Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi (Remake)
Chương 161 : Khiến hắn tức giận
Ngày đăng: 23:33 19/02/21
Xuất hiện trước tầm mắt đoàn người là một yêu thú hóa hình, cấp bậc lục giai, làn da xanh nhợt nhạt, hai bên tai nổi cộm cặp mang dài chĩa ra như hình quạt. Trong địa phận của tam đại học viện, Mạc Thủy Dao vẫn có thể đoán ra được ai, Ngư Yêu hóa hình, thực lực lục giai, Ngư Triền.
" Ngư tiền bối, lần này học viện ra kiểm tra… Đã có nhắc trước, hi vọng tiền bối giơ cao đánh khẽ. "
Mạc Thủy Dao chủ động lướt xuống, đứng tại bên thuyền, ưu nhã kính lễ, làm cho Ngư Triền không dậy nổi tâm trách mắng nàng, dù vậy vẫn liếc nhìn đám nhân tộc xung quanh, hắn hừ lạnh.
" Bọn ta có thể thỏa thuận cùng tam đại học viện không chủ động gây hấn… Nhưng các ngươi chủ động bước đi vào, liền không giống. "
Lý do này Mạc Thủy Dao cũng không cãi được, dù sao biển hải mênh mông làm sao biết được nơi nào là lãnh hải của chủ yêu. Mặc dù vậy nàng vẫn tìm cách cầu hòa, ánh mắt lắng đọng khẽ nhíu, làm sắc chuyển u buồn, đối mặt với Ngư Triền nói.
" Lần này lỗi từ phía học viện chúng ta… Khi về sẽ bẩm báo cho sư phụ chủ động bồi tội tiền bối. "
" Dao Nhi thật khách khí… Thôi được, nể tình nàng cầu xin như vậy ta tha cho đám học viên này. "
Nghe thế Mạc Thủy Dao thở ra, tương đối an tâm, nhưng câu sau của Ngư Triền làm cho nàng hoảng sợ.
" Tuy nhiên Dao Nhi phải đến nhà ta làm khách một năm… Sau thời hạn, ta có thể thả nàng. "
" Tiền bối, chuyện này… "
Mạc Thủy Dao run lên, nàng đối với hải yêu tại nơi này rất thấu hiểu, hầu hết đều rất chán ghét nhân tộc, nếu không phải do đánh không lại tam đại viện trưởng, thì có mơ cũng không có một chiếc thuyền đi qua vùng đại hải này. Nàng tuy là một nhân tộc, nhưng thủy tính thân thể chính là thuần nguyên, đối với hải yêu rất có sức hấp dẫn. Mà Ngư Triền chính là một trong những kẻ truy cầu nàng, phụ thân của hắn là thất giai yêu thú cấp bậc hàng thật giá thật, nàng cũng không dám chống lại.
Ngư Triền không vội, gã vung tay, bão tố dập tắt, sóng yên biển lặng, trời quang trở lại, đám nhân tộc trên thuyền thở ra, tập trung nhìn Mạc Thủy Dao. Nàng chính vì bọn họ mà đang trao đổi điều kiện, làm cho bọn họ vừa kính vừa thẹn.
" Lão yêu quái, dám có ý đồ với Mạc tỷ của ta… "
Linh Lung lúc này không thể đứng nhìn, nàng nhảy ra, huy động băng kiếm, thủy đạo khí tức lan tỏa, vài vết hàn lâm kéo theo đóng thành một dải băng đọng trên mạn thuyền, một cỗ băng sát chi khí uy lực ập sát tới.
" Nữ oa nhi, có bản lĩnh… "
Ngư Triền mắt híp lại, khoanh tay đứng nhìn, từ mặt nước nổi lên từng cột nước to bằng trụ trời, liên tục bắn lên cao, tạo thành từng hàng nước theo xu thế bao phủ quanh thân Ngư Triền. Từ dưới mặt nước từng thủy pháo theo tốc độ chớp mắt mà xuất hiện, Linh Lung một kiếm vung tới, thủy triều hóa thành băng, lạnh lẽo ẩm ướt lan tỏa, ngập tràn cả con thuyền.
" Chưa đến lượt ngươi bình phẩm… "
Linh Lung lạnh lẽo rên, nàng huy động kiếm lần nữa, tạo ra mảng băng tuyền mờ ảo như sương mù, che lấp ánh nhìn. Mạc Thủy Dao hoảng sợ, vội vã lên tiếng.
" Linh Lung, dừng lại… "
" Mạc tỷ tỷ, có ý định khi dễ tỷ… đều đáng chết. "
Linh Lung tu vi chỉ mới Thiên Huyền Bát Giai, thực lực so với đỉnh giai lục yêu còn cách rất xa, nàng ra tay không hề gây ra Ngư Triền lo ngại. Nhìn bóng ảnh nhẹ nhàng tiếp cận, một trảo kiếm múa thành đường, phá băng qua cột thủy trụ, thân ảnh như múa liên tục đạp băng sóng nhảy trong không trung, ánh mắt Ngư Triền hiện lên tán thưởng.
" Rất tốt, xem ra cũng nên đem nàng về làm ái phi của ta… "
Ngư Triền lên tiếng, kéo theo Linh Lung tức giận, một trận ác hàn, thân ảnh nữ tử xoay một vòng, mũi băng kiếm phá thủy len lỏi, y phục Linh Lung xộc xệch có phần tơi tả, đồng thời Ngư Triền đã cảm nhận được sát khí tiếp cận lấy mình, hết đỗi ngạc nhiên trông thấy nữ tử ở trước mặt hắn sát khí dâng thiên muốn triệt sát hắn.
" Hừ, nữ đầu… Ngoan cố. "
Nữ nhân này thân ảnh quỷ dị, sức quan sát chiến đấu kinh người, còn có một thân thủy hệ đạo tắc tinh thuần không thua kém Mạc Thủy Dao. Ngư Triền nổi lên tâm tư, quyết đoạt thêm nữ tử này về, sinh ra hậu đại.
" Ngu ngốc, cô kéo theo Linh Lung làm ra việc như vậy… Bản thân thì đứng nhìn. "
Dạ Khinh Ưu ánh mắt quét qua Mạc Thủy Dao làm cho thiếu nữ run mạnh, nàng còn sợ chọc giận Ngư Triền làm ảnh hưởng đến quan hệ với tam đại học viện, cho nên có điểm do dự. Với lại nàng tin Dạ Khinh Ưu sẽ không cam tâm đứng nhìn để Linh Lung rơi vào nguy hiểm, cho nên nàng mới không ra tay. Nhưng ngờ đâu lại làm cho hắn đối với nàng sinh ra bất mãn.
" Được rồi, không cần biết quan hệ của cô và muội ấy ra sao. Các ngươi vẫn luôn giữ cái suy nghĩ lợi ích quan trọng, củng cố thế lực, làm ta rất chán ghét. "
Dạ Khinh Ưu không thèm để Mạc Thủy Dao giải thích, hắn quay đi, thân ảnh biến mất, đến lúc nhìn thấy thân ảnh hắn thì Dạ Khinh Ưu đang bóp cổ Ngư Triền nâng lên như bóp một con kiến.
" Có ánh mắt như vậy với nữ nhân của ta… Là muốn chết. "
Dạ Khinh Ưu lạnh lẽo nhìn lên, hung thần ác sát làm Ngư Triền hoảng sợ, nhận thức một giây trước còn đang tính bắt lấy Linh Lung, giây này lại bị một nam tử 'nhân tộc' tóm vào trong tay. Để cho gã kinh hãi là không thể phản kháng được, điều động linh khí trì trệ, giống như bị phong tỏa, cổ họng dường như sắp bị bóp nát.
Linh Lung nhìn thấy Dạ Khinh Ưu ra tay, cảm giác tự nhiên sợ hãi một chút, thân thể nàng lúc này còn đang dính vài vết cắt sâu hoắm dọa người, nhưng thiếu nữ dường như không biết đau, ánh mắt thủy chung chỉ tập trung quan sát sắc mặt Dạ Khinh Ưu.
" Đại ca ca, Linh Lung biết lỗi rồi… "
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng không đáp càng làm Linh Lung hoảng sợ, lúc này Ngư Triền từ trên tay Dạ Khinh Ưu giãy giụa, ánh mắt ngước nhìn xuống hắn, khặc khặc kêu ra tiếng.
" Tiểu tử nhân tộc… Thả ta ra, nếu không hải yêu tộc đều đem tất cả nhân tộc chôn cùng. "
" Cá thì yên phận làm cá… Đừng ra oai trước mặt ta. "
Dạ Khinh Ưu mấy ngón tay siết lại, lực đạo vô hình, cháy lên vô tận dạ viêm phừng phực như ngọn lửa, trong chốc lát Ngư Triền bị đốt thành tro một chút cặn cũng không còn.
Người trên thuyền đều một hơi hít khí lạnh, nhìn Dạ Khinh Ưu tràn ngập sợ hãi, bọn chúng đều biết không ngờ đến tên công tử mỹ nhan thịnh thế này lại biến thái như vậy, căn bản lục giai yêu thú trước mặt người này một đòn cũng không chịu nổi.
Mạc Thủy Dao biết vừa rồi bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nàng làm cho hảo cảm của Dạ Khinh Ưu dành cho nàng đến cực thấp, tất cả do suy nghĩ không chu toàn. Vốn dĩ Linh Lung vì nàng mà ra mặt, nàng không nên chỉ đứng im phân vân chờ đợi, mà chính mình nên đưa ra quyết định chủ chốt.
Trước giờ nàng đối mặt với những nam nhân luôn truy cầu nàng, chưa có ai nảy sinh tức giận với nàng, hay oán trách nàng câu nào, cho nên nàng đơn giản chỉ nghĩ Dạ Khinh Ưu sẽ không có trách nàng nhiều như vậy. Dạ Khinh Ưu lại không như vậy, hắn đối với nàng không có bao nhiêu tham niệm, một chút hành vi sai lầm của nàng có thể dẫn đến nam tử bài xích, xem ra cũng do kinh nghiệm nhân sinh của nàng quả thật còn kém cỏi.
Nhìn đám người Dạ Khinh Ưu quay lại khoang thuyền, Mạc Thủy Dao bất lực, không có cách nào. Mà Linh Lung quay đầu nhìn nàng, ánh mắt tỏ ra thông cảm, cũng không dám làm Dạ Khinh Ưu phật lòng, từ bỏ ý định chạy đến bên Mạc Thủy Dao.
Vừa bước vào trong, ánh mắt Dạ Khinh Ưu quét qua chúng nữ, lạnh nhạt nói.
" Các nàng nên nhớ, nữ nhân của ta phải trân trọng bản thân hơn trên hết, không sống vì kẻ nào… Chỉ vì các nàng, ta sẽ không đảm bảo ta có thể bảo hộ các nàng suốt đời, chỉ có thể các nàng tự thân mạnh mẽ lên. Thế giới này ta chính là kẻ không được ưu ái. "
Nói xong hắn quay lưng bỏ vào trong phòng, trực coi Hân Phong Tiểu Nguyệt, nữ nhân này vừa nhìn thấy hắn, liền mỉm cười.
" Tướng công, nếu mấy nữ tử bên cạnh chàng quá ngu ngốc thì giết hết đi… "
" Im lặng, ta bây giờ với ta trước kia không giống nhau… "
Dạ Khinh Ưu trừng mắt, hắn bây giờ cảm xúc rất không ổn định, làm người mấy kiếp, trải nghiệm đủ loại tư vị, còn có những thông tin loạn nhịp không đồng nhất trong đầu, chỉ đem lại cho hắn cảm giác mâu thuẫn, chỉ nhìn thấy nữ tử của mình bị thương, làm hắn bừng tỉnh một loại cảm giác.
Dù có thiên tài, xuất chúng đến mấy thì đứng trước kẻ từ trên cao nhìn xuống, chỉ một ý niệm liền có thể diệt sát, sống nếu không muốn nương nhờ vận mệnh, thì phải tự mình đưa ra kế hoạch. Mà điều quan trọng nhất, nữ tử bên cạnh hắn phải có thực lực tự bảo hộ mình, cũng là nguyên nhân trước đó gieo lên hận thù trong lòng Cổ Nguyệt Hi, tin tưởng nàng một ngày sẽ chính thức đạp đổ bức tường thiên mệnh, đạt đến trình độ vượt qua hắn.
" Ta bây giờ đủ lợi hại bảo hộ chàng chưa tướng công… Ta biết nhiều thứ mà chàng không hề biết đấy. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt thân thể mềm mại rung chuyển, tiếp cận hắn, hương khí xông vào mũi nam nhân. Dạ Khinh Ưu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi.
" Ngươi biết chuyện gì? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt khẽ cười, ánh mắt vũ mị câu dẫn hắn.
" Chàng có muốn nghe kể chuyện không tướng công. "
" Ngư tiền bối, lần này học viện ra kiểm tra… Đã có nhắc trước, hi vọng tiền bối giơ cao đánh khẽ. "
Mạc Thủy Dao chủ động lướt xuống, đứng tại bên thuyền, ưu nhã kính lễ, làm cho Ngư Triền không dậy nổi tâm trách mắng nàng, dù vậy vẫn liếc nhìn đám nhân tộc xung quanh, hắn hừ lạnh.
" Bọn ta có thể thỏa thuận cùng tam đại học viện không chủ động gây hấn… Nhưng các ngươi chủ động bước đi vào, liền không giống. "
Lý do này Mạc Thủy Dao cũng không cãi được, dù sao biển hải mênh mông làm sao biết được nơi nào là lãnh hải của chủ yêu. Mặc dù vậy nàng vẫn tìm cách cầu hòa, ánh mắt lắng đọng khẽ nhíu, làm sắc chuyển u buồn, đối mặt với Ngư Triền nói.
" Lần này lỗi từ phía học viện chúng ta… Khi về sẽ bẩm báo cho sư phụ chủ động bồi tội tiền bối. "
" Dao Nhi thật khách khí… Thôi được, nể tình nàng cầu xin như vậy ta tha cho đám học viên này. "
Nghe thế Mạc Thủy Dao thở ra, tương đối an tâm, nhưng câu sau của Ngư Triền làm cho nàng hoảng sợ.
" Tuy nhiên Dao Nhi phải đến nhà ta làm khách một năm… Sau thời hạn, ta có thể thả nàng. "
" Tiền bối, chuyện này… "
Mạc Thủy Dao run lên, nàng đối với hải yêu tại nơi này rất thấu hiểu, hầu hết đều rất chán ghét nhân tộc, nếu không phải do đánh không lại tam đại viện trưởng, thì có mơ cũng không có một chiếc thuyền đi qua vùng đại hải này. Nàng tuy là một nhân tộc, nhưng thủy tính thân thể chính là thuần nguyên, đối với hải yêu rất có sức hấp dẫn. Mà Ngư Triền chính là một trong những kẻ truy cầu nàng, phụ thân của hắn là thất giai yêu thú cấp bậc hàng thật giá thật, nàng cũng không dám chống lại.
Ngư Triền không vội, gã vung tay, bão tố dập tắt, sóng yên biển lặng, trời quang trở lại, đám nhân tộc trên thuyền thở ra, tập trung nhìn Mạc Thủy Dao. Nàng chính vì bọn họ mà đang trao đổi điều kiện, làm cho bọn họ vừa kính vừa thẹn.
" Lão yêu quái, dám có ý đồ với Mạc tỷ của ta… "
Linh Lung lúc này không thể đứng nhìn, nàng nhảy ra, huy động băng kiếm, thủy đạo khí tức lan tỏa, vài vết hàn lâm kéo theo đóng thành một dải băng đọng trên mạn thuyền, một cỗ băng sát chi khí uy lực ập sát tới.
" Nữ oa nhi, có bản lĩnh… "
Ngư Triền mắt híp lại, khoanh tay đứng nhìn, từ mặt nước nổi lên từng cột nước to bằng trụ trời, liên tục bắn lên cao, tạo thành từng hàng nước theo xu thế bao phủ quanh thân Ngư Triền. Từ dưới mặt nước từng thủy pháo theo tốc độ chớp mắt mà xuất hiện, Linh Lung một kiếm vung tới, thủy triều hóa thành băng, lạnh lẽo ẩm ướt lan tỏa, ngập tràn cả con thuyền.
" Chưa đến lượt ngươi bình phẩm… "
Linh Lung lạnh lẽo rên, nàng huy động kiếm lần nữa, tạo ra mảng băng tuyền mờ ảo như sương mù, che lấp ánh nhìn. Mạc Thủy Dao hoảng sợ, vội vã lên tiếng.
" Linh Lung, dừng lại… "
" Mạc tỷ tỷ, có ý định khi dễ tỷ… đều đáng chết. "
Linh Lung tu vi chỉ mới Thiên Huyền Bát Giai, thực lực so với đỉnh giai lục yêu còn cách rất xa, nàng ra tay không hề gây ra Ngư Triền lo ngại. Nhìn bóng ảnh nhẹ nhàng tiếp cận, một trảo kiếm múa thành đường, phá băng qua cột thủy trụ, thân ảnh như múa liên tục đạp băng sóng nhảy trong không trung, ánh mắt Ngư Triền hiện lên tán thưởng.
" Rất tốt, xem ra cũng nên đem nàng về làm ái phi của ta… "
Ngư Triền lên tiếng, kéo theo Linh Lung tức giận, một trận ác hàn, thân ảnh nữ tử xoay một vòng, mũi băng kiếm phá thủy len lỏi, y phục Linh Lung xộc xệch có phần tơi tả, đồng thời Ngư Triền đã cảm nhận được sát khí tiếp cận lấy mình, hết đỗi ngạc nhiên trông thấy nữ tử ở trước mặt hắn sát khí dâng thiên muốn triệt sát hắn.
" Hừ, nữ đầu… Ngoan cố. "
Nữ nhân này thân ảnh quỷ dị, sức quan sát chiến đấu kinh người, còn có một thân thủy hệ đạo tắc tinh thuần không thua kém Mạc Thủy Dao. Ngư Triền nổi lên tâm tư, quyết đoạt thêm nữ tử này về, sinh ra hậu đại.
" Ngu ngốc, cô kéo theo Linh Lung làm ra việc như vậy… Bản thân thì đứng nhìn. "
Dạ Khinh Ưu ánh mắt quét qua Mạc Thủy Dao làm cho thiếu nữ run mạnh, nàng còn sợ chọc giận Ngư Triền làm ảnh hưởng đến quan hệ với tam đại học viện, cho nên có điểm do dự. Với lại nàng tin Dạ Khinh Ưu sẽ không cam tâm đứng nhìn để Linh Lung rơi vào nguy hiểm, cho nên nàng mới không ra tay. Nhưng ngờ đâu lại làm cho hắn đối với nàng sinh ra bất mãn.
" Được rồi, không cần biết quan hệ của cô và muội ấy ra sao. Các ngươi vẫn luôn giữ cái suy nghĩ lợi ích quan trọng, củng cố thế lực, làm ta rất chán ghét. "
Dạ Khinh Ưu không thèm để Mạc Thủy Dao giải thích, hắn quay đi, thân ảnh biến mất, đến lúc nhìn thấy thân ảnh hắn thì Dạ Khinh Ưu đang bóp cổ Ngư Triền nâng lên như bóp một con kiến.
" Có ánh mắt như vậy với nữ nhân của ta… Là muốn chết. "
Dạ Khinh Ưu lạnh lẽo nhìn lên, hung thần ác sát làm Ngư Triền hoảng sợ, nhận thức một giây trước còn đang tính bắt lấy Linh Lung, giây này lại bị một nam tử 'nhân tộc' tóm vào trong tay. Để cho gã kinh hãi là không thể phản kháng được, điều động linh khí trì trệ, giống như bị phong tỏa, cổ họng dường như sắp bị bóp nát.
Linh Lung nhìn thấy Dạ Khinh Ưu ra tay, cảm giác tự nhiên sợ hãi một chút, thân thể nàng lúc này còn đang dính vài vết cắt sâu hoắm dọa người, nhưng thiếu nữ dường như không biết đau, ánh mắt thủy chung chỉ tập trung quan sát sắc mặt Dạ Khinh Ưu.
" Đại ca ca, Linh Lung biết lỗi rồi… "
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng không đáp càng làm Linh Lung hoảng sợ, lúc này Ngư Triền từ trên tay Dạ Khinh Ưu giãy giụa, ánh mắt ngước nhìn xuống hắn, khặc khặc kêu ra tiếng.
" Tiểu tử nhân tộc… Thả ta ra, nếu không hải yêu tộc đều đem tất cả nhân tộc chôn cùng. "
" Cá thì yên phận làm cá… Đừng ra oai trước mặt ta. "
Dạ Khinh Ưu mấy ngón tay siết lại, lực đạo vô hình, cháy lên vô tận dạ viêm phừng phực như ngọn lửa, trong chốc lát Ngư Triền bị đốt thành tro một chút cặn cũng không còn.
Người trên thuyền đều một hơi hít khí lạnh, nhìn Dạ Khinh Ưu tràn ngập sợ hãi, bọn chúng đều biết không ngờ đến tên công tử mỹ nhan thịnh thế này lại biến thái như vậy, căn bản lục giai yêu thú trước mặt người này một đòn cũng không chịu nổi.
Mạc Thủy Dao biết vừa rồi bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, nàng làm cho hảo cảm của Dạ Khinh Ưu dành cho nàng đến cực thấp, tất cả do suy nghĩ không chu toàn. Vốn dĩ Linh Lung vì nàng mà ra mặt, nàng không nên chỉ đứng im phân vân chờ đợi, mà chính mình nên đưa ra quyết định chủ chốt.
Trước giờ nàng đối mặt với những nam nhân luôn truy cầu nàng, chưa có ai nảy sinh tức giận với nàng, hay oán trách nàng câu nào, cho nên nàng đơn giản chỉ nghĩ Dạ Khinh Ưu sẽ không có trách nàng nhiều như vậy. Dạ Khinh Ưu lại không như vậy, hắn đối với nàng không có bao nhiêu tham niệm, một chút hành vi sai lầm của nàng có thể dẫn đến nam tử bài xích, xem ra cũng do kinh nghiệm nhân sinh của nàng quả thật còn kém cỏi.
Nhìn đám người Dạ Khinh Ưu quay lại khoang thuyền, Mạc Thủy Dao bất lực, không có cách nào. Mà Linh Lung quay đầu nhìn nàng, ánh mắt tỏ ra thông cảm, cũng không dám làm Dạ Khinh Ưu phật lòng, từ bỏ ý định chạy đến bên Mạc Thủy Dao.
Vừa bước vào trong, ánh mắt Dạ Khinh Ưu quét qua chúng nữ, lạnh nhạt nói.
" Các nàng nên nhớ, nữ nhân của ta phải trân trọng bản thân hơn trên hết, không sống vì kẻ nào… Chỉ vì các nàng, ta sẽ không đảm bảo ta có thể bảo hộ các nàng suốt đời, chỉ có thể các nàng tự thân mạnh mẽ lên. Thế giới này ta chính là kẻ không được ưu ái. "
Nói xong hắn quay lưng bỏ vào trong phòng, trực coi Hân Phong Tiểu Nguyệt, nữ nhân này vừa nhìn thấy hắn, liền mỉm cười.
" Tướng công, nếu mấy nữ tử bên cạnh chàng quá ngu ngốc thì giết hết đi… "
" Im lặng, ta bây giờ với ta trước kia không giống nhau… "
Dạ Khinh Ưu trừng mắt, hắn bây giờ cảm xúc rất không ổn định, làm người mấy kiếp, trải nghiệm đủ loại tư vị, còn có những thông tin loạn nhịp không đồng nhất trong đầu, chỉ đem lại cho hắn cảm giác mâu thuẫn, chỉ nhìn thấy nữ tử của mình bị thương, làm hắn bừng tỉnh một loại cảm giác.
Dù có thiên tài, xuất chúng đến mấy thì đứng trước kẻ từ trên cao nhìn xuống, chỉ một ý niệm liền có thể diệt sát, sống nếu không muốn nương nhờ vận mệnh, thì phải tự mình đưa ra kế hoạch. Mà điều quan trọng nhất, nữ tử bên cạnh hắn phải có thực lực tự bảo hộ mình, cũng là nguyên nhân trước đó gieo lên hận thù trong lòng Cổ Nguyệt Hi, tin tưởng nàng một ngày sẽ chính thức đạp đổ bức tường thiên mệnh, đạt đến trình độ vượt qua hắn.
" Ta bây giờ đủ lợi hại bảo hộ chàng chưa tướng công… Ta biết nhiều thứ mà chàng không hề biết đấy. "
Hân Phong Tiểu Nguyệt thân thể mềm mại rung chuyển, tiếp cận hắn, hương khí xông vào mũi nam nhân. Dạ Khinh Ưu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi.
" Ngươi biết chuyện gì? "
Hân Phong Tiểu Nguyệt khẽ cười, ánh mắt vũ mị câu dẫn hắn.
" Chàng có muốn nghe kể chuyện không tướng công. "