Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi (Remake)
Chương 25 : Gặp lại Lâm Thiên
Ngày đăng: 00:57 27/06/20
Nữ hài tử tên là Linh Lung, phụ mẫu nàng thường xuyên gọi nàng như vậy, Dạ Khinh Ưu cũng không quá chú ý cái này, dẫn nàng đến gần một quán trà nhỏ vị trí ngay sát cửa sổ, Linh Lung rất kỳ quái nhìn hắn, ngồi im không động đậy.
"Đến rồi."
Dạ Khinh Ưu nở nụ cười, híp mắt nhìn xuống đường, Linh Lung cũng nhìn theo sau đó lập tức xấu hổ đỏ mặt quay đi nhưng ngay lập tức định thần nhớ tới bản mặt kẻ ác thủ liền quay qua nhìn lại, ngó vào khuôn mặt của nam nhân kia mà toàn thân run lên.
Ở phía dưới đường Tần Mạc rất tự giác trần truồng bò trên đường, vừa bò vừa sủa "Gâu... gâu..." khiến nhiều người buồn cười muốn cười nhưng không dám vì nhận ra Tần Mạc, ai ai cũng tự thắc mắc tại sao Tần Mạc lại phải cởi truồng bò dưới đất mà sủa tiếng chó.
Không có ai hiểu nhưng tất cả đều có chung một cảm giác, vô cùng khoái chí, Tần Mạc lâu nay tại kinh thành làm bao nhiêu việc ác thật không ngờ có người có thể khiến hắn phải làm chó mua vui cho ánh mắt thiên hạ.
Liên tục là những tiếng nói cười, chỉ trỏ liên tục nhắm vào người Tần Mạc, số người vây quanh ngày càng đông càng làm Tần Mạc đỏ mặt muốn đứng dậy chém chết đám tiện dân này, nhưng mà hắn không dám làm vậy đơn giản vì sợ Dạ Khinh Ưu vì một cử động không hài lòng mà công sức bò từ sáng của hắn đổ sông đổ biển. Vì vậy Tần Mạc tiếp tục bò, mặc kệ đám tiện dân kia đang cười trộm sau lưng.
Linh Lung ngơ ngác nhìn xuống đường, mắt lại nhìn về Dạ Khinh Ưu, không tự chủ được hỏi.
"Đại ca ca, là người làm sao."
"Đúng vậy... Muội hả dạ không."
Dạ Khinh Ưu quay qua nhìn Linh Lung cười, ngay lập tức Linh Lung đã rời ghế nhào vào lòng hắn, hai mắt ẩm ướt, nghẹn ngào mà nói.
"Đại ca ca, Linh Lung bây giờ là người của ca ca... Sống là người của ca ca... Chết là quỷ của ca ca... "
"Không cần. Chỉ cần muội sống tốt là được, chuyện của ta muội không nên để tâm..."
Hắn không muốn nàng trả giá như vậy, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm của nữ hài. Linh Lung rất ngoan tâm, mắt lau lệ mi, nhìn hắn đáng thương.
"Đại ca ca không cần muội sao..."
"Thôi được... Tùy tiện muội muốn sao cũng được."
"Đa tạ đại ca ca."
Linh Lung lao vào lòng hắn làm nũng, mà hắn ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng tránh không khỏi thấy khó khăn, thở một hơi rồi ngồi im thưởng trà.
Lúc này phía dưới kia đã bớt ồn ào, xem ra Tần Mạc đã bò đi chỗ khác, mà thay vào đó ở trong quán trọ bắt đầu huyên náo hơn cả. Ai ai cũng đang bàn chuyện về Tần Mạc, mà trong đó có một bàn Dạ Khinh Ưu để ý.
Đây là một bàn có 2 nam 2 nữ, trong đó có một người mà hắn quen biết, chính là Lâm Thiên, chỉ một thời gian ngắn mấy ngày không gặp mà tiểu tử này đã đột phá Đạo Huyền Thất Giai, tốc độ này thiên kiêu đại tông môn cũng khó lòng bì kịp, tuy nhiên Dạ Khinh Ưu lại không thèm để ý, mắt nhìn 3 người còn lại.
Ngồi đối diện Lâm Thiên là Hầu Trúc Tử, một nam nhân cũng rất tuấn tú, mũi cao thẳng, ngũ quan chỉnh tề, so ra là một mỹ nam tử, ít nhất là nhìn đẹp trai hơn Lâm Thiên nhiều, thân phận của hắn cũng không đơn giản, là con trai của một vị đại lão Bạch Vân Tông. Nhưng mà 2 mỹ nữ bên cạnh lại chọn ngồi sát bên cạnh Lâm Thiên, cả hai đều là mỹ nữ hiếm gặp, chỉ cần nhìn là hiểu 2 nàng đối với Lâm Thiên rất có tình cảm.
Mà ngồi bên trái Lâm Thiên là tiểu sư muội khả ái, được nam nhân Bạch Vân Tông ngày ngày theo đuổi, Diệp Trân Y, nàng là thiếu nữ xinh đẹp dáng người nhỏ nhắn trông chỉ mới 18, mái tóc đen huyền tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, hai gò má hồng hào đang ửng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ tươi cười nhàn nhạt, khóe miệng bên trên lộ ra hai cái má lúm đồng tiền khả ái, một thân bạch y trắng tinh đầy cảm giác thanh thuần.
Còn phía bên phải Lâm Thiên là nữ nhân hắn mới quen không lâu nhưng lại bắt đầu trở nên thân thuộc, thân phận của nàng cũng không phải bí mật, là công chúa của Thiên Tần Quốc, Tần Tử Tô, tuổi nàng cũng ngang tầm Diệp Trân Y, nếu Diệp Trân Y thanh thuần khả ái thì nàng lại đem cho người khác cảm giác ngạo mạn mang theo sự nóng bỏng dữ dội của tính tiểu thư, mái tóc tím đẹp đẽ hiếm thấy, sắc mặt như làn thu thủy, ánh mắt vũ mị kèm sự uy nghiêm, làn da nàng kiều nộn như hài nhi, trên mặt không có sử dụng son phấn làm đẹp như mấy vị tiểu thư khác.
Dạ Khinh Ưu rất tán phục cái loại "Thiên Mệnh Chi Chủ" này, làm gì cũng đạt được hảo cảm mỹ nữ dù trông có đụt cỡ nào, hắn dù mắt không liếc, tai không nghe nhưng có thể biết đám người này đang nói gì.
Tần Tử Tô đối với sự việc vừa rồi là tác động lớn nhất, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Không nghĩ tới Tần Mạc lại có ngày này. Không biết ai bản lĩnh có thể bắt ép hắn làm vậy."
"Ta nghĩ đó là một vị tiền bối nào đó, nhìn chướng mắt hành động ngang ngược của Tần Mạc mà đe dọa hắn."
Hầu Trúc Tử rất cảm thán mà nói, dù thường xuyên ở Bạch Vân Tông nhưng hắn lại nghe rất nhiều việc ác Tần Mạc làm ra, đối với Tần Mạc bị vậy hắn lại thấy rất hả dạ. Lâm Thiên thì lại lắc đầu, tỏ ra rất có tri thức.
"Ta nghĩ nếu là một vị tiền bối có thể ra tay thì sẽ không bắt Tần Mạc làm trò này, thậm chí Tần gia cũng sẽ không để yên cho Tần Mạc làm mất mặt Tần gia, chỉ riêng việc này cũng đã chọc một kẻ địch mạnh rồi. Ta nghĩ sẽ không ai dại dột chọc tức quái vật Tần gia dù cho có là cường giả Thiên Huyền."
"Sư huynh nói đúng. Huynh thật thông minh."
Diệp Trân Y khoái chí vỗ tay, hai mắt sáng như sao tôn sùng Lâm Thiên, mà hắn thì lại cảm thấy rất đương nhiên, nhìn vẻ sùng bái của tiểu sư muội mà tự hào. Tần Tử Tô không vui hừ lạnh, cắt ngang khoảnh khắc tình tứ giữa cả hai.
"Vậy ngươi nói xem, không phải là một vị tiền bối ra tay. Thì là người nào, ta biết Tần Mạc là một tên cứng đầu, ta không tưởng tượng được phải thế nào có thể khiến hắn tự nguyện từ bỏ tất cả tôn nghiêm như vậy."
"Cái này..."
Lâm Thiên cũng nhức đầu cái này, hắn không biết ai có bản lĩnh lớn có thể làm được việc như vậy, đột nhiên hắn nhớ tới tông môn vừa mới nhận thêm hai đệ tử có thiên phú kiệt xuất, nghe nói cả hai đều theo hầu một vị công tử nào đó. Hắn không biết chi tiết rõ ràng, suy tư trầm lắng ngắm nhìn nhẫn giới trong tay, mơ hồ cảm giác buồn bực, bởi vì hắn đã không còn cảm giác sự tồn tại của vị tiên tỷ bên trong, không còn ai giúp hắn đưa ra những cao kiến nữa rồi.
"Các vị ta có thể ngồi chứ."
Đột nhiên bên bàn 4 người xuất hiện một cặp thiếu niên hài nữ, thiếu niên kia bộ dáng thư sinh, thân hình gầy yếu, mà tiểu nữ hài xinh xắn đáng yêu, hai mắt tú động làm người người yêu thích. Hai người này dĩ nhiên là Dạ Khinh Ưu và Linh Lung.
"Không vấn đề. Huynh đệ cứ tự nhiên."
Hầu Trúc Tử tỏ ra vô cùng thân thiện, nhường hai ghế bên cạnh cho hai người, Dạ Khinh Ưu ngồi xuống bên cạnh Hầu Trúc Tử, thân thể yếu đuối như bị bệnh không nén được để tay che miệng ho dài.
"Khụ... Khụ..."
"Công tử, uống miếng nước."
Linh Lung bên cạnh lo lắng rót một ly trà cho hắn, hắn run rẩy cầm lấy uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn. Lúc này Tần Tử Tô đã không chịu được đứng dậy quát.
"Ngươi rốt cuộc là ai. Bàn còn nhiều vậy ngươi không chọn, sao lại chọn ngồi cùng chúng ta... Có mưu đồ gì, mau nói."
Vừa hết câu nàng đã rút kiếm chỉa thẳng vào cổ Dạ Khinh Ưu khuôn mặt dữ dằn, Linh Lung thấy vậy liền đứng chắn che trước người hắn, kiên cường mà giang rộng hai tay.
"Thiếu gia đang bị bệnh. Nếu tỷ muốn chém, nên chém muội trước."
"Ta..."
Tần Tử Tô khó khăn không động kiếm, nhìn vào nữ hài xinh xắn như vậy làm sao nàng nỡ ra tay, tức giận thu kiếm lại, quay qua nhìn Dạ Khinh Ưu khinh bỉ, không nghĩ tới bản thân là một nam nhân còn để nữ hài ra tay bảo vệ, đúng là mất mặt đấng nam nhi.
"Tử Tô, đừng nên nóng nảy. Trước tiên nên hỏi cho rõ đã."
Lâm Thiên đứng ra hòa giải, mắt nhìn Dạ Khinh Ưu cũng vô cùng dè chừng nhưng vẫn không thèm để ý, vì hắn có thể nhìn được cảnh giới kẻ này chỉ là Linh Sĩ Lục giai, còn nữ hài còn chưa tu luyện không đáng nhắc tới. Tần Tử Tô cũng không ngoan cố liền thu tay, quay đầu đi hừ lạnh, mà Diệp Trân Y nhìn nữ hài vô cùng yêu thích chuyển đến ngồi cạnh nữ hài, hai tay dịu dàng vuốt ve mái tóc của Linh Lung hỏi.
"Muội muội xinh đẹp, muội tên là gì."
"Muội là Linh Lung. Công tử nhà muội là Dạ Tử Du."
Linh Lung rất nhanh nhẩu mà trả lời, hai bầu má mủm mĩm lúm hai má đồng tiền rất giống Diệp Trân Y càng làm nàng yêu thích, không kiềm chế mà ôm chặt tiểu nữ hài vào lòng, nhu hòa mà nói.
"Sau này đi theo tỷ về Bạch Vân Tông được không. Tỷ rất thích muội."
"Không được. Muội phải đi theo bên công tử."
Linh Lung nhẹ nhàng từ chối, thái độ kiên quyết khiến Diệp Trân Y nuối tiếc nhưng không từ bỏ ý định tiếp tục ôm lấy nàng cưng nịnh không nỡ buông.
Mà một đám người còn lại nhìn cả hai chỉ biết để im, lúc này Hầu Trúc Tử mới quay qua Dạ Khinh Ưu lần lượt giới thiệu đám người của mình, dù hắn không biết vì sao Dạ Khinh Ưu lại ngồi cùng bọn họ nhưng vẫn vô cùng khí độ nho nhã, không coi thường hắn vì tu vi thấp kém.
Cả hai bên qua một hồi tự bạch mới vào thẳng vấn đề, vẫn là Hầu Trúc Tử mở lời.
"Không biết vì sao Dạ huynh lại dự định ngồi bàn này."
"Khụ... Có phải các vị nhắc tới Tần Mạc... Khụ..."
Dạ Khinh Ưu che miệng ho vài cái, điệu bộ rất giống thật, nhìn vào còn tưởng hắn bệnh sắp chết. Mà đám người Lâm Thiên liền ngưng lại, Hầu Trúc Tử không khỏi cảm giác tò mò hỏi.
"Chẳng lẽ Dạ huynh biết thứ gì."
"Khụ... Ta chỉ nghe người khác nói thôi... bọn chúng đang bàn chuyện cái gì... mà Tần gia chủ vị..."
"Ngươi nói cái gì. Mau nói rõ."
Tần Tử Tô kích động đứng bật dậy, khuôn mặt hung hãn đến đáng sợ nhìn như sư tử Hà Đông, Dạ Khinh Ưu nhìn nàng dữ tợn vậy ấp úng nói ra.
"Là ta nghe một đám người áo đen... bọn chúng nói muốn làm mất mặt Tần Mạc... Để Tần..."
"Tần gì..."
Tần Tử Tô hồi hộp mà nghe, Dạ Khinh Ưu ngập ngừng cuối cùng là lắc đầu.
"Ta không nghe rõ..."
"Cái gì... Ngươi nói đến vậy mà còn không biết... Có phải trêu đùa bọn ta ngu không..."
Nữ nhân cuồng bạo mà rút ra kiếm muốn chém chết Dạ Khinh Ưu, mà hắn thần sắc sợ hãi ngã ra khỏi ghế lắp bắp nói.
"Ta... thật sự không nghe rõ... Khụ... khụ... khụ..."
Nói xong hắn lại ho sặc sụa, Linh Lung nhìn thấy liền lo lắng chạy tới, dù rằng đóng kịch nhưng nàng quả thật sợ hắn xảy ra chuyện, vỗ về lưng hắn nhẹ nhàng ôn nhu. Diệp Trân Y không kìm được vì Linh Lung tức giận, mắt trợn to chỉ tay Tần Tử Tô mắng.
"Ngươi không có chút nữ tính nào sao. Người ta bị bệnh ngươi còn hung dữ như vậy..."
"Ta hung dữ... Ta không nữ tính đấy... Ngươi làm gì ta..."
Tần Tử Tô không chịu thua trừng mắt nhìn Diệp Y Trân tràn ngập đủ loại ganh đua, còn hung dữ hơn muốn động thủ lập tức bị Lâm Thiên nắm tay lại, khó khăn hòa giải.
"Được rồi. Ta biết nàng vội nhưng không cần bạo lực như vậy, phải đợi hắn nói hết đã."
"Hắn cứ ngập ngừng khiến ta bực bội."
Tần Tử Tô tức giận giãy tay Lâm Thiên ra, tức giận vì nam nhân không đứng về phía nàng.
"Ngươi cho hắn nói sao."
Diệp Trân Y cười lạnh, nhìn Tần Tử Tô như đứa ngốc, không chút để ý nữ nhân điên loạn này, đến bên cạnh giúp Linh Lung đỡ Dạ Khinh Ưu đứng dậy. Dạ Khinh Ưu được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Diệp Trân Y nâng đỡ mà cảm thấy quái lạ, nhưng nghĩ tới việc sắp xong, cũng nên kết thúc.
Hắn run rẩy cố đứng vững, mắt cách không xa lén nhìn Tần Tử Tô sợ hãi, ngập ngừng như có điều muốn nói, mà Diệp Trân Y thấy hắn sợ hãi vỗ lưng hắn an ủi nói.
"Có gì cứ nói, đừng sợ. Có ta ở đây, nàng sẽ không dám đụng tới ngươi."
"Cảm ơn tiên tử."
Dạ Khinh Ưu gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Trân Y tràn đầy thiện cảm.
Diệp Trân Y lần đầu được gọi hai tiếng "tiên tử" cả người thấy vui vẻ phấn khởi, lại nhìn thấy nam nhân yếu đuối như vậy lại không có cảm giác bài xích chê trách, mà tồn tại một loại muốn bảo hộ hắn, không hiểu ra sao mà dần dần thấy nam nhân này gây ra sự tò mò với nàng.
Dạ Khinh Ưu trốn sau lưng Diệp Trân Y, đôi co ngập ngừng cuối cùng vẫn nói.
"Ta dù không biết đám người áo đen nói đến ai... Nhưng ta biết nơi bọn chúng thường hay tụ tập."
"Đến rồi."
Dạ Khinh Ưu nở nụ cười, híp mắt nhìn xuống đường, Linh Lung cũng nhìn theo sau đó lập tức xấu hổ đỏ mặt quay đi nhưng ngay lập tức định thần nhớ tới bản mặt kẻ ác thủ liền quay qua nhìn lại, ngó vào khuôn mặt của nam nhân kia mà toàn thân run lên.
Ở phía dưới đường Tần Mạc rất tự giác trần truồng bò trên đường, vừa bò vừa sủa "Gâu... gâu..." khiến nhiều người buồn cười muốn cười nhưng không dám vì nhận ra Tần Mạc, ai ai cũng tự thắc mắc tại sao Tần Mạc lại phải cởi truồng bò dưới đất mà sủa tiếng chó.
Không có ai hiểu nhưng tất cả đều có chung một cảm giác, vô cùng khoái chí, Tần Mạc lâu nay tại kinh thành làm bao nhiêu việc ác thật không ngờ có người có thể khiến hắn phải làm chó mua vui cho ánh mắt thiên hạ.
Liên tục là những tiếng nói cười, chỉ trỏ liên tục nhắm vào người Tần Mạc, số người vây quanh ngày càng đông càng làm Tần Mạc đỏ mặt muốn đứng dậy chém chết đám tiện dân này, nhưng mà hắn không dám làm vậy đơn giản vì sợ Dạ Khinh Ưu vì một cử động không hài lòng mà công sức bò từ sáng của hắn đổ sông đổ biển. Vì vậy Tần Mạc tiếp tục bò, mặc kệ đám tiện dân kia đang cười trộm sau lưng.
Linh Lung ngơ ngác nhìn xuống đường, mắt lại nhìn về Dạ Khinh Ưu, không tự chủ được hỏi.
"Đại ca ca, là người làm sao."
"Đúng vậy... Muội hả dạ không."
Dạ Khinh Ưu quay qua nhìn Linh Lung cười, ngay lập tức Linh Lung đã rời ghế nhào vào lòng hắn, hai mắt ẩm ướt, nghẹn ngào mà nói.
"Đại ca ca, Linh Lung bây giờ là người của ca ca... Sống là người của ca ca... Chết là quỷ của ca ca... "
"Không cần. Chỉ cần muội sống tốt là được, chuyện của ta muội không nên để tâm..."
Hắn không muốn nàng trả giá như vậy, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm của nữ hài. Linh Lung rất ngoan tâm, mắt lau lệ mi, nhìn hắn đáng thương.
"Đại ca ca không cần muội sao..."
"Thôi được... Tùy tiện muội muốn sao cũng được."
"Đa tạ đại ca ca."
Linh Lung lao vào lòng hắn làm nũng, mà hắn ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng tránh không khỏi thấy khó khăn, thở một hơi rồi ngồi im thưởng trà.
Lúc này phía dưới kia đã bớt ồn ào, xem ra Tần Mạc đã bò đi chỗ khác, mà thay vào đó ở trong quán trọ bắt đầu huyên náo hơn cả. Ai ai cũng đang bàn chuyện về Tần Mạc, mà trong đó có một bàn Dạ Khinh Ưu để ý.
Đây là một bàn có 2 nam 2 nữ, trong đó có một người mà hắn quen biết, chính là Lâm Thiên, chỉ một thời gian ngắn mấy ngày không gặp mà tiểu tử này đã đột phá Đạo Huyền Thất Giai, tốc độ này thiên kiêu đại tông môn cũng khó lòng bì kịp, tuy nhiên Dạ Khinh Ưu lại không thèm để ý, mắt nhìn 3 người còn lại.
Ngồi đối diện Lâm Thiên là Hầu Trúc Tử, một nam nhân cũng rất tuấn tú, mũi cao thẳng, ngũ quan chỉnh tề, so ra là một mỹ nam tử, ít nhất là nhìn đẹp trai hơn Lâm Thiên nhiều, thân phận của hắn cũng không đơn giản, là con trai của một vị đại lão Bạch Vân Tông. Nhưng mà 2 mỹ nữ bên cạnh lại chọn ngồi sát bên cạnh Lâm Thiên, cả hai đều là mỹ nữ hiếm gặp, chỉ cần nhìn là hiểu 2 nàng đối với Lâm Thiên rất có tình cảm.
Mà ngồi bên trái Lâm Thiên là tiểu sư muội khả ái, được nam nhân Bạch Vân Tông ngày ngày theo đuổi, Diệp Trân Y, nàng là thiếu nữ xinh đẹp dáng người nhỏ nhắn trông chỉ mới 18, mái tóc đen huyền tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, hai gò má hồng hào đang ửng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ tươi cười nhàn nhạt, khóe miệng bên trên lộ ra hai cái má lúm đồng tiền khả ái, một thân bạch y trắng tinh đầy cảm giác thanh thuần.
Còn phía bên phải Lâm Thiên là nữ nhân hắn mới quen không lâu nhưng lại bắt đầu trở nên thân thuộc, thân phận của nàng cũng không phải bí mật, là công chúa của Thiên Tần Quốc, Tần Tử Tô, tuổi nàng cũng ngang tầm Diệp Trân Y, nếu Diệp Trân Y thanh thuần khả ái thì nàng lại đem cho người khác cảm giác ngạo mạn mang theo sự nóng bỏng dữ dội của tính tiểu thư, mái tóc tím đẹp đẽ hiếm thấy, sắc mặt như làn thu thủy, ánh mắt vũ mị kèm sự uy nghiêm, làn da nàng kiều nộn như hài nhi, trên mặt không có sử dụng son phấn làm đẹp như mấy vị tiểu thư khác.
Dạ Khinh Ưu rất tán phục cái loại "Thiên Mệnh Chi Chủ" này, làm gì cũng đạt được hảo cảm mỹ nữ dù trông có đụt cỡ nào, hắn dù mắt không liếc, tai không nghe nhưng có thể biết đám người này đang nói gì.
Tần Tử Tô đối với sự việc vừa rồi là tác động lớn nhất, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Không nghĩ tới Tần Mạc lại có ngày này. Không biết ai bản lĩnh có thể bắt ép hắn làm vậy."
"Ta nghĩ đó là một vị tiền bối nào đó, nhìn chướng mắt hành động ngang ngược của Tần Mạc mà đe dọa hắn."
Hầu Trúc Tử rất cảm thán mà nói, dù thường xuyên ở Bạch Vân Tông nhưng hắn lại nghe rất nhiều việc ác Tần Mạc làm ra, đối với Tần Mạc bị vậy hắn lại thấy rất hả dạ. Lâm Thiên thì lại lắc đầu, tỏ ra rất có tri thức.
"Ta nghĩ nếu là một vị tiền bối có thể ra tay thì sẽ không bắt Tần Mạc làm trò này, thậm chí Tần gia cũng sẽ không để yên cho Tần Mạc làm mất mặt Tần gia, chỉ riêng việc này cũng đã chọc một kẻ địch mạnh rồi. Ta nghĩ sẽ không ai dại dột chọc tức quái vật Tần gia dù cho có là cường giả Thiên Huyền."
"Sư huynh nói đúng. Huynh thật thông minh."
Diệp Trân Y khoái chí vỗ tay, hai mắt sáng như sao tôn sùng Lâm Thiên, mà hắn thì lại cảm thấy rất đương nhiên, nhìn vẻ sùng bái của tiểu sư muội mà tự hào. Tần Tử Tô không vui hừ lạnh, cắt ngang khoảnh khắc tình tứ giữa cả hai.
"Vậy ngươi nói xem, không phải là một vị tiền bối ra tay. Thì là người nào, ta biết Tần Mạc là một tên cứng đầu, ta không tưởng tượng được phải thế nào có thể khiến hắn tự nguyện từ bỏ tất cả tôn nghiêm như vậy."
"Cái này..."
Lâm Thiên cũng nhức đầu cái này, hắn không biết ai có bản lĩnh lớn có thể làm được việc như vậy, đột nhiên hắn nhớ tới tông môn vừa mới nhận thêm hai đệ tử có thiên phú kiệt xuất, nghe nói cả hai đều theo hầu một vị công tử nào đó. Hắn không biết chi tiết rõ ràng, suy tư trầm lắng ngắm nhìn nhẫn giới trong tay, mơ hồ cảm giác buồn bực, bởi vì hắn đã không còn cảm giác sự tồn tại của vị tiên tỷ bên trong, không còn ai giúp hắn đưa ra những cao kiến nữa rồi.
"Các vị ta có thể ngồi chứ."
Đột nhiên bên bàn 4 người xuất hiện một cặp thiếu niên hài nữ, thiếu niên kia bộ dáng thư sinh, thân hình gầy yếu, mà tiểu nữ hài xinh xắn đáng yêu, hai mắt tú động làm người người yêu thích. Hai người này dĩ nhiên là Dạ Khinh Ưu và Linh Lung.
"Không vấn đề. Huynh đệ cứ tự nhiên."
Hầu Trúc Tử tỏ ra vô cùng thân thiện, nhường hai ghế bên cạnh cho hai người, Dạ Khinh Ưu ngồi xuống bên cạnh Hầu Trúc Tử, thân thể yếu đuối như bị bệnh không nén được để tay che miệng ho dài.
"Khụ... Khụ..."
"Công tử, uống miếng nước."
Linh Lung bên cạnh lo lắng rót một ly trà cho hắn, hắn run rẩy cầm lấy uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn. Lúc này Tần Tử Tô đã không chịu được đứng dậy quát.
"Ngươi rốt cuộc là ai. Bàn còn nhiều vậy ngươi không chọn, sao lại chọn ngồi cùng chúng ta... Có mưu đồ gì, mau nói."
Vừa hết câu nàng đã rút kiếm chỉa thẳng vào cổ Dạ Khinh Ưu khuôn mặt dữ dằn, Linh Lung thấy vậy liền đứng chắn che trước người hắn, kiên cường mà giang rộng hai tay.
"Thiếu gia đang bị bệnh. Nếu tỷ muốn chém, nên chém muội trước."
"Ta..."
Tần Tử Tô khó khăn không động kiếm, nhìn vào nữ hài xinh xắn như vậy làm sao nàng nỡ ra tay, tức giận thu kiếm lại, quay qua nhìn Dạ Khinh Ưu khinh bỉ, không nghĩ tới bản thân là một nam nhân còn để nữ hài ra tay bảo vệ, đúng là mất mặt đấng nam nhi.
"Tử Tô, đừng nên nóng nảy. Trước tiên nên hỏi cho rõ đã."
Lâm Thiên đứng ra hòa giải, mắt nhìn Dạ Khinh Ưu cũng vô cùng dè chừng nhưng vẫn không thèm để ý, vì hắn có thể nhìn được cảnh giới kẻ này chỉ là Linh Sĩ Lục giai, còn nữ hài còn chưa tu luyện không đáng nhắc tới. Tần Tử Tô cũng không ngoan cố liền thu tay, quay đầu đi hừ lạnh, mà Diệp Trân Y nhìn nữ hài vô cùng yêu thích chuyển đến ngồi cạnh nữ hài, hai tay dịu dàng vuốt ve mái tóc của Linh Lung hỏi.
"Muội muội xinh đẹp, muội tên là gì."
"Muội là Linh Lung. Công tử nhà muội là Dạ Tử Du."
Linh Lung rất nhanh nhẩu mà trả lời, hai bầu má mủm mĩm lúm hai má đồng tiền rất giống Diệp Trân Y càng làm nàng yêu thích, không kiềm chế mà ôm chặt tiểu nữ hài vào lòng, nhu hòa mà nói.
"Sau này đi theo tỷ về Bạch Vân Tông được không. Tỷ rất thích muội."
"Không được. Muội phải đi theo bên công tử."
Linh Lung nhẹ nhàng từ chối, thái độ kiên quyết khiến Diệp Trân Y nuối tiếc nhưng không từ bỏ ý định tiếp tục ôm lấy nàng cưng nịnh không nỡ buông.
Mà một đám người còn lại nhìn cả hai chỉ biết để im, lúc này Hầu Trúc Tử mới quay qua Dạ Khinh Ưu lần lượt giới thiệu đám người của mình, dù hắn không biết vì sao Dạ Khinh Ưu lại ngồi cùng bọn họ nhưng vẫn vô cùng khí độ nho nhã, không coi thường hắn vì tu vi thấp kém.
Cả hai bên qua một hồi tự bạch mới vào thẳng vấn đề, vẫn là Hầu Trúc Tử mở lời.
"Không biết vì sao Dạ huynh lại dự định ngồi bàn này."
"Khụ... Có phải các vị nhắc tới Tần Mạc... Khụ..."
Dạ Khinh Ưu che miệng ho vài cái, điệu bộ rất giống thật, nhìn vào còn tưởng hắn bệnh sắp chết. Mà đám người Lâm Thiên liền ngưng lại, Hầu Trúc Tử không khỏi cảm giác tò mò hỏi.
"Chẳng lẽ Dạ huynh biết thứ gì."
"Khụ... Ta chỉ nghe người khác nói thôi... bọn chúng đang bàn chuyện cái gì... mà Tần gia chủ vị..."
"Ngươi nói cái gì. Mau nói rõ."
Tần Tử Tô kích động đứng bật dậy, khuôn mặt hung hãn đến đáng sợ nhìn như sư tử Hà Đông, Dạ Khinh Ưu nhìn nàng dữ tợn vậy ấp úng nói ra.
"Là ta nghe một đám người áo đen... bọn chúng nói muốn làm mất mặt Tần Mạc... Để Tần..."
"Tần gì..."
Tần Tử Tô hồi hộp mà nghe, Dạ Khinh Ưu ngập ngừng cuối cùng là lắc đầu.
"Ta không nghe rõ..."
"Cái gì... Ngươi nói đến vậy mà còn không biết... Có phải trêu đùa bọn ta ngu không..."
Nữ nhân cuồng bạo mà rút ra kiếm muốn chém chết Dạ Khinh Ưu, mà hắn thần sắc sợ hãi ngã ra khỏi ghế lắp bắp nói.
"Ta... thật sự không nghe rõ... Khụ... khụ... khụ..."
Nói xong hắn lại ho sặc sụa, Linh Lung nhìn thấy liền lo lắng chạy tới, dù rằng đóng kịch nhưng nàng quả thật sợ hắn xảy ra chuyện, vỗ về lưng hắn nhẹ nhàng ôn nhu. Diệp Trân Y không kìm được vì Linh Lung tức giận, mắt trợn to chỉ tay Tần Tử Tô mắng.
"Ngươi không có chút nữ tính nào sao. Người ta bị bệnh ngươi còn hung dữ như vậy..."
"Ta hung dữ... Ta không nữ tính đấy... Ngươi làm gì ta..."
Tần Tử Tô không chịu thua trừng mắt nhìn Diệp Y Trân tràn ngập đủ loại ganh đua, còn hung dữ hơn muốn động thủ lập tức bị Lâm Thiên nắm tay lại, khó khăn hòa giải.
"Được rồi. Ta biết nàng vội nhưng không cần bạo lực như vậy, phải đợi hắn nói hết đã."
"Hắn cứ ngập ngừng khiến ta bực bội."
Tần Tử Tô tức giận giãy tay Lâm Thiên ra, tức giận vì nam nhân không đứng về phía nàng.
"Ngươi cho hắn nói sao."
Diệp Trân Y cười lạnh, nhìn Tần Tử Tô như đứa ngốc, không chút để ý nữ nhân điên loạn này, đến bên cạnh giúp Linh Lung đỡ Dạ Khinh Ưu đứng dậy. Dạ Khinh Ưu được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Diệp Trân Y nâng đỡ mà cảm thấy quái lạ, nhưng nghĩ tới việc sắp xong, cũng nên kết thúc.
Hắn run rẩy cố đứng vững, mắt cách không xa lén nhìn Tần Tử Tô sợ hãi, ngập ngừng như có điều muốn nói, mà Diệp Trân Y thấy hắn sợ hãi vỗ lưng hắn an ủi nói.
"Có gì cứ nói, đừng sợ. Có ta ở đây, nàng sẽ không dám đụng tới ngươi."
"Cảm ơn tiên tử."
Dạ Khinh Ưu gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Trân Y tràn đầy thiện cảm.
Diệp Trân Y lần đầu được gọi hai tiếng "tiên tử" cả người thấy vui vẻ phấn khởi, lại nhìn thấy nam nhân yếu đuối như vậy lại không có cảm giác bài xích chê trách, mà tồn tại một loại muốn bảo hộ hắn, không hiểu ra sao mà dần dần thấy nam nhân này gây ra sự tò mò với nàng.
Dạ Khinh Ưu trốn sau lưng Diệp Trân Y, đôi co ngập ngừng cuối cùng vẫn nói.
"Ta dù không biết đám người áo đen nói đến ai... Nhưng ta biết nơi bọn chúng thường hay tụ tập."