Ma Trận Án
Chương 7 :
Ngày đăng: 02:08 19/04/20
Type: thanhloan2909
Vẫn là Long Giai lái xe, nhưng nói thế nào cố cũng không để Hàn Phong ngồi ghế phụ, Hàn Phong đành một mình ngồi xuống ghế sau. Nhưng anh ta nảy ngay ra một ý, kéo cả Phan Khả Hân xuống ngồi cùng. Trên đường, Long Giai được dịp nghe Hàn Phong và Phan Khả hân ở phía sau chí chóe cợt nhả.
Phan Khả Hân: “Ái, đáng ghét!”
Hàn Phong: “Tôi không cố ý mà.”
Một lát sau, Phan Khả Hân lại: “Ê! Tay anh.”
Hàn Phong: “Ấy? Sao nó lại chạy qua đấy nhỉ?”
Long Giai nghe mà bức bối khó chịu, giống như có cục tức nghẹn ứ trong ngực, đành dồn sức đạp chân ga.
Chiếc xe cảnh sát rú rít phóng đi.
Nhà máy của Lương Hưng Thịnh cách phòng Cảnh sát hình sự một tiếng chạy xe, nằm ở vùng ngoại ô, rất yên tĩnh biệt lập, tên là “Công ty trách nhiệm hữu hạn gia công cơ giới Hưng Thịnh”. Hiện tại nơi này đã bị ngân hàng niêm phong, chỉ để lại một ông già gác cổng, Long Giai giới thiệu, đây là bác Cát Thủ Nghĩa, làm gác cổng cho Lương Hưng Thịnh đã được bốn năm.
Bác Cát thấy bảo bọn họ là các đồng chí của sở Công an thì vô cùng nhiệt tình, vừa rót nước pha trà vừa mời thuốc lá, hai tay đưa một bao Nguyễn Hồng Mai đã bị bóp bẹp tới trước mặt Hàn Phong. Hàn Phong mỉm cười từ chối, nhưng lòng vẫn không khỏi xót xa.
Nghe nói bọn Hàn Phong muốn vào xem xét nhà máy, Cát Thủ Nghĩa vồn vã đi trước dẫn đường. Bác ta khom lưng vừa đi vừa nói: “Nhà máy này vẫn đnag chạy ro ro, thế mà nói phá sản là phá sản ngay, năm sáu trăm con người đều đang chờ miếng cơm, đúng là đáng tiếc mà.”
Hàn Phong hỏi: “Bác Cát, nhà máy này trước đây sản xuất gì?”
Cát Thủ Nghĩa đáp: “Tôi chỉ là chân gác cổng, làm sao mà biết sản xuất cái gì. Ngày nào cũng từng xe thành phẩm kéo ra, bọn họ bảo là linh kiện.”
Long Giai nói: “Tôi đã nói với các anh rồi mà, là gia công linh kiện.”
Hàn Phong bĩu môi ngẫm nghĩ: “Gia công linh kiện?”
“Kétttt …” Cánh cửa sắt mở ra, bên trong là nhà xưởng trống hoắc, đủ loại linh kiện lăn lóc dưới đất, mấy cỗ máy tiện cỡ lớn nằm chính giữa xưởng, mùi dầu mỡ xộc vào mũi.
Hàn Phong quan sát xung quanh, nói: “Nhà xưởng lớn quá nhỉ, ấy, thế này là sao?”
Nơi hàn Phong chỉ tay vào là một khoảng đất rộng không hề có dấu vết dầu mỡ, rõ ràng đã có một cỗ máy lớn bị chuyển đi.
Cát Thủ Nghĩa nói: “Là một dây truyền sản xuất, chuyện xui xẻo cũng từ cái dây chuyền ấy mà ra cả. Cậu bảo, nó sớm không hỏng, muộn không hỏng, lại dở chứng đúng lúc gia công gấp rút nhất.”
Long Giai nhíu mày: “Tôi cũng nghe nói, Lương Hưng Thịnh do không có nguyên liệu từ bên cung ứng, chi nhánh tuyến dưới cũng không chịu trả tiền hàng, công thêm vụ đột nhiên hỏng mất một dây chuyền sản xuất, đã trực tiếp đẩy nhanh việc phá sản nhà máy.”
Cát Thủ Nghĩa nói: “Đúng vậy, đầu tiên là gọi thợ tới sửa, hông sửa được lại mời đến mấy người Tây, cũng không xong, kêu là phải gửi về nơi sản xuất, vừa gửi đi thì chẳng đã tuyên bố phá sản rồi sao.”
Long Giai nói: “Tôi đã điều tra, đó là cỗ máy tự động do Pháp sản xuất, nếu hỏng thật thì ở nước ta thật sự không có khả năng sửa đâu.”
Hàn Phong ngẫm nghĩ, không nói gì thêm, rồi lại đột nhiên hỏi: “Nhà máy này còn bao lâu nữa thì bắt đầu bán đấu giá?”
Cát Thủ Nghĩa vừa nghe vậy liền tỏ vẻ xót xa: “Ngay tuần sau thôi, đến lúc đó không biết ông chủ mới có tiếp tục thuê tôi nữa không.”
Hàn Phong nhìn Cát Thủ Nghĩa an ủi: “Bác yên tâm, trông coi cẩn thận chỗ máy móc này, ông chủ mới tới rồi chưa biết chừng còn tăng lương cho bác ấy chứ.”
Cát Thủ Nghĩa vẫn chưa hết bùi ngùi: “Ài, ngần này tuổi đầu rồi, những người như bọn tôi khó tìm việc lắm. Tuy không biết ông chủ Lương phạm phải tội gì, nhưng ông ấy đối với tôi quả thật rất tốt, tháng nào cũng trả năm trăm đồng tiền công, lại còn bao ăn ở, dù ông chủ mới có đến, e rằng cũng không thể đãi ngộ tốt thế nữa…”
Bác Cát huyên thuyên mãi không thôi, Hàn Phong cũng không lấy làm phiền, đi lại quanh gian nhà xưởng, thi thoảng lại tiếp chuyện bác Cát đôi ba câu. Qua cuộc trò chuyện được biết, bac cát gái mất sớm, để lại hai đứa con côi, bác cát vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn hai con. Người nông thôn, không có văn hóa gì, nhưng hai đứa con bác cũng rất có chí tiến thủ, đều tới Hải Giác làm thuê, về sau chính phủ tiến hành xây dựng công trình, đất nhà bọn họ bị trưng dụng hết, bác Cát đành phải chuyển lên thành phố theo. Hai cậu con trai, đứa lớn hai mươi tám, đứa nhỏ hai mươi lăm, đều đã lập gia đình, con cái đều hiếu thuận, bàn nhau để bố ở cả hai nhà, mỗi nhà mấy tháng. Nhưng bác Cát cứ thấy không quen, bản thân cũng mới hơn năm mươi, vẫn muốn tìm việc gì đó làm, thế là hai cậu con lại cùng bàn bạc, tìm cho bố công việc không đến nỗi vất vả này. Vốn dĩ nhà máy bị niêm phong, bác cũng có thể bỏ đi rồi, nhưng lại nghĩ đã làm lâu như thế, cố trông nốt đến ngày nhà máy mới đi vào hoạt động cho rồi, vừa hay nhà nước lại cần một người gác cổng, nên bác bèn ở lại.
“Bác Cát có trách nhiệm thật đấy.” Hàn Phong nhìn chỗ linh kiện vương vãi khắp mặt đất, tiếc nối nói: “Người đã đi sạch rồi, chẳng còn manh mối gì mà tìm, chúng ta cũng đi thôi.”
Vừa ra khỏi cánh cổng sắt của nhà máy, Hàn Phong phát hiện ở phía xa xa có bóng người vụt qua, bèn quay lại hỏi: “Bác Cát này, cháu nghĩ bác cũng đừng cố thủ ở đây nữa làm gì. Nơi hoang vu hẻo lánh này, lỡ có sinh bệnh sinh tật thì bác biết gọi ai?”
Cát Thủ Nghĩa đáp: “Biết chứ. Ở gần đây cũng có mấy hộ dân, đi về phía trước độ mấy phút là có một cái chợ quê, gì cũng bán hết. Tôi vẫn khỏe như vâm, hai đứa con cũng hay đến thăm tôi lắm, không sao đâu.”
Hàn Phong mỉm cười, nói: “Vậy được, chúng cháu đi trước đây, nếu bác phát hiện được điều gì thì nhất định đừng đánh động đến ai, lẳng lặng gọi điện cho bọn cháu, hoặc bấm 110 nhé, bác nhớ đấy.”
Ba người dời khỏi nhà máy Hưng thịnh, Phan Khả Hân hỏi: “Giờ đi đâu? Về phòng Hình sự à? Nếu lại về đấy tôi không đi cùng đường với mọi người nữa đâu.”
Long Giai nhìn Hàn Phong, Hàn Phong dài giọng nói: “Về phòng Hình sự làm cái gì! Chúng ta đi ăn, về bên đó chỉ được ăn cơm hộp mỳ gói, chán chết.”
Phan Khả Hân lập tức tán thành: “Hay đấy hay đấy, tôi chính là không muốn đi ăn cơm hộp đó. Tôi dẫn hai người đi một nơi, đảm bảo vừa ý.”
Trên xe, Hàn Phong gác cằm lên lưng ghế lái, trêu chọc Long Giai đang ngồi phía trước: “Chúng ta đi thế này cũng có thể coi như ra ngoài công tác, tiền cơm nước có được thanh toán không?”
Long Giai lạnh lùng đáp: “Không được.”
Hàn Phong thắc mắc: “Vì sao?”
Long Giai mặt lạnh băng trả lười: “Vì anh không phải là người trong biên chế.”
Hàn Phong quả nhiên mất hứng, mồm miệng méo xẹo, lại quay sang trêu Phan Khả Hân. Được Phan Khả Hân chỉ đường, Long Giai lái xe tới bãi đỗ của nhà hàng Đại Long Môn, xe đỗ ở đây đều là BMW, Mercedes-Benz với Ferrari, chỉ nhìn chiếc xe cảnh sát này thôi đã thấy vô cùng lạc quẻ, ngay nhân viên tiếp đón ngoài cửa cũng không mấy nhiệt tình với họ.
Phan Khả Hân là khách quen ở đây, dẫn hai người Hàn Phong, Long Giai tìm một chiếc bàn tương đối yên tĩnh, đưa thực đơn cho Hàn Phong. Không bao lâu sau đã có một cô nhân viên phục vụ lạnh nhạt đi tới hỏi han, hàn Phong cũng chẳng bận tâm, cầm thực đơn gọi luôn một mạch mười món. Anh ta vừa gọi món xong, vẻ mặt của cô nhân viên lập tức đổi sang tươi cười như hoa, vì những món Hàn Phong gọi, không xét ngon dở, đều là những món đắt tiền nhất.
Cô nhân viên vừa đi khỏi, Phan Khả Hân liền lên tiếng: “Xem ra anh không đến nỗi nghèo như bác Lãnh nói nhỉ, điệu bộ gọi món cứ như ông chủ lớn ấy.”
Hàn Phong nhìn lại chiếc áo vest thùng thình trên người mình, cười nói: “Phải vậy không Ờm, cảnh sát Long, cô thấy thế nào?”
Cả chặng đường Long Giai hết sức kiệm lời, rõ ràng không thích ứng được với kiểu tiêu tiền này, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng: “Ừm”
Thịt cá ê hề được mang lên, Hàn Phong lại kêu thêm cả rượu, Long Giai lấy cớ mình không biết uống thoái thác, Hàn Phong liền cùng Phan Khả Hân uống đến đỏ mặt tía tai, hết chơi oẳn tù tì lại hát hò không biết mệt, bỏ mặc Long Giai một bên. Long Giai ăn vội ăn vàng cho xong rồi muốn đi ngay, nhưng Hàn Phong sa sầm mặt nói: “Từ từ đã. Cô là thành viên đội tôi, phải phục tùng sắp xếp của chỉ huy, ăn xong bữa rồi mọi người cùng đi.’
Long Giai không uống rượu, nhưng tròng mắt đã hơi hoe đỏ, Phan Khả Hân và Hàn Phong không biết vì nguyên cớ gì đều lờ đi coi như không thấy.
Đợi bọn Hàn Phong ăn uống no say mất thêm tiếng rưỡi nữa. Ăn xong, Hàn Phong và Phan Khả Hân lau miệng, Long Giác gác tay lên ghế, ba người bát đầu tôi nhìn cô, cô nhìn tôi. Cuối cùng, hàn Phong đứng dậy, nhưng anh ta chỉ buông một câu: ‘Nhìn gì mà nhìn? Ai có tiền người ấy trả, tôi ra ngoài đợi các cô trước nhé.” Rồi phủi mông đi thẳng.
Long Giai và Phan Khả hân ngồi đơ tại chỗ, không biết làm thế nào, hàn Phong đề xuất đi ăn hàng, đồ ăn Hàn Phong gọi, hơn nữa anh ta ljai là người đàn ông duy nhất trong ba người, cả hai đều không ngờ, gã đàn ông này lại…
Hai người ngồi thêm lúc nữa, Phan Khả Hân mới nặn ra một nụ cười: “Tôi… tôi có thẻ, để tôi đi quẹt.” Bữa này, ba người Hàn Phong ăn mất ba nghìn hai trăm đồng.
Phan Khả Hân ra quầy tính tiền, Long Giai lững thững đi ra trước, vừa tới cửa đã thấy Hàn Phong đứng bên ngoài nheo cặp mắt ti hí soi ngực các cô các chị đi qua. Long Giai tới bên cạnh Hàn Phong liền nghe thấy anh ta suýt xoa: “Oa, cặp này bự quá! Ít nhất cũng phải cup 38C mới ôm vừa.”
Câu nói này làm cho Long Giai vô cùng phảm cảm, ngay chút thiện cảm khi chứng kiến Hàn Phong phân tích suy luận cũng tan biến sạch sành sanh, cô không nhìn được vặc lại: “Những người này là ai cơ chứ?”
Hàn Phong quay đầu liếc sang ngực Long Giai rồi nói: “Ngưỡng mộ không? Bẩm sinh đấy.”
Đoạn ánh mắt lại lập tức bị hút theo một bộ ngực khác. Lúc này có hai người đàn ông trung niên nách kẹp túi công văn từ trong nhà hàng bước ra, người mặc bộ vest đen bên tay trái nói: “Ài, lại trượt nữa, lần này tôi lỗ to rồi.”
Người đeo kính bên phải bảo: “Đúng thế, tôi cũng lỗ không ít đây, anh xem, hồi trước toàn là cổ phiếu phi lưu thông chiếm bảy tám mươi, với cả lên chín mươi phần trăm tổng vốn cổ phần, giwof lại đổi thành lưu thông hết, không trượt giá mới là lạ đấy.”
Hai người mau chóng đi lướt qua Hàn Phong, Hàn Phong thoáng nhíu mày, ghi nhớ đoạn hội thoại vừa rồi. Phan Khả Hân bước ra, sau khi cả ba lên xe, Long Giai hỏi: “Đưa cô đến đâu đây?”
Phan Khả Hân nói: “Tôi phải tới chỗ ông nội,vừa hay tiện đường.” Đoạn lại bảo với Hàn phong: “Tôi dẫn anh đi xem tòa nhà mới của ông nội tôi.”
Hàn Phong hỏi: “Toàn nhà mới? Lớn chừng nào?”
Phan Khả Hân chặc lưỡi nói: “Cao ốc Thiên Uy, sau hoàn công, nó sẽ thay thế cao ốc Kim Uy trở thành công trình kiến trúc cao nhất thành phố này.”
Hàn Phong kinh ngạc: “Ồ, hóa ra là nhà cô lắm tiền vậy cơ à?”
Phan Khả Hân nhếch miệng cười, nói: “Tôi cũng không rõ nữa, anh trông thì biết.”
Hàn Phong thoáng nghĩ ngợi: “Được, lần sau tôi lại dẫn cô ra ngoài ăn.”
Phan Khả Hân sững người, còn chưa kịp đáp lời, Long Giai ngồi trước mặt đã buông một câu: “Mặt dày vô liêm sỉ.”
Lãnh Kính Hàn cũng góp ý: “Phía trước có đường cao tốc, hản sẽ có máy ghi hình”
Quách Tiểu Xuyên bắt tay Lãnh Kính Hàn, nói: “Vậy hiện trường giao lại cho các anh, các anh là chuyên gia mà. Tôi đi phụ trách công tác xét hỏi lần lượt.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Được, chúng ta chia ra điều tra. Có thông tin gì sẽ kịp thời thông báo.”
Quách Tiểu Xuyên nói: “Hai ngày xảy ra liên tiếp hai vụ án liên quan đến giết người, đúng là hiếm gặp, hơn nữa hai vụ này đều dính dáng đến các anh, xem ra vụ án anh điều tra lần này, hờ hờ,không lành mấy đâu.”
Lãnh Kính Hàn nói: “Lần này có lẽ chỉ trùng hợp thôi, vì ngay từ đầu không phải nhắm vào chúng tôi, tôi cho rằng đây chỉ là vụ cướp của giết người đơn thuần thôi.”
Quách Tiểu Xuyên nói: “Tóm lại anh cứ cẩn thận một chút, ngay đến Lâm Chính bọn chúng còn dám đối phó, có gì cần giúp anh cư snois một tiếng.” Lãnh Kính Hàn vẫy tay dặn: “Giữ liên lạc đấy.”
Sau cùng, đã lên xe, Quách Tiểu Xuyên còn hỏi: “Hàn.. hàn Phong? Cậu trước đây công tác ở đâu? Sao tôi chưa gặp bao giờ?”
Hàn Phong không trả lời câu hỏi của Quách Tiểu Xuyên, mà dán mắt vào nhà xưởng đang đóng chặt, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc bọn chúng đã lấy đi thứ gì nhỉ?”
Quách Tiểu Xuyên lại chỉ Lãnh Kính Hàn nói: “Trưởng phòng Lãnh, anh thế là không được đâu nhé, có cấp dưới giỏi thế này mà không giới thiệu với chúng tôi.”
Lãnh Kính Hàn chỉ cười trừ, không biết đáp thế nào, sở trưởng Quách dẫn người của mình chia làm hai hướng, một đi điều tra khu dân cư, một đi kiểm tra máy ghi hình đầu đường cao tốc. Lôi Đình Đình còn muốn hỏi Hàn Phong gì đó, nhưng thấy ánh mắt Long Giai cũng đang chăm chú nhìn hàn Phong nên đành thôi, cùng đội mình dời đi.
Hàn Phong nói: “Tôi muốn vào nhà xưởng xem”
Lãnh Kính Hàn bảo: “Tôi đi với cậu”
Trương Nghệ nhanh nhảu: “Đừng bỏ rơi tôi”
Lãnh Kính Hàn phân công nhiệm vụ, Long Giai phụ trách chujpa nhr lại dấu chân, vết bánh xe cùng tất cả những dấu vết khác tại hiện trường, Lưu Định Cường làm khám nghiệm tử thi sơ bộ, còn ba người Lãnh Kính hàn, hàn Phong, Trương Nghệ vào trong xem xét nhà xưởng.
Mỗi người cầm một cây đèn led, quét qua bốn phía, thấy bên trong đủ loại máy móc nhe nanh múa vuốt khiến ai nấy ngỡ như đang thâm nhập phi thuyền của người ngoài hành tinh. Nhà xưởng tĩnh mịch lại trống trải, tiếng vọng rất lớn, Trương Nghệ quan sát kỹ mặt đất, nhận xét: “Dấu chân ở khắp nơi, xem ra bọn chúng phải loay hoay đến nửa ngày trời chứ không ít.”
Các máy móc cỡ lớn trong xưởng không có dấu vết bị phá hoại, có điều số linh kiện lăn lóc trên mặt đất thì cũng không thấy đâu nữa, cả những thùng hàng đã đóng cũng không cánh mà bay. Hàn Phong nói: “Bọn chúng trộm linh kiện.”
Trương Nghệ nói: “Ban ngày các anh vừa tới đây còn gì, có nhớ số linh kiện biến mất là loại nào không?”
Hàn Phong trợn trừng mắt: “Anh nghĩ tôi là thần tiên chắc. Đám linh kiện đó chẳng có cái nào giống cái nào, loại nào cũng có, tôi làm sao mà nhớ được.” Hồi lâu, anh ta lại nói: “Nhưng chúng tôi chỉ mới xem qua sơ bộ, lần này cần phải lục soát kỹ hơn.”
Nhà xưởng vẫn rất ngổn ngang, không phát hiện ra điều bất thường, Hàn Phong bảo Trương Nghệ tiếp tục kiểm tra xưởng, còn mình tới văn phòng quản đốc. Cửa vừa mở, mùi ẩm mốc đã xộc vào mũi, bụi đóng dày trong văn phòng, nhưng lại có rất nhiều dấu chân. Lãnh Kính Hàn nói: “Xem ra đã có người vào đây.”
Hàn Phong bảo: “Chúng ta tìm thử xem”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Tìm thứ gì?”
Hàn Phong nói: “Tìm… thứ nên tìm.”
Đoạn Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn mỗi người cầm một cây đèn rọi, bắt đầu lật tung văn phòng lên.
Lãnh Kính Hàn bịt mồm bịt mũi, lẩm bẩm: “Bụi lắm thế không biết, xem ra từ sau khi nhà xưởng tuyên bố phá sản, chỗ này không còn ai lui tới nữa” Ông mở tủ và ngăn kéo, lại nói: “Giấy tờ đều bị mang đi cả rồi, chắc chẳng phát hiện được gì ở đây đâu.”
Hàn Phong “ừm” một tiếng, lại chỉ đống tro trong sọt giấy loại: “Không phải bị mang đi mà là bị đốt hết rồi” Anh ta đặt đèn rọi lên bàn, dùng kẹp gắp trong sọt giấy ra một mẩu giấy, cẩn thận bỏ vào túi đựng vật chứng. Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cái gì thế?”
Hàn Phong đáp: “Không biết” Lãnh Kính Hàn nhoài người lại dưới ánh đèn nhìn cho rõ, đó là một mẩu giấy cháy, trông có vẻ dày hơn bình thường, trên phần giấy sót lại có mấy hình vẽ quy chuẩn bằng bút mực xanh. Do bị đốt cháy chỉ còn lại một mẩu nhỏ nên không thể nhìn ra tờ giấy vốn vẽ hình gì, chỉ thấy trên góc bức ảnh có một số “1”, phía sau hình như là một phần chứ “n” trong tiếng Anh. Hàn Phong thu lại vật chứng, hai người tiếp tục tìm kiếm, thiếu điều nạy cả sàn lên nhưng vẫn không tìm ra thứ gì có giá trị.
Quay lại nhà xưởng, Trương Nghệ đang tỉ mẩn kiểm tra mặt đất avf mấy cỗ máy móc, thấy hai người đi ra bèn hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Lãnh Kính hàn nói: “Mỗi mẩu giấy rách, còn không biết là cái gì, cậu thì sao? Có phát hiện gì mới?”
Trương Nghệ đáp: “Kỳ lạ lắm, khắp nơi đâu đâu cũng thấy dấu chân, nhưng bọn chúng lại không hề để lại…”
Hàn Phong tiếp lời: “Dấu vân tay hả? Không cần tìm đâu, trên linh kiện có rất nhiều dầu mỡ, bọn chúng hẳn phải đeo găng tay rồi mới nhặt”
Trương Nghệ nói: “Ngoài ra chỉ tìm được cái này thôi” Anh ta giơ ra túi vật chứng, là một đầu mẩu thuốc lá.
Hàn Phong xem kỹ đầu mẩu thuốc, trên đốt thuốc có in hiệu, Hoàng Quả Thụ.
Lãnh Kính hàn nói: “Không có phát hiện gì mới, chúng ta đi thôi. Đợi ban ngày lại cử người tới điều tra.”
Ba người ra khỏi nhà xưởng thì thấy Long Giai đang bận bịu chụp ảnh, Lưu Định Cường vừa trông thấy bọn họ bước ra bèn gọi lại khoe phát hiện mới.
Lưu Định Cường giơ lên một túi vật chứng, nói với ba người: “Các anh hẵng xem cái này đã”
Túi vật chứng được chuyển từ tay Lãnh Kính Hàn sang tay Hàn Phong, rồi từ tay Hàn Phong qua tay Trương Nghệ, nhưng cả ba đều không biết đó là vật gì. Một mẩu thép, trông như ốc vít, nhưng lại không có đai ốc, ngoài ra bề mặt đoạn giữa rất gồ ghề, có vẻ là bộ phận của một linh kiện nào đấy.
Lưu Định Cường nói: “Đây là vật nạn nhân nắm chặt trong lòng bàn tay phải, có thể ông ấy đã túm được nó trong lúc vật lộn với hung thủ. Ngoài ra ở tay trái còn thu được một số chất sợ. Dưới hay nách áo có vết dầu mỡ, phán đoán sơ bộ là do hung thủ để lại khi di chuyển xác nạn nhân. Còn đâu phải đợi về phòng thí nghiệm mới co kết quả”
Hàn Phong nhớ lại ban turuwanois chuyện với bác Cát, đến đêm người đã chết rồi, đúng là chuyện đời khó lường, không tránh khỏi bùi ngùi.
Long Giai chụp xong tấm ảnh cuối cùng, quay sang nói với Hàn Phong: “Xong rồi, việc thu thập chứng cứ đã hoàn tất, chuyện về sau cứ giao cho chúng tôi. Anh và trưởng phòng về trước đi, nhìn anh phờ phạc thế kia.”
Trương Nghệ đứng bên cạnh cả kinh thất sắc: “Không thể nào, cảnh sát Long mà cũng biết quan tâm đến người khác cơ à?”
Long Giai trừng mắt với anh ta: “Anh nói nhăng cuội cái gì thế, tôi… là tôi lo cho trưởng phòng đã có tuổi, sức không được như chúng ta…” càng nói giọng càng nhỏ dần. May có Lãnh Kính Hàn giúp giải vây: “Tôi cũng chuẩn bị về đây, nhưng không phải để ngủ, Hàn Phong, cậu có đi không nào?”
Hàn Phong ngáp dài, nhưng cố tình không nhìn Long Giai, vừa vỗ miệng vừa đi ra xe: “Người mà không ngủ uổng công làm người. Tôi đương nhiên phải ngủ.”
Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu lái hay tôi lái?”
Hàn Phong uể oải đáp: “Hừm, tôi lái, không lái xe chắc tôi ngủ gật mất.” Lãnh Kính Hàn tuy biết Hàn Phong ăn nói càn quấy, nhưng vẫn sợ toát mồ hôi lạnh, đây mà cũng được coi là lý do lái xe sao?
Trên xe, Lãnh Kính Hàn gối đầu lên hai tay nói: “Trông thế nào cũng giống bọn ăn trộm vào xưởng trộm đồ, bị phát hiện mới hành hung giết người phải không?”
Hàn Phong hỏi lại: “Án cướp của giết người bình thường ư?”
“Trước mắt thì tôi cho là vậy”
“Nhưng khi Lương Hưng thịnh chết chẳng phải cũng giống như một vụ tai nạn xe bình thường sao? Mà dù không giống tai nạn xe thì cũng giống án lừa bảo hiểm thông thường, đúng không?”
“Liệu cậu có phải nghĩ quá không thế? Nhà xưởng của Lương Hưng Thịnh đã phá sản lâu như vậy, bên trong có máy móc và vật liệu thép, gác cổng lại chỉ là một ông già, người xung quanh đấy ai mà chẳng biết. Khả năng là án cướp của thông thường là rất lớn.”
Lúc này, có một chiếc xe con theo sau xe cảnh sát của họ, trên đường cái thế này thỉnh thoảng cũng có xe đi đêm nên hai người không ai bận tâm.
Hàn Phong lái xe, nói với Lãnh Kính Hàn: “Có một điểm tôi vẫn chưa rõ.”
“Cậu nói xem?”
“Nếu thời gian tôi suy đoán không sai, hẳn hung thủ đã ra tay từ buổi chiều, nhưng vì sao người bán rau kia nói, anh ta nhìn thấy đèn sáng nên mới qua đó?”
“Phải rồi, cậu bảo liệu có người nào đó ban tối tìm đến phòng bảo vệ, nhưng vừa bật đèn lên phát hiện ra xác chết nên sợ quá bỏ chạy không?”
“Không đời nào. Anh nhớ lại vị trí cái xác mà xem, nếu lúc đo của phòng đóng, muốn bật đèn bắt buộc phải mửa cửa, nếu mở cửa các xác nhất định không nằm ở vị trí đó.”
“Cậu nói vậy tức là, sau khi giết người hung thủ chỉ kéo các xác nạn nhân vào phòng bảo vệ chứ không hề đóng cửa, ngoài ra còn bật đèn nữa? Thế chẳng phải cố tình thu hút sự chú ý sao?”
Lãnh Kính hàn vừa dứt lời, Hàn Phong đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Tôi hiểu ra rồi, anh xuống xe đi!” Nói đoạn liền co cằng đá bay Lãnh Kính Hàn khỏi xe hệt như ban nagyf Long Giai đá anh ta, còn mình cũng nhảy ra khỏi xe theo hướng còn lại.
Lãnh Kính Hàn vô duyên vô cớ bị Hàn Phong đá ra ngoài, lăn xuống thửa ruộng ven đường, đang ngùn ngụt lửa giận bò lên kiếm Hàn Phong tính sổ thì chợt nghe “bùm” một tiếng, chiếc xe cảnh sát của bọn họ đã nổ tan thành bốn năm mảnh, “bùm” thêm tiếng nữa, ngọn lửa rừng rực đã bốc lên cao ngút, khiến Lãnh Kính Hàn hoàn toàn đờ đẫn. Lúc này, chiếc xe con phía sau họ mới tăng tốc, nghênh ngang phóng đi.
_________________
Này thì Google [Bot] không thanks! images