phá hoại kích thích tố sinh trưởng, khiến cơ thể ngừng phát triển, nhưng tứ chi, diện mạo vẫn thay đổi như người trưởng thành nên cuối cùng trông có vẻ quái dị. Còn loại bệnh của cậu cũng là bị phá hoại kích thích tố sinh trưởng, nhưng lại khiến toàn bộ cơ thể ngừng phát triển, sinh mệnh của cậu bị dừng ở năm mười tuổi. Hiện nay, y học hiện đại vẫn chưa giải thích rõ ràng về loại bệnh này, chỉ tạm gọi nó là bệnh không già.”
Lương Tiểu Đồng ủ rũ nói: “Quả không hổ là tiền bối Hàn Phong, ngay cả loại bệnh này cũng biết.”
Hàn Phong nghiêm nghị nói: “Nhưng có một điểm mà tôi vẫn không hiểu lắm, lúc ở công ty xây dựng Khai Nguyên tại sao cậu lại tự trói mình ở đó? Đem tính mạng mình ra mạo hiểm, đây đâu phải là cách làm của cậu.”
Hàn Phong lắc đầu: “Ngu ngốc! Tôi đã nói rồi, tiền tài và quyền lực là những thứ tôi ít hứng thú nhất. Còn nữa, cậu tưởng mình đã trở thành công thật rồi chắc?”
Lương Tiểu Đồng không hiểu: “Gì cơ?”
Ngón tay Hàn Phong lướt trên màn hình máy tính: “Cậu nghĩ là mình thật sự có gần 300 tỷ hả? Tôi nói cho cậu biết, khi tôi đến Thiên Nhai lần đầu tiên, Tần Di từng nói tôi không hiểu gì về cổ phiếu, vậy nên lúc đó tôi đã tìm đọc rất nhiều sách vở, đồng thời khảo sát chỉ số dao động của giá cổ phiếu ngân hàng Hằng Phúc trên thị trường. Tuy rằng lúc ấy vẫn chưa có manh mối gì rõ rệt, nhưng tôi đã nghi ngờ các cậu chắc chắn sẽ tiến hành điều động tiền trên quy mô lớn. Hết sức tình cờ, tôi gặp được Tinh Thần…”
Lương Tiểu Đồng lẩm bẩm: “Tinh Thần? Tinh Thần trong mười tám thần tượng? Kẻ được gọi là Con ma máy tính?”
Hàn Phong nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó: thành phố Thiên Nhai, trong con ngõ nhỏ hẹp dài tăm tối, Hàn Phong và Tinh Thần ôm nhau thật chặt. Tinh Thần không thay đổi gì, vẫn mái tóc xoăn màu nâu, mặt vuông tai rộng, mũi tẹt môi dày, làn da màu đồng hun, ngăm đen, trong hốc mắt sâu hoắm là cặp mắt màu nâu. Anh ta mang trong mình dòng máu Anh điêng, tính cách cũng nhiệt tình phóng khoáng như tổ tiên của mình vậy. Tinh Thần thấp hơn Hàn Phong một chút, chừng 1 mét 8, nhưng thân hình vạm vỡ rắn rỏi, không ai có thể ngờ được đôi bàn tay to tướng nổi đầy gân xanh kia lại có thể lập nên kỷ lục gõ phím 48 lần một giây. Tinh Thần xúc động nói: “Thật không thể nào tưởng tượng nổi lại tìm thấy cậu ở đây, nghe nói bọn họ truy đuổi cậu đến Trung Quốc thì mới mất dấu. Dạo này cậu vẫn khỏe chứ?” Anh ta nói bằng tiếng Đức.
Hàn Phong mỉm cười: “Cậu thấy sao?” Anh ta cũng dùng tiếng Đức.
Mắt Tinh Thần sáng lóe lên, quan sát Hàn Phong thật kỹ: “Cậu gầy hơn, cao hơn, nhưng tinh thần rất khá, không giống người phải chịu khổ hay từng bị thương. Tôi còn lo cậu không địch lại những kẻ Trường Học phái đi đuổi giết nữa cơ đấy, xem ra là tôi lo hão rồi. Giờ cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi à?” Hàn Phong đột nhiên phá lên cười: “Cho cậu đoán mười nghìn lần cậu cũng không đoán ra được đâu, giờ tôi đang làm thám tử tư.”
“Hả!” Làn da ngăm đen của Tinh Thần rịn mồ hôi, sáng bóng lên trong màn đêm, anh ta nhìn chằm chằm vào Hàn Phong vẻ không thể tin nổi, cặp mắt trố ra như thể trên mặt Hàn Phong đang mọc một bông hoa. Hồi lâu, anh ta mới lẩm bẩm: “Không phải thật đấy chứ?”
Hàn Phong mỉm cười gật đầu, bấy giờ Tinh Thần mới há hốc miệng, ôm lấy ngực kinh ngạc thốt lên: “Ối, trời đất ơi! Thật không thể tin nổi! Chậc! Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ!” Anh ta nhìn Hàn Phong, hai người cùng cười phá lên đến nỗi thở hổn hển: “Nếu mấy lão già trong Trường Học biết được thiên tài tội phạm bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới đào tạo ra được lại trở thành khắc tinh của tội phạm, họ sẽ tức phát điên lên mất! Ha ha ha ha! Sao cậu lại… cậu, cậu rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì thế? Sao lại thành ra thế này? Tôi chỉ nghe nói là cậu đang tìm kiếm thứ gì đó phải không, đã tìm thấy chưa?”
Thần sắc Hàn Phong bỗng trở nên u ám, anh ta né tránh câu hỏi: “Không nói chuyện đó nữa, nếu cậu đã tìm được tôi, chi bằng giúp tôi làm một việc đi.”
Tinh Thần nói: “Gì hả?”
Hàn Phong nói: “Ngày mai, người của sở Kiểm toán sẽ kiểm tra sổ sách của ngân hàng Hằng Phúc, bọn họ nhất định sẽ yêu cầu ngân hàng xác nhận thông tin đầu cuối của máy tính, tôi muốn nhờ cậu viết một con Trojan, công dụng của nó là thế này…”
Hàn Phong nhìn vào đôi mắt ngỡ ngàng của Lương Tiểu Đồng: “Trojan ngăn không cho chương trình chạy, trực tiếp xâm nhập vào máy chủ của ngân hàng Hằng Phúc, mọi nghiệp vụ chuyển tiền với số lượng lớn đều được ghi lại trong hồ sơ đồng thời tạo ra hiện tượng giả, phải tắt phần mềm Trojan đó đi thì mới được xác nhận. Những biên bản xác nhận mà cậu trông thấy đó, đều là giả cả, gần 300 tỷ mà cậu chia làm mười ba lần chuyển vào tài khoản cá nhân của mình, kỳ thực không hề ở trong đó. Rất tiếc, trước khi đến đây, tôi đã xóa hết những giao dịch đó đi rồi, cậu vẫn chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng mơi không xu dính túi mà thôi.”
Lương Tiểu Đồng hét lên: “Không, anh không thể như vậy được! Tôi đã tốn ba năm! Tôi đã tốn những ba năm ròng đó!”
“Ừm!” Hàn Phong chớp chớp mắt: “Tôi chưa báo trước cho cậu. Có điều, những thứ ấy mà đem so với tính mạng của cậu, hình như cậu nên lo lắng cho hoàn cảnh trước mắt của mình thì hơn nhỉ? Tôi đã nghĩ rồi, giờ tôi không định giết cậu nữa.”
Lương Tiểu Đồng nói: “Được rồi, tôi nhận thua rồi, xem ra Đinh Nhất Tiếu nói không hề sai, lẽ ra tôi không nên chọc đến tiền bối làm gì.”
Hàn Phong nói: “Gượm đã, tôi còn chưa nói hết mà, tôi định giao cậu cho cảnh sát!”
Lương Tiểu Đồng nói: “Nếu anh giao tôi cho cảnh sát…”
Hàn Phong đáp: “Không có chứng cứ chứ gì? Cậu lại nhầm rồi, cậu quên mất, vì hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ bại lộ nên cậu đã hành động rất lộ liễu ở Hải Giác, trên bộ điều khiển của chiếc xuồng không người lái, trong chiếc xe của A Bát đã bị thiêu hủy đều có dấu vân tay của cậu, đúng là cậu phải không? Ở Trung Quốc, tội nào trong hai tội này cũng đủ để phán tử hình rồi? Vả lại, người bệnh như cậu, đối với y học…”
Lương Tiểu Đồng giờ mới sững người ra, kinh hoàng thốt lên: “Không, tôi không muốn bị bọn chúng coi như con chuột nhốt trong phòng thí nghiệm, không!”
“Đứng yên!” Hàn Phong đột nhiên lao vút tới như con gió lốc, hai mắt Lương Tiểu Đồng toát lên vẻ sợ hãi, lại lùi thêm một bước, vừa hay lùi tới bên cửa sổ, bước hụt một cái, cả người liền rơi thẳng xuống. Hàn Phong nhảy ra ngoài, móc chân vào sàn nhà, ngón tay anh ta móc vào ngón tay Lương Tiểu Đồng, gió mạnh thốc tới, hai người cứ như vậy đung đưa sát bức tường tầng 86 tòa nhà chọc trời.
“Tại sao?” Lương Tiểu Đồng lơ lửng trên dưới, gió thổi làm y không mở nổi mắt, cảm thấy các ngón tay đang từ từ trượt xuống.
Hàn Phong đáp: “Mặc dù cậu đã giết bạn học, nhưng tôi không có thói quen ấy. Rồi đến lúc, giáo quan của cậu lại đến tìm tôi đòi người, tôi sợ nhất là mấy chuyện phiền phức đó.”
Lương Tiểu Đồng mỉm cười, những ngón tay rốt cuộc không thể kiên trì thêm được nữa, cả người y rơi tuột xuống, song y không còn sợ hãi, mà dang rộng hai cánh tay, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: “Anh vốn là người của chúng tôi, sao lại giúp bọn chúng?”
Hàn Phong treo ngược người bên ngoài tòa tháp, tức giận vung nắm đấm lên, rốt cuộc vẫn không bắt được Lương Tiểu Đồng. Anh ta đặt hai tay lên bức tường kính, ấn mạnh xuống, cẳng chân gấp lại, cả người đột nhiên đứng thẳng trên tầng 86. Hàn Phong nghiên người dựa vào tường kính nhìn bóng Lương Tiểu Đồng nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng biến mất trong mây, thầm nhủ: “Ra dấu bằng tay? Chết tiệt, không ngờ hắn lại là người của Tàn bộ, lần này thì chọc vào tổ ong bầu rồi. Bị mắc bệnh đó cũng được coi là tàn tật hả?”
Anh ta quay người lại, thấy Phan Khả Hân vẫn trần như nhộng nằm dưới đất, tranh chữ, giấy tờ trong văn phòng bị gió thổi bay tứ tung, cả tòa tháp đôi tĩnh lặng như một tòa thành chết, khắp nơi đều là người nằm la liệt. Hàn Phong nhìn tay mình, thầm nhủ: “Giai Giai, xin lỗi. Đây là đôi tay giết người, muốn giết người thì thật dễ dàng, bao nhiêu cũng được; nhưng muốn cứu người lại thật khó khăn! Dù đó là người muốn cứu hay không thì anh cũng không thể cứu được.”
“Tít tít tít… tít tít tít…” Lúc này, điện thoại trên bàn Lương Tiểu Đồng đổ chuông, trong văn phòng trống trải này, tiếng chuông điện thoại lẫn với tiếng gió không ngờ lại khiến người ta giật mình hoảng hốt. Hàn Phong hơi do dự, sau đó cầm điện thoại di động lên, chỉ nghe phía bên kia có người nói rất lưu loát bằng tiếng Trung Quốc: “Tưởng anh không tìm được tôi, thì tôi không tìm được anh chắc? Tôi không cần gì cả, chỉ cần phần của mình thôi…”
Hàn Phong giật mình, âm thanh này nghe quen quá, đúng lúc đó, Phan Khả Hân nằm dưới đất từ từ tỉnh lại, rên rỉ: “Hàn Phong, cứu, cứu em với… Hàn Phong!”
Người ở đầu bên kia lập tức tắt máy! Hàn Phong nghe thấy tiếng tút tút liên hồi trong điện thoại, đành bỏ máy xuống, quay người đi ra cửa. Lúc anh ta đi tới cửa, Phan Khả Hân vẫn yếu ớt kêu lên: “Cứu em, cứu em với, Hàn Phong!”
Hàn Phong thở dài một tiếng, rốt cuộc vẫn quay đầu, đặt điện thoại trước mặt Phan Khả Hân, áp ống nghe vào miệng cô ta, thấp giọng nói: “Đây là hệ thống cấp cứu của địa phương, cô tự mình nói chuyện với bọn họ đi.” Dứt lời, anh ta khoác quần áo lên người Phan Khả Hân, cuối cùng nói: “Đừng để tôi nhìn thấy bộ mặt xấu xí của cô lần nữa.” Nói đoạn, anh ta đi thẳng, loáng thoáng nghe thấy tiếng còi hụ của xe cảnh sát…